Sau khi lên xe, Tiêu Nguyệt Nhi thấy sắc mặt của Lâm Hạ nặng nề, đột nhiên lóe lên, tựa hồ hiểu ra lý do tại sao cô lại đột nhiên không vui vậy. “Lâm Hạ, thực ra anh tớ không có gọi điện thoại cho tớ, vừa rồi tớ chỉ là lừa Hứa Nhược Nhược thôi. Anh bảo cô ta ngấp nghé anh tớ, tớ phải để cho cô ta biết anh tớ đã là hoa đã có chủ rồi!”
Không ngờ là thế, nghe thấy lời của Tiêu Nguyệt Nhi, Lâm Hạ cảm thấy trong lòng được thả lỏng, cô không biết loại cảm giác đó là gì, chỉ xem nó là cảm giác không muốn bản thân mình bị lừa dối.
Ba người đi vào trong một quán lẩu tên gọi là Ớt Đỏ nằm ở trung tâm thành phố, lúc này món lẩu rất được ưa chuộng. Nhưng bởi vì từ sớm Tiêu Nguyệt Nhi đã đặt bàn ở đây rồi, cho nên bọn họ không cần phải đứng chờ xếp hàng.
Vị trí nằm cạnh cửa sổ, ba người mỗi người cầm lấy một tờ thực đơn rồi bắt đầu gọi món.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hạ đến quán lẩu, cũng không biết nên gọi món thế nào, dư quang quét đến hai người bọn họ, thấy bọn họ đều đang tô tô vẽ vẽ, học theo đó tô tô vẽ vẽ vài nét lên.
Cô cũng không nhìn xem Tiêu Nguyệt Nhi và Tả Tiểu Linh đã gọi món gì đã vội đem thực đơn đưa lại cho người phục vụ đang đứng ở bên cạnh, đợi lúc phục vụ dâng thức ăn đẩy hai chiếc xe thức ăn đến cho bọn họ, cô vẫn là bị doạ một phen hoảng hồn, hai chiếc xe đẩy đầy ắp đấy. Cô nhìn nhìn Tiêu Nguyệt Nhi và Tả Tiểu Linh, cũng không mập mà, sao có thể gọi nhiều đến thế chứ?
“ Lâm Hạ, gần đây anh tớ có gọi điện thoại cho cậu không?” Tiêu Nguyệt Nhi vừa ăn vừa hỏi.
Lâm Hạ cũng nhúng vài miếng thịt bò nhét vào trong miệng, món bọn họ gọi là lẩu uyên ương, nhưng cô lại thích đem thức ăn nhúng vào trong nước lẩu cay bên kia, sau đó nhân lúc mùi vị vẫn chưa bay hơi liền nhét vào trong bụng mất.
Nghĩ ngợi một lúc, cô trả lời: “ Lúc vừa mới trở về bộ đội anh ấy có gọi cho tớ một cuộc nói là phải đi chấp hành nhiệm vụ, sau đó cũng không còn liên lạc với tớ nữa. ”
Tả Tiểu Linh nói: “ Anh ấy không có nói là nhiệm vụ gì sao?”
“ Không có. ”
“ Anh tớ thật là trọng sắc khinh em gái mà! Vừa mới đến nơi liền gọi điện thoại cho cậu, đã qua mấy ngày rồi, đến cả một tin nhắn cũng không thèm gửi cho tớ, hừ, cũng không biết là ai giúp anh ấy tìm được bà xã nữa!”
Lâm Hạ ửng đỏ mặt, cúi thấp đầu điên cuồng ăn.
Tả Tiểu Linh đem miếng đậu hủ nóng hổi nhét vào miệng, mơ hồ không rõ mà nói: “ Ai nói là cậu tìm cho anh ấy chứ? Rõ ràng là tớ đấy có biết không! Nếu không phải tớ giới thiệu Lâm Hạ cho cậu làm quen, cậu ấy cũng sẽ không quen được anh trai cậu đâu. Cho nên tớ mới là người làm mai cho hai người họ, cậu đừng có giành công lao với tớ được không?”
Lâm Hạ tiếp tục ăn.
Tiêu Nguyệt Nhi: “ Nếu như tớ không phải là em gái anh ấy, cậu có thể thành công đem Lâm Hạ giới thiệu cho anh tớ sao?”
Tả Tiểu Linh: “ Nếu như tớ không phải là bạn học của Lâm Hạ, anh cậu có thể gặp được cậu ấy sao?”
Lâm Hạ: Lẩu này cay quá, mặt nóng quá đi.
Ăn cho đến khi cả ba người miệng mồm bóng loáng, vẫn là không ăn hết được thức ăn trên hai chiếc xe đẩy. Kết quả cuối cùng chính là cả ba người đỡ lấy bụng nhẹ nhàng lết ra khỏi quán lẩu.
Đã đến cuối thu rồi, gió lạnh vừa thổi, ba người Lâm Hạ liền run run rẩy rẩy.
“ Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Tiêu Nguyệt Nhi hỏi.
“ Về trường học đi. ” Lâm Hạ hắt xì một cái, nắm chặt lấy quần áo.
“ Lâm Hạ, ngày mai thứ bảy, cậu đến nhà tớ dạy kèm cho tớ đi, sắp phải thi cuối kỳ rồi, mẹ tớ nói nếu như lần này thành tích hoá học của tớ không đạt tiêu chuẩn sẽ giết tớ mất, cậu nhất định là không nỡ để tớ chết đâu nhỉ?” Tiêu Nguyệt Nhi làm mặt khóc lóc, vốn dĩ hôm nay cô muốn bảo Lâm Hạ dạy kèm cho, nhưng thật không dễ gì mới học hết một tuần lễ, cô muốn nghỉ ngơi trước đã.
“ Buổi sáng tớ phải đi làm thêm, buổi chiều sẽ đến nhà cậu.” Chỉ cần ba của Tiêu Thần không có ở nhà, thì lúc cô đến nhà bọn họ sẽ không căng thẳng, chủ yếu là mẹ của Tiêu Thần, Từ Hiểu bà ấy quá đỗi nhiệt tình. Nhiệt tình đến nỗi khiến cô quên mất tình huống hiện tại của mình, nhiệt tình đến nỗi khiến cô quên mất đây là nhà chồng tương lai của cô.
Nhưng kế hoạch không đuổi theo kịp biến hoá, Lâm Hạ vừa về đến trường học, bụng cô đã đau đến nỗi cơ hồ như sắp nằm lăn lộn ở dưới đất luôn rồi. Tả Tiểu Linh cùng cô đi đến phòng y tế của trường, bác sĩ kiểm tra một phen, nghi ngờ là viêm ruột thừa.
Vì thế dưới sự đồng hành của Tả Tiểu Linh, Lâm Hạ được chuyển đến bệnh viện nhân dân ở trung tâm thành phố.
Từ nhỏ dạ dày của Lâm Hạ đã không tốt, khi các đứa trẻ hàng xóm đều cầm ớt đỏ làm thức ăn để ăn, duy nhất có mỗi mình cô chỉ có thể đếm những miếng ớt trong tay, trong chén của người khác mà chảy nước miếng. Không phải một chút xíu ớt cô cũng không thể ăn, mà là cô thực sự quá yêu ớt đỏ, bình thường chỉ cần chạm đến ớt cô sẽ liền không thể ngừng lại được.
Cô từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho ba mẹ, bình thường không thể ăn ớt cô sẽ cố hết sức không chạm đến nó, ngày lại qua ngày, không thể ăn ớt dĩ nhiên đã trở thành một loại thói quen, đến cả bản thân cô cũng xém chút nữa cho rằng một quả ớt bản thân cũng không thể ăn được.
Nhưng sau khi đến đây rồi, Tiêu Thần không phải đưa cô đến những quán ăn Hồ Nam, thì chính là đưa cô đến những quán ăn Tứ Xuyên, mà cô cũng không tiện nói là mình không thể ăn ớt cay, chỉ có thể cùng bọn họ ăn mà thôi. Nhưng điều bất ngờ nhất chính là, không cần biết đồ ăn cay thế nào, cô đều sẽ không bị đau bụng. Cho nên, cô tưởng rằng dạ dày của cô đã ổn hơn rồi, nên mới cùng Tiêu Nguyệt Nhi bọn họ ăn món lẩu vừa cay vừa nóng kia.
Cho nên nói, đây chỉ là do cô tưởng rằng, còn thực tế chính là, dạ dày của cô vẫn còn rất yếu.
Kết quả xác thực giống như dự đoán của bác sĩ trong trường, viêm ruột thừa, hơn nữa còn là cấp tính. Bác sĩ hỏi cô có đồng ý tiến hành phẫu thuật không.
Lâm Hạ hỏi: “ Trừ việc phẫu thuật trị liệu ra, còn có cách chữa trị nào khác không ạ?”
Bác sĩ nói: “ Chúng tôi kiến nghị là nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, bởi vì cháu là viêm ruột thừa cấp tính, làm phẫu thuật mới có thể trị triệt để, hơn nữa loại phẫu thuật này ít rủi ro hơn. ”
Lâm Hạ nhíu nhíu mày: “ Nhưng cháu nghe nói làm phẫu thuật phải cần có chữ ký của người nhà, người nhà của cháu ở cách xa nơi này, sợ là nhất thời không thể nhanh chóng đến được. ” Bắt ba mẹ của cô chạy xa như vậy để ký một cái tên mới có thể làm phẫu thuật, cô có lẽ đã đau đến chết luôn rồi.
Tả Tiểu Linh từ trong túi quần lấy ra một miếng khăn giấy lau mồ hôi cho Lâm Hạ, sau đó hỏi bác sĩ: “ Chú bác sĩ ơi, Lâm Hạ hiện tại đang rất đau, nhất định phải làm phẫu thuật ngay lập tức, ba mẹ của cậu ấy không có ở đây, vì thế có thể để cho mẹ chồng tương lai của cậu ấy đến ký tên không ạ?”
Nghe thấy lời này, Lâm Hạ ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn cô ấy. “ Tiểu Linh, cậu nói cho dì biết rồi à?”
“ Không có, chỉ là vừa rồi tớ có gửi tin nhắn cho Nguyệt Nhi, cậu ấy lo lắng cho cậu nên đã gọi điện thoại cho mẹ cậu ấy, có lẽ sắp đến nơi rồi, cậu chịu đựng thêm một chút nhé. ”
Bác sĩ nhìn vào khuôn mặt non nớt của Lâm Hạ, cảm thấy rất bất ngờ, hai cô gái này vừa nhìn vào liền biết tuổi tác không lớn, làm sao mà một cô gái trong số đó lại sắp kết hôn luôn rồi?
Lâm Hạ đau đớn ngồi trên dãy ghế ở dọc hành lang, trong bụng giống như đang có một bàn tay cấu xé lấy cô, mồ hôi lạnh từ trên trán cô chảy xuống, rơi vào trong miệng mặn mặn.
Tả Tiểu Linh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lâm Hạ, cảm thấy rất đau lòng. Nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể cầu nguyện Từ Hiểu có thể đến sớm một chút.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Từ Hiểu cuối cùng cũng đến rồi. Bà ấy thở hổn hển mà chạy đến trước mặt Lâm Hạ, trong mắt mang theo sự đau lòng nhìn lấy cô gái nhỏ tuy là đau đớn nhưng vẫn kiên cường.
“ Tiểu Hạ, trên đường kẹt xe, xin lỗi con, dì đến muộn rồi. ”
Lâm Hạ ngẩng gương mặt trắng bệch lên, vô lực mà cười cười: “ Dì ơi, không trách dì được. Con phải nên xin lỗi dì mới phải, đã muộn vậy rồi mà còn làm phiền đến dì. ”
“ Đứa trẻ này thật là, người một nhà nói lời ngốc nghếch gì thế. ” Xoay đầu hét lớn một tiếng với bác sĩ phòng trực ban: “ Bác sĩ, nhanh chóng làm phẫu thuật cho con dâu tôi ngay. ”
Lâm Hạ cuối cùng cũng được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Vào lúc này, Tiêu Nguyệt Nhi cũng vừa đến. Vốn dĩ buổi tối cô định đi tìm bạn học của mình chơi, nhưng nữa chừng lại nhận được tin nhắn của Tả Tiểu Linh, sau khi gọi điện thoại cho mẹ cô xong liền lập tức quay đầu đi đến bệnh viện.
“ Mẹ, Tiểu Linh, Tiểu Hạ thế nào rồi?”
Tả Tiểu Linh nhìn cô ấy, ngồi trên dãy ghế ở hành lang: “ Viêm ruột thừa cấp tính, đang làm phẫu thuật ở bên trong. ”
“ Viêm ruột thừa cấp tính! Không phải là bởi vì tớ dẫn cậu ấy đi ăn lẩu nên mới ra nông nổi này đó chứ?” Tiêu Nguyệt Nhi che lấy miệng mình.
“ Con nói cái gì?!” Từ Hiểu nghe thấy liền đi đến trước mặt Tiêu Nguyệt Nhi, khuôn mặt bởi vì tức giận mà ửng đỏ: “ Các con muốn ăn lẩu thì nói với mẹ một tiếng, mẹ làm cho các con ăn là được rồi, ai bảo con đưa Tiểu Hạ đi ăn lẩu thế! Mẹ phải nói mấy lần con mới chịu hiểu hả, đồ ăn ở bên ngoài bẩn như vậy, bảo con ít ra ngoài ăn con lại không nghe, hiện tại lại kéo cả Tiểu Hạ xuống nước, để mẹ xem sau khi anh con trở về biết được con hại Tiểu Hạ đến nỗi phẫu thuật thì sẽ xử con như thế nào?!”
“ Đúng rồi, anh trai, con còn chưa thông báo cho anh trai biết Tiểu Hạ phải làm phẫu thuật. ” Tiêu Nguyệt Nhi lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Thần, nhưng điện thoại lại thông báo đã tắt máy, cô chỉ có thể gửi tin nhắn qua đấy cho anh.
“ Sao rồi?” Từ Hiểu hỏi.
Tiêu Nguyệt Nhi gật gật đầu: “ Không gọi được, đã tắt máy, nhưng con đã gửi tin nhắn cho anh ấy rồi, chỉ cần anh ấy mở máy, có lẽ sẽ nhanh chóng nhìn thấy tin nhắn của con thôi. ”
Đèn hiển thị đang phẫu thuật đã tắt, Lâm Hạ được đẩy ra ngoài.
“ Tiểu Hạ, con có làm sao không?” Từ Hiển nhào qua đấy.
Lâm Hạ mơ hồ mà lắc lắc đầu, sau đó liền ngất đi.
……………
Lúc Lâm Hạ tỉnh lại đã là buổi sáng ngày thứ hai, cô mở đôi mắt mệt nhọc của mình ra, một mảnh trắng xoá ập vào trong mắt, cô suy nghĩ rất lâu mới biết bản thân mình đang ở bệnh viện.
Nhìn ngó khắp nơi, Lâm Hạ phát hiện bên cạnh giường có một người đang ngủ, “ Nguyệt Nhi, tỉnh dậy nào. ”
Tiêu Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Hạ đã tỉnh lại, vui mừng bổ nhào qua đó. “ Lâm Hạ, cậu dọa chết tớ rồi, nếu cậu xảy ra chuyện gì, anh tớ không giết tớ là không được đấy. ”
“ Cậu xem, hiện tại không phải tớ đã không sao rồi à?”
Khi Tiêu Nguyệt Nhi lại lần nữa ngẩng đầu lên, Lâm Hạ phát hiện cô ấy thế mà ửng đỏ cả mắt, tựa như vừa mới khóc xong, xoay đầu nhìn thấy một mảng ướt nhẹp ở trên bả vai, bỗng nhiên, trong lòng nổi lên một trận cảm động.
“ Lâm Hạ, sáng sớm mẹ tớ mới quay về nhà, bà ấy nói sau khi ăn sáng xong sẽ đến thăm cậu. ”
“ Tớ đã làm phẫu thuật xong rồi, đừng có phiền dì ấy như thế nữa. ”
“ Ba mẹ của cậu đều không ở trong thành phố, bọn tớ chăm sóc cho cậu là điều nên làm, càng huống hồ, người hại cậu vào bệnh viện là tớ, cho nên bọn tớ càng phải nên chăm sóc cho cậu. ” Tiêu Nguyệt Nhi hai mắt đỏ rực, giống một chú thỏ nhỏ dễ thương.
Không quá một lúc, Từ Hiểu cũng đã đến bệnh viện.
“ Tiểu Hạ, con đã đỡ hơn chưa?” Từ Hiểu đem bình giữ ấm đặt lên trên cái tủ ở đầu giường, sau đó tém tém lại mép chăn cho Lâm Hạ, động tác dịu dàng, giống như một người mẹ vậy.
Lâm Hạ xót mũi, từ sau khi mẹ cô bệnh nằm liệt giường, đã không còn ai có thể chăm sóc dịu dàng chu đáo cho cô như thế nữa, tuy rằng cô đã lớn rồi, không còn cần sự chăm sóc của mẹ nữa, nhưng tình cảm mẹ con ai cũng cần có, cho dù là Lâm Hạ từ rất nhỏ đã bắt đầu tự bản thân chăm sóc cho bản thân cũng không ngoại lệ.
“ Sao thế, có chỗ nào không khỏe sao?” Từ Hiểu thấy Lâm Hạ ửng đỏ vàng mắt, liền lập tức rối lên, còn tưởng rằng sau khi cô làm phẫu thuật xong cảm thấy không khỏe. “ Dì đi gọi bác sĩ. ”
Lâm Hạ kéo lấy tay của bà ấy, “ Dì à con không sao, đừng gọi bác sĩ. ”
Từ Hiểu vẫn là không tin, hỏi lại: “ Thật sự không sao ư?”
“ Thật sự không sao ạ. ” Thực ra nơi bị mổ vẫn là có chút đau nhói, nhưng chút đau đớn này cô có thể chịu đựng được.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, lúc này Từ Hiểu mới yên tâm trở lại. Sau đó ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh giường, cầm bình giữ ấm lên rót cho Lâm Hạ một chén cháo trắng. Cháo trắng được nấu rất nhừ, Lâm Hạ vừa mới làm phẫu thuật xong, chỉ có thể ăn những món lỏng dễ tiêu thôi.
Sau khi ăn sáng xong, Từ Hiểu đi rửa bình giữ ấm, Lâm Hạ lại nặng nề ngủ say mất.
Cô ngủ rất không an ổn, thân thể cứ luôn phát nóng, cổ họng cũng rất khô rát. Cho đến khi có một đôi tay với những vết chai sạn nắm lấy tay của cô, vết chai sạn ma sát vào mu bàn tay của cô, một loại cảm giác dễ chịu tựa như từng trải qua chảy vào trong trái tim của cô.
Sau đó đôi tay ấy rời đi, cô lại bắt đầu không an ổn, thân thể uốn tới uốn lui.
“ Lâm Hạ…” Cô nghe thấy có một người đang gọi cô, còn vỗ vỗ mặt của cô, cô muốn tỉnh lại, nhưng lại không mở mắt ra được. Toàn thân nóng hổi khó chịu, sau đó cô cảm giác thấy có một đôi bàn tay kê một chút đá lạnh ở dưới lưng và nách của cô. Lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu, nhưng phía sau lưng lại có chút cân cấn.
Lâm Hạ động động mí mắt, cuối cùng cũng dần dần mở mắt ra.
CHƯƠNG 14:
Lâm Hạ phát sốt rồi, nhưng vào buổi tối lại hạ nhiệt, bởi vì có người lấy đá lạnh hạ nhiệt vật lý cho cô. Cô không biết người đó là ai, hoặc là biết, nhưng lại không dám đoán mò.
“ Bác sĩ nói may là cậu hạ nhiệt nhanh, nếu không bởi vì phát sốt mà dẫn đến nhiễm trùng vết thương thì rất rắc rối. ” Tiêu Nguyệt Nhi vừa gọt táo vừa ríu rít nói: “ Cậu nói xem, là ai đã đem đá đặt ở dưới người của cậu để hạ nhiệt cho cậu thế?”
“ Không biết nữa, lúc đó tớ đã ngủ mất. ”
“ Một chút cảm giác cậu cũng không có sao?”
Lâm Hạ nghĩ ngợi một hồi, rồi giơ bàn tay của bản thân lên nhìn nhìn: “ Lúc đó tớ cảm giác có một bàn tay gắt gao bọc chặt lấy tay tớ, nhưng mà tớ không biết đó là giấc mơ hay là hiện thực?”
“ Đó nhất định là mơ rồi. ” Tiêu Nguyệt Nhi đem quả táo đã gọt vỏ xong tách ra làm đôi, đem một nửa kia đưa qua cho Lâm Hạ. “ Có phải cậu mơ thấy anh trai tớ không?”
Lâm Hạ nhìn nửa miếng táo kia một lúc, nói: “ Tớ không thể ăn táo. ”
“ Xém chút nữa tớ quên mất. ” Sau đó đem một miếng táo còn lại bỏ vào trong miệng cắn một ngụm, “ Lâm Hạ, Tả Tiểu Linh đã giúp cậu xin nghỉ một tuần lễ, cho nên mấy ngày này cậu cứ yên tâm ở đây đi.”
“ Ừm, tớ biết rồi, Nguyệt Nhi, hôm nay cậu hãy về nhà đi, đừng ở đây cùng tớ nữa. ” Lâm Hạ nói.
“ Lỡ như buổi tối cậu có gì cần giúp thì phải làm sao? Tớ vẫn là nên tiếp tục ở đây vậy. ”
Nhìn thấy quầng thâm ở dưới mắt của cô ấy, Lâm Hạ kiên trì. “ Hiện tại tớ cũng đã hết sốt, buổi tối không phải lúc nào tớ cũng đi toilet, cậu không ở đây cũng được. Càng huống hồ, ngày mốt cậu phải quay về trường học rồi, không nghỉ ngơi cho tốt làm sao đi học chứ? Điều quan trọng nhất là không bao lâu nữa là phải thi cuối kỳ rồi, cậu đừng quên là, nếu như thành tích hoá học không đạt tiêu chuẩn thì dì nhất định sẽ không vui đâu. ” Thấy Tiêu Nguyệt Nhi tựa như vẫn là không đồng ý, Lâm Hạ chỉ có thể nói: “ Nếu không ngày mai cậu đến sớm một chút, vừa hay cầm sách hoá và đề thi thử đến đây, tớ dạy kèm cho cậu?”
Sau khi Tiêu Nguyệt Nhi đi, Lâm Hạ chống người ngồi dậy. Cảm giác của cô không hề sai, buổi sáng có người đi vào, cũng có người kéo lấy tay của cô, đồng thời còn kê đá cho cô. Nhưng nếu như là anh ấy, thế tại sao anh ấy lại không xuất hiện?
Hơn nữa, anh đã nói với cô là phải đi làm nhiệm vụ, gần một tháng có thể không có cách nào liên hệ với cô được, sao mà mới có mấy ngày anh ấy đã đến đây vậy?
Lắc lắc đầu, không nghĩ ra được thì không thèm nghĩ nữa, đang muốn nằm xuống, âm thanh của tiếng mở cửa chợt vang lên. Lâm Hạ tưởng rằng là Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên quay lại, liền cười rồi nói: “ Sao lại quay về rồi?”
Lời nói vừa dứt, cô liền bị một bàn tay bịt lấy miệng, tiếp đến, một con dao nhỏ kề sát vào cổ của cô.
Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên ở bên tai của cô: “ Đừng có lên tiếng, nếu không, tôi sẽ không khách khí với cô!”
Lâm Hạ trừng to đôi mắt nhìn về phương hướng cánh cửa, bên tai nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của đàn ông, cánh tay bởi vì sợ hãi mà hơi hơi run rẩy. Trong hành lang đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, người đàn ông duỗi tay ra bấm vào nút hiển thị đang nghỉ ngơi ở trên đầu giường, sau đó đem đèn tường và đèn bàn toàn bộ tắt hết đi.
Có lẽ là bởi vì bóng tối đã cho người ta dũng khí, Lâm Hạ ngược lại không sợ nữa.
Cho đến khi những tiếng bước chân kia rời đi, điện đèn mới sáng trở lại. Người đàn ông đó đi đến trước mặt của cô, Lâm Hạ cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của hắn ta.
Nói thế nào nhỉ, đó có vẻ là một người con lai, tuổi tác có lẽ khoảng chừng 30 đến 40 tuổi. Ngũ quan tổng thể mang lại cho người nhìn cảm giác chấn động tương đối mãnh liệt, nếu như chưa từng thấy qua Tiêu Thần, Lâm Hạ nhất định sẽ bị dung mạo của người đàn ông này làm dao động, bởi vì thực sự quá đẹp mất đi.
Sau khi nhìn thấy dung mạo của Lâm Hạ, người đàn ông trừng to đôi mắt, đôi môi mấp máy vài lần, trên mặt loé qua thần sắc đau khổ, một hồi lâu sau mới hỏi: “ Cô tên là gì thế?”
Lâm Hạ nhíu nhíu mày, không cam không nguyện mà trả lời: “ …Lâm Hạ. ”
“ Cô họ Lâm?!” Người đàn ông kinh ngạc, tựa hồ trong sự kinh ngạc còn mang theo chút thất vọng.
“ Đúng vậy. ”
“ Cô của cô tên là gì?” Người đàn ông lại hỏi.
“ Tôi không có cô. ”
“ Cô nói tầm bậy cái gì thế?” Người đàn ông đột nhiên bóp lấy cổ của cô, hét lớn nói: “ Sao cô lại không có cô được?”
Lần này Lâm Hạ cũng tức giận, cô trừng lấy người đàn ông: “ Nếu anh đã cho rằng tôi nhất định có người cô, thế anh còn hỏi tôi làm gì chứ, dù gì tôi trả lời cái gì cũng đều là sai!”
Người đàn ông ngàn vạn không hề ngờ đến, Lâm Hạ nhìn trông có vẻ ngoan ngoãn nhát gan, nhưng lại có thể ở dưới tình huống nguy hiểm rõ ràng mà phản bác lại lời nói của hắn như thế.
“ Tôi hỏi cô, ba của cô có phải tên là Lâm Hoa không?”
Thân thể của Lâm Hạ cứng ngắc, “ Sao anh lại biết được?”
Người đàn ông nói: “ Tôi nói cho cô biết, cô có một người cô, cô ấy tên là Lâm Khả Khả. ”
“ Không thể nào, nếu như tôi có cô, thì tại sao ba của tôi lại chưa từng nói với tôi?”
Người đàn ông mất kiên nhẫn mà chau mày lại, vốn không có trả lời vấn đề của cô, mà là chìm đắm vào trong một loại hồi ức đau khổ. Hắn trước giờ chưa từng quên đi người phụ nữ ấy, cô ấy đã gặp được hắn khi tuổi tác nhỏ bằng cỡ Lâm Hạ đây, sau đó đã theo đuổi hắn tận mười năm, cuối cùng cũng thu phục được trái tim của hắn. Nhưng vào lúc bọn họ sắp kết hôn, cô ấy lại vì hắn mà chết, tạo thành điều hối tiếc mà cả đời này hắn không có cách nào vãn hồi được.
Lâm Hạ ôm lấy bụng, bên ấy tựa hồ như đã rách ra một chút rồi, trong nội tâm của cô đang cầu nguyện cho người đàn ông này nhanh chóng rời đi, nhưng người này không những không đi, ngược lại lấy ra một bức ảnh.
“ Đây là?” Người trên bức ảnh sao lại trông giống cô thế này? Nếu như không phải vì cách ăn mặc của cô ấy khác với bản thân mình, Lâm Hạ có thể sẽ hoài nghi rằng bản thân mình đã từng ở nơi đó chụp bức ảnh này.
Người đàn ông trả lời: “ Cô của cô, Lâm Khả Khả. ”
Nói xong liền xoay người rời đi, nhưng vào lúc đóng cửa, người đàn ông lại nói thêm một câu: “ Lâm Hạ, tôi là Hứa Dương, là dượng của cô. ”
Lâm Hạ cầm điện thoại lên, xung động muốn gọi điện thoại về nhà, nhìn thấy thần sắc vừa rồi của Hứa Dương, hắn không giống như đang gạt người, nhưng nếu như cô thật sự có một người cô, thế thì tại sao ba mẹ của cô lại chưa từng nói qua với cô, thậm chí đến cả anh trai và những người khác ở trong thôn cũng chưa từng nhắc đến?
Người phụ nữ ở trên bức ảnh đúng thật là trông rất giống cô, cơ hồ như là cùng một khuôn đúc ra, nhưng Lâm Khả Khả trông có vẻ tinh xảo hơn, khuôn mặt của Lâm Hạ thì hơi có vẻ non nớt.
……….
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Nguyệt Nhi đã cầm lấy quyển sách hoá cùng với vài tờ đề thi thử đến tìm Lâm Hạ, hơn nữa còn thuận tiện mang theo vài tài liệu cơ bản để Lâm Hạ ôn tập.
Vào lúc xế chiều Tả Tiểu Linh cũng đến đây, trên lưng đeo một cái cặp sách, có những thứ là do Lâm Hạ bảo cô mang theo, còn những thứ khác cũng là tài liệu ôn tập. Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, cô ấy và Tiêu Nguyệt Nhi đều bắt đầu căng thẳng lên.
Những ngày sau đó, bởi vì Tiêu Nguyệt Nhi và Tả Tiểu Linh phải đi học, bọn họ bình thường chỉ có buổi tối mới có thể đến đây thăm cô. Vào ban ngày, Từ Hiểu thường hay đến đây nói chuyện cùng cô, nếu như không có ai, Lâm Hạ sẽ thường đi xuống khuôn viên bệnh viện để tản bộ. Cùng buôn chuyện, tâm sự với những người già nằm viện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lướt một cái một tuần lễ đã qua đi rồi. Trong một tuần này, Lâm Hạ luôn cảm giác có mấy cặp mắt cứ nhìn chằm chằm lấy cô, nhưng mỗi lần quay đầu lại đều không phát hiện ra điều gì. Cô đem những điều này đổ lỗi rằng là do bản thân mình đã nghĩ quá nhiều, cũng không thèm quan tâm nữa.
Từ Hiểu vốn dĩ nói muốn làm thủ tục xuất viện cho cô, nhưng trước khi bà ấy đến thì Lâm Hạ đã làm xong hết rồi, tiền là lấy từ trong thẻ của Tiêu Thần.
Lúc trả tiền, Tiêu Nguyệt Nhi vừa hay nhìn thấy tấm thẻ ở trong tay Lâm Hạ, tức khắc hai mắt sáng lên, “ Không tồi không tồi, anh trai tớ yêu đương thế mà cũng học được cách suy một ra ba rồi. ”
“ Cái gì mà suy một ra ba?”
Tiêu Nguyệt Nhi vội vàng vẫy tay: “ Không có không có, chắc chắn là cậu nghe nhầm rồi. ”
Lâm Hạ phỏng đoán một hồi, nói: “ Ý của cậu chính là cậu bảo anh trai của cậu đem thẻ đưa cho tớ sao?”
“ Chuyện này thật sự không có. ” Thấy đã không còn giấu được, Tiêu Nguyệt Nhi đành ngoan ngoãn mà nói ra: “ Thực ra tớ chỉ nói với anh ấy rằng, nếu như thật sự có ý định sống hết cuộc đời cùng với một người, có thể đem toàn bộ quyền hành kinh tế trong nhà giao cho cô ấy. Có như thế, cho dù người ấy không yêu bạn, cũng sẽ cảm động. Còn nữa, phụ nữ đều yêu sự lãng mạn, mà nhà hàng Tây chính là một nơi rất lãng mạn. ” Có trời mới biết, cô chỉ là tuỳ miệng nói chơi mà thôi, vốn không có ám thị bảo Tiêu Thần đem tiền giao cho Lâm Hạ, ai biết được anh trai của cô thế mà lại làm theo.
Cho nên vào hôm sinh nhật của cô, Tiêu Thần đưa cô đến nhà hàng Tây, đưa cô đến căn biệt thự của anh, thậm chí còn đem toàn bộ tiền tiết kiệm của anh giao cho cô, mục đích anh làm thế này, chỉ là vì muốn để cô biết rằng, anh thật sự muốn sống cùng cô đến hết đời?
Lâm Hạ đột nhiên có một nỗi xung động, cô muốn gọi điện thoại cho Tiêu Thần, cho dù anh đang bận, không có thời gian, cô chỉ là muốn nói với anh một câu.
“ Nguyệt Nhi, cậu ở đây chờ tớ một chút, tớ có chuyện. ” Nói xong cô liền xoay đầu đi về phía nhà vệ sinh bên kia.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của phụ nữ, cô nghe theo sự chỉ đạo của giọng nữ ấy ấn vào nút để lại lời nhắn, Lâm Hạ đem điện thoại đặt ở bên tai: “ Tiêu Thần, đợi sau khi em trưởng thành rồi, chúng ta cùng nhau sống hết đời nhé. ”
Ở trong một góc khuất tối nằm cạnh nhà vệ sinh, có một người đàn ông mặc quân trang đang nhìn chằm chằm lấy Lâm Hạ đi vào nhà vệ sinh, sau đó trở ra, mang theo gương mặt đầy nước mắt.