Dưới gốc cây tươi xanh, có một cô gái mặc bộ đồng phục màu xanh dựa vào thân cây đọc sách tiếng Anh, phát âm của cô tinh tế, giọng nói dễ nghe, như trong hang sâu u tối truyền đến tiếng chuông mỹ miều.
Có mấy chàng nam sinh ăn mặc thời thường, trông rất đẹp trai đứng ở phía sau thân cây nhìn cô chăm chú, nhưng cô lại không chút hay biết.
Có một nam sinh rốt cuộc cũng lấy lại dũng khí bước qua đó, cậu ta nhìn vào trông có chút non nớt, dung mạo đẹp trai mang theo một chút hồng hào. Đứng thẳng ở trước mặt cô, nam sinh nói: “ Lâm Hạ, qua vài ngày nữa là thi đại học rồi, mọi người đều phải đi theo con đường của chính họ rồi, cho nên tớ muốn hỏi cậu, cậu có đồng ý làm bạn gái của tớ không?”
Lâm Hạ nhàn nhạt ngẩng đầu lên, cô đã không còn là cô gái nhỏ ăn mặc tầm thường lôi thôi lếch thếch của ba năm trước nữa, khuôn mặt đã hoàn toàn chững chạc, dáng vẻ hiện tại thực sự vô cùng giống với dáng vẻ của Lâm Khả Khả trước khi chết. Duy nhất có một điều không hề thay đổi chính là cô vẫn là người học sinh giỏi đạo đức và học thức đều ưu tú của ba năm trước kia, mắt thẩm mỹ tuy rằng đã cao hơn trước rồi, nhưng khắp nơi vẫn toát lên vẻ chất phác đơn thuần.
“ Tôi đã có bạn trai rồi. ”
Câu nói này Lâm Hạ đã nói trong suốt hai năm qua, nhưng không một ai tin lời của cô. Bởi vì trong tất cả các học sinh cấp ba, đều lưu truyền một câu nói: Học sinh giỏi sẽ không yêu sớm.
Mà Lâm Hạ không nghi ngờ gì cô chính là điển hình của học sinh giỏi. Càng huống hồ trong suốt ba năm qua, chưa từng có một ai nhìn thấy Lâm Hạ cùng người nam sinh nào đơn độc ở chung với nhau, bọn họ làm sao có thể tin câu nói ‘cô đã có bạn trai’ của cô chứ?
Chàng trai rất tổn thương: “ Lâm Hạ, cho dù cậu có muốn từ chối tớ cũng đừng dùng cách này có được không? Cả trường Nhị Trung thậm chí là Nhất Trung và Tam Trung có ai mà không biết cậu chưa có bạn trai chứ?”
Lâm Hạ nhún nhún vai: “ Cậu không tin thì tôi cũng hết cách. ” Nói xong cô liền cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Những năm này, Lâm Hạ cơ hồ như đã trở thành chủ đề bàn tán chủ yếu của toàn bộ học sinh cấp ba tại thành phố A này. Tại sao Lâm Hạ lại thi được hạng nhất toàn lớp, đem hạng thứ hai đá bay tận mấy con đường, tại sao cậu học sinh đẹp trai nào cũng đều tỏ tình với Lâm Hạ, nhưng đều bị từ chối hết rồi, ví dụ như những điều này đây……..
Lâm Hạ tuy rằng trông rất xinh đẹp, nhưng khi so với Hứa Nhược Nhược thì lại thua kém một chút, lý do cô có thể làm phần lớn trai đẹp gục ngã chính là vì cô tính tình khiêm tốn, thành tích lại khiến cho tất cả mọi người đuổi theo không kịp, còn nói với mỗi một người đến tỏ tình với cô là bản thân mình đã có bạn trai rồi, nhưng lại chưa từng tiếp cận với bất kỳ người khác giới nào. Một Lâm Hạ thần bí như thế này cơ hồ đã trở thành nữ thần trong mắt của tất cả nam sinh………….
Chàng nam sinh rũ vai xuống bỏ đi rồi, Lâm Hạ sau khi ngồi thêm một lúc cũng trở về phòng ngủ rồi.
“ Tiểu Hạ, mấy đống sách này cậu muốn đem về nhà sao?” Tả Tiểu Linh hỏi. Vào năm nhất Tả Tiểu Linh vốn dĩ muốn chọn khoa xã hội, bởi vì thành tích toán hoá học của cô ấy thực sự quá kém. Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Hạ chọn khoa xã hội, cô ấy liền không chút do dự mà thay đổi theo, từ đó về sau mỗi lần thi xong toán lý học cô ấy liền tìm Lâm Hạ khóc lóc thanh trời, nói cô đã hại cô ấy, nên muốn Lâm Hạ phải chịu trách nhiệm.
“ Không đâu, xa quá đi, đồ lại còn nhiều như thế, Nguyệt Nhi nói lúc nghỉ hè sẽ đem đồ của tớ cùng đồ của cậu ấy chuyển đến nhà cậu ấy. ” Lâm Hạ lật tới lật lui những quyển sách giáo khoa đã ở bên cạnh cô ba năm trời, có chút không nỡ lòng.
“ Thế ba ngày trước khi thi đại học cậu cùng cậu ấy ở nhà cậu ấy sao?”
“ Tớ đến căn nhà kia ở. ”
Căn nhà kia là chỉ căn biệt thự của Tiêu Thần, trong những năm nay, mỗi khi có thời gian, Lâm Hạ sẽ đến đó ở vài ngày, sẵn tiện dọn dẹp các gian phòng, khiến cho căn biệt thự đó có chút nhân khí.
Từ sau lần cáo biệt trước đó, Lâm Hạ cũng không còn gặp lại Tiêu Thần nữa. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi anh. Nhưng bọn họ hầu như mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại một lần, nhưng mà cuối cùng lại không biết đã nói gì, cả hai người đều sẽ yên tĩnh cầm lấy điện thoại đặt ở bên tai, lặng lẽ lắng nghe tiếng hít thở của đối phương.
…………….
Sau khi dọn dẹp xong tất cả các gian phòng, Lâm Hạ thở hổn hển ngồi trên ghế sô pha, đang muốn gọi điện thoại cho Tiêu Thần, điện thoại chợt vang lên trước rồi.
“ Lâm Hạ. ”
“ Ừm. ”
“ Đang làm gì thế?”
“ Vừa dọn dẹp xong các gian phòng cho anh. ”
“ Ba ngày sau sẽ phải thi đại học rồi, em phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng mệt mỏi quá đấy. Nếu không em đến nhà anh ở đi, bảo mẹ của anh làm cho vài món ngon mà ăn. ”
“ Em muốn ở đây cơ. ” Lâm Hạ đột nhiên nói.
Tiêu Thần một tay cởi áo khoác ra, ngồi ở trên sô pha, mới cười cười rồi nói: “ Tại sao thế?” Anh vừa từ bên ngoài trở về, sau khi gọi điện thoại cho Lâm Hạ mới kịp lau khô mồ hôi đi.
Lâm Hạ nghịch ngợm chớp chớp mắt, vểnh môi nói: “ Đợi lúc gặp anh rồi em sẽ nói cho anh sau. ”
Tiêu Thần đột nhiên trong lòng phát khổ, “ Lâm Hạ à, em đang trách anh sao?”
Lâm Hạ lắc lắc đầu, rồi lại nhớ đến đây là đang gọi điện thoại, lại nói: “ Không trách anh. Em đã không còn là trẻ con nữa rồi, biết là không thể cản chân anh, không cần biết anh muốn làm gì, em đều sẽ ở phía sau ủng hộ anh. Trước đây anh không phải nói với em là em rất thích hợp làm quân tẩu [1] sao, em nghĩ em đã học được rồi. ” Câu này là vọt miệng mà ra, sau khi nói ra miệng Lâm Hạ mới cảm thấy bản thân mình tựa như đang cường điệu thêm gì đó, lập tức khuôn mặt liền đỏ lên.
[1] Quân tẩu: Chị dâu ở trong quân đội được gọi là quân tẩu.
Tiếng cười trầm thấp từ trong điện thoại truyền ra ngoài, tâm tình của Tiêu Thần rất vui vẻ: “ Xem ra tiểu nha đầu của anh đã đợi không kịp nữa rồi, yên tâm, đợi cô nương nhà anh đến tuổi kết hôn hợp pháp, anh………”
Lâm Hạ giả vờ tức giận nói: “ Không được nói linh tinh, em không có ý đó!” Cô chỉ là không cẩn thận thôi có được không hả?
Đề tài câu chuyện vừa chuyển đổi, Tiêu Thần đột nhiên nghiêm túc trở lại: “ Lâm Hạ, sau khi thi đại học xong em có muốn đến bộ đội chơi không?”
“ Bộ đội các anh không phải nói là không thể tùy tiện cho người khác đến chơi sao?”
“ Người nhà thì có thể. ”
Nghe thấy hai chữ ‘người nhà’, gương mặt của Lâm Hạ chợt đỏ lên, hồi lâu sau mới giống như mũi kêu mà ‘ừm’ một tiếng.
……………….
Một ngày trước khi thi đại học, Lâm Hạ vẫn là đến Tiêu gia ở rồi, bởi vì thực sự không từ chối nổi lời mời nhiệt tình của Từ Hiểu. Nhưng mà không không hề ngờ đến chính là, Tiêu Sơn và Tiêu Viễn Cường cũng có ở nhà. Tuy là như thế, nhưng khi đối mặt với bọn họ cô cũng không còn quá căng thẳng nữa, bởi vì mấy năm nay cô đã gặp qua bọn họ quá nhiều lần, đã miễn dịch luôn.
Đặc biệt là Tiêu Sơn, tuy rằng ở trong bộ đội là một thủ trưởng nghiêm túc, nhưng ở trong nhà lại giống như một đứa trẻ vậy, rất thích đùa giỡn, cũng rất chiếu cố cô.
“ Chào ông, chào chú, chào dì ạ. ” Lâm Hạ chào hỏi từng người từng người một.
Nhìn thấy cô đến, ông nội Tiêu rất vui vẻ, “ Đứa trẻ này thật là, đã nói là có thể gọi bọn họ là ba mẹ rồi, sao vẫn còn gọi là chú với dì thế, xa lạ như thế làm gì?”
Hầu như mỗi lần Lâm Hạ đến, Tiêu Sơn đều nói một câu y chang như thế, khiến cô mỗi lần đều khóc cười lẫn lộn.
“ Ông ơi, Lâm Hạ cũng biết ngại đấy ạ, ông đừng nói thẳng ra như vậy có được không?” Tiêu Nguyệt Nhi đem Lâm Hạ kéo qua, “ Lâm Hạ, chỗ tớ có vài đề mục muốn hỏi cậu, cậu theo tớ về phòng đi. ” Nói xong liền đem Lâm Hạ kéo đi theo, chọc cho Tiêu Sơn ở phía sau tức giận trừng to mắt, thật không dễ gì mới tìm được cơ hội cùng cháu dâu đơn độc nói chuyện, lại bị người khác cướp đi rồi.
Tiêu Viễn Cường nhìn vào bóng lưng của Lâm Hạ, tựa như có ý nghĩ gì đó.
“ Đừng nhìn nữa, người vợ này của Tiêu Thần ta chịu rồi!” Tiêu Sơn ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện Tiêu Viễn Cường, biểu tình cũng nghiêm túc trở lại, “ Đừng chỉ toàn nghĩ những thứ không đâu!”
“ Đúng đó!” Từ Hiểu cũng chen lời vào nói: “ Đứa trẻ Lâm Hạ này thực sự không tệ đâu, ba năm nay Tiêu Thần cũng không có về lấy một lần, con bé cũng không có trách móc lời nào, cộng thêm tính cách cũng vô cùng tốt, ít nhất con bé đối xử với Nguyệt Nhi vẫn luôn rất chân thành, nên để con trai chúng ta quay về rồi!”
Ai ngờ Tiêu Viễn Sơn vẫn chau mày nói: “ Tôi sợ đứa trẻ kia tuổi tác quá nhỏ, sau này không chịu được cô đơn. ”
“ Lẽ nào hiện tại con bé tuổi tác không nhỏ sao? Nhưng ba năm nay anh cũng biết đó, có biết bao nhiêu người theo đuổi con bé, trong đó không thiếu những người quan nhị đại phú nhị đại [2] có tiền có thế, nhưng con bé có từng cho ai chút sắc mặt khác với người xa lạ không?” Nói đến đây Từ Hiểu cũng có chút tức giận rồi, vì muốn kiểm nghiệm Lâm Hạ có tư cách để trở thành con dâu Tiêu gia bọn họ hay không, Tiêu Viễn Cường đã ép Tiêu Thần ba năm không được về nhà gặp cô, nếu không sẽ không cho anh viết báo cáo kết hôn.
[2] Quan nhị đại, phú nhị đại: Những người giàu có ở thế hệ thứ hai trong gia đình.
Không cần biết chức quân tẩu này bà có xứng chức đến thế nào, biết được quân nhân có rất nhiều điều không theo ý của bản thân, nhưng đồng thời bà cũng là một người mẹ, con mình ba năm không về nhà, hơn nữa còn bị chồng mình bắt ép, bà có thể không giận sao?
“ Tôi nói cho anh biết Tiêu Viễn Sơn, nếu anh còn ngăn cản chúng nó nữa, thì sau khi Lâm Hạ thi đại học xong tôi sẽ trực tiếp bảo nó cùng Tiêu Thần đi lĩnh chứng. ” Tiêu Sơn tức giận nói, chân mày tức đến nỗi run rẩy từng cơn.
“ Ba, người đây không phải là đang làm bậy sao, Lâm Hạ vẫn còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp đấy!”
“ Thằng khốn, đây là lời anh nói với ba của anh đó sao?”
Tiêu Viễn Sơn cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, thực ra ông cũng không phải không vừa ý với Lâm Hạ mà ngược lại còn cảm thấy đứa trẻ này không tồi, chủ yếu là Lâm Hạ làm chuyện gì cũng đều luôn cẩn thận chặt chẽ, cứ giống như đã diễn tập qua ngàn vạn lần rồi vậy, điều này khiến cho ông hiểu lầm rằng cô rất tâm cơ mưu cô. Tiêu gia bọn họ hy vọng con trai mình tìm một cô gái chất phác để làm con dâu, chứ không phải là một người có tâm cơ mưu mô.
Ngày thứ hai, còn chưa đến sáu giờ sáng Từ Hiểu đã thức dậy làm bữa sáng, lúc này Lâm Hạ cũng đã tỉnh rồi, đó là do đồng hồ sinh học của cô đang quấy phá. Muốn ngủ thêm một lúc nữa, nhưng càng ngủ tâm tình lại càng phấn khởi, vì thế cô liền thức dậy.
“ Tiểu Hạ, sao lại dậy sớm như thế chứ?” Thấy Lâm Hạ tinh thần khỏe khoắn từ trên lầu đi xuống, Từ Hiểu bất ngờ mà hỏi: “ Có phải là căng thẳng rồi không?”
Lâm Hạ lắc lắc đầu: “ Không phải, lúc trước con đều tỉnh giấc vào giờ này, đã quen rồi ạ. Dì ơi, con cùng dì làm bữa sáng nhé. ” Nói rồi liền đổ dầu ra muốn chiên trứng.
Nhưng tay vừa duỗi ra chợt bị Từ Hiểu cản lại, “ Đứa trẻ này thật là, thật không dễ gì mới đến nhà dì ở, dì làm sao có thể để con làm việc chứ. Nếu như ngủ không được thì ra ngoài tản bộ cũng được, hít thở không khí tươi mới, sẵn tiện điều chỉnh lại tâm trạng, biết đâu chừng có thể phát huy cao hơn bình thường đấy. ”
Lâm Hạ cười một lát, xoay người đi ra bên ngoài.
Vừa ra cửa, liền nhìn thấy Tiêu Viễn Cường đang tập thể dục buổi sáng ở trong sân, cô chào hỏi một tiếng, rồi an tĩnh đứng ở một bên.
Tiêu Viễn Cường ngừng lại rồi, dùng khăn lông lau đi những giọt mồ đang rịn ở trên trán, “ Lâm Hạ, chúng ta nói chuyện chút đi. ” Nói xong lập tức xoay đầu đi ra bên ngoài.
Lâm Hạ đột nhiên thở ra một hơi, ngày này cuối cùng cũng đến rồi. Cô biết Tiêu Viễn Cường vẫn luôn không vừa ý với đứa con dâu là cô đây, tuy rằng ông ấy không có biểu hiện ra mặt, nhưng cô lại cảm giác ra được.
“ Ta muốn biết con tại sao lại chọn lựa Tiêu Thần. ” Tiêu Viễn Cường đi thẳng vào vấn đề chính nói: “ Với điều kiện của bản thân con, có thể tìm được một người tốt hơn, mà Tiêu Thần lớn hơn con tận mười mấy tuổi, có lẽ là sự lựa chọn cân nhắc cuối cùng của con. ”
“ Chú ạ, chú con tin duyên phận không?” Cô không đợi Tiêu Viễn Cường trả lời liền tự giác nói tiếp: “ Trước đây con không hề tin vào duyên phận đâu, nhưng khi gặp được Tiêu Thần con đã tin rồi. Anh trai của con cũng từng là quân nhân, điều này khiến cho con có một cảm giác đặc biệt đối với quân nhân. Khi vừa mới bắt đầu qua lại với Tiêu Thần, con thừa nhận bản thân mình vốn không yêu anh ấy, thậm chí có những ý nghĩ khác. Nhưng con hy vọng chú biết rằng, lý do chi phối con đồng ý với yêu cầu của anh ấy không phải là những ý nghĩ không tốt kia, mà là con đối với anh ấy có một loại tình cảm đặc biệt. Đương nhiên những điều này vẫn chưa đủ, điều quan trọng nhất chính là như Tiêu Thần đã nói, bởi vì chúng con hợp nhau. ”
Tiêu Viễn Cường ngàn vạn không hề ngờ tới bản thân Lâm Hạ sẽ thừa nhận khi ấy cô đích thực có những ý nghĩ khác, lúc trước không đồng ý Lâm Hạ gả vào nhà bọn họ là bởi vì ông chưa hiểu rõ con người Lâm Hạ. Mà cả đời ông đã duyệt qua vô số người, người ông không nhìn rõ duy nhất chỉ có hai loại người, loại thứ nhất là người có bụng dạ quá sâu, loại còn lại chính là người đơn thuần đến mức không có cách nào dùng tư duy của người thường để đánh giá. Trước đây ông luôn cho rằng Lâm Hạ là loại người thứ nhất, hiện tại lại cảm thấy Lâm Hạ chính là loại người thứ hai. Lâm Hạ đơn thuần, nhưng lại có chính kiến riêng của bản thân mình, chỉ cần dùng tâm tư để gọt giũa cô, vẫn là rất dễ dàng đoán được ý nghĩ chân chính của cô. Còn ông không nhìn rõ con người, chỉ bởi vì bản thân mình đã suy nghĩ quá phức tạp mà thôi.
Tiêu Viễn Cường thoải mái bật cười, một người thầy luôn được khen ngợi là rất có lý trí rất có trí tuệ như ông đây, không ngờ lại gặp trắc trở ở trước mặt của một tiểu nha đầu, điều quan trọng nhất là, ông thế mà lại còn thua một cách tâm phục khẩu phục.
CHƯƠNG 20
Hôm kỳ thi đại học kết thúc, người của Tiêu gia đưa Tiêu Nguyệt Nhi và Lâm Hạ còn có cả Tả Tiểu Linh đến khách sạn hào hoa nhất thành phố A để ăn mừng một bữa.
Ngày hôm đó Tiêu Nguyệt Nhi và Tả Tiểu Linh uống rượu đến say bét nhè, đến cả Lâm Hạ cũng uống vài ngụm rượu vang, say đến nỗi mặt mày đỏ ửng, non nớt có thể vắt ra được nước.
Sau khi ăn cơm xong, điện thoại của Tiêu Thần đã gọi đến, nói là chúc mừng cô thi xong, nhưng lại không hỏi cô thi thế nào, bởi vì anh tin tưởng cô.
Lâm Hạ cầm lấy điện thoại nhìn ánh trăng, có lẽ là do đã uống rượu vào, ánh mắt của cô càng trở nên mông lung hơn, đầu óc cũng bắt đầu không tỉnh táo. Cũng như câu nói rượu vào lời ra, cô cuối cùng cũng cũng nói ra những lời mà ba năm nay cô đã không dám nói: “ Tiêu Thần anh biết em ghét anh đến cỡ nào không? Em thật sự rất ghét anh đấy!”
Trong lòng Tiêu Thần lộp bộp, đang muốn nói gì đó, chợt lại nghe thấy Lâm Hạ nói: “ Ba năm nay đến cả một cái bóng của anh cũng chẳng thấy đâu, em biết rằng muốn đứng sánh vai bên cạnh anh đầu tiên phải chịu được cô đơn, nhưng em chính là nhớ anh đấy, em thật sự rất nhớ anh, mỗi buổi tối chỉ cần nhắm mắt lại em liền nhìn thấy ánh mắt cưng chiều của anh. Nhưng anh cũng không thèm nhớ em, thậm chí đến cả hai chữ ‘nhớ em’ anh cũng chưa từng nói với em. Trên quyển tiểu thuyết mà Tả Tiểu Linh từng đọc có nói, người nào yêu trước thì người đó là kẻ thua cuộc, em nghĩ chắc là em thua rồi, em thua anh rồi…”
Trong lòng Tiêu Thần vừa đau vừa mừng, thực ra đồng ý với Tiêu Viễn Cường khảo nghiệm Lâm Hạ anh cũng có ý nghĩ riêng của chính bản thân anh, việc Lâm Hạ nhỏ hơn anh mười mấy tuổi từ đầu đến cuối chính là nút thắt ở trong lòng của anh, cho nên anh nghĩ, có thể trong ba năm này Lâm Hạ sẽ gặp được người mà bản thân mình thật sự yêu thương, đến lúc đó anh nhất định sẽ trả lại tự do cho Lâm Hạ.
Như điều anh không biết chính là, bản thân anh đã không còn cách nào buông tay nữa rồi.
“ Lâm Hạ, trong ba năm này, anh thực sự……rất nhớ em. ”
Đáng tiếc Lâm Hạ không có nghe thấy lời của anh, bởi vì cô đã ngủ say mất ở trong sân.
Ngày thứ hai, từ sáng sớm Lâm Hạ đã thức dậy thu dọn đồ đạc, Từ Hiểu cho rằng cô muốn về nhà, liền thử níu kéo cô: “ Lâm Hạ, vừa thi xong, hay là con nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi hẵng về nhà?”
Lâm Hạ bỏ đồ đạc xuống, nói: “ Dì à, con muốn đi tìm Tiêu Thần. ”
Từ Hiểu ngây người, sau đó miệng lập tức như muốn toét ra, “ Thế thì tình cảm càng tốt nha! Vừa hay trong nhà có ngâm một ít lương khô mà nó thích, con giúp dì mang một ít đến đấy nhé. ”
“ Được ạ. ”
Sau khi lên xe lửa, Lâm Hạ không kìm nén được sự kích động ở trong lòng nên đã gửi cho Tiêu Thần một tin nhắn, nói muốn anh đến đón cô. Anh nói cho cô biết xuống xe lửa ở nơi nào, nhưng lại không có nói là cô phải đi đâu tìm anh.
Nhìn thấy tin nhắn, Tiêu Thần đang ở trong phòng trực ban để trực ban khoé miệng liền câu lên, lúc này An Nam vừa hay bước vào nhìn thấy một màn này, liền trêu chọc nói: “ Dô, tương tư à?”
Tiêu Thần lười để ý anh ta, sau khi đặt điện thoại xuống rồi nhìn những số liệu trên máy tính đến xuất thần.
An Nam bị dáng vẻ lơ đãng không tập trung của anh chọc cho bật cười, vỗ vỗ vào vai của anh nói: “ Được rồi đấy, con trai lớn không giữ được nữa rồi, tôi cho cậu nghỉ phép trước thời hạn, mau đi đón vợ đi. ”
“ Cảm ơn đội trưởng!” Tiêu Thần đứng lên kính lễ một cái thật ngầu lòi.
Sau khi Lâm Hạ xuống xe, vừa quét mắt liền nhìn thấy Tiêu Thần mặc quân trang thẳng thừng đứng đó, cô chớp chớp mắt, nhịn xuống sự chua xót ở trong mắt, rõ ràng chỉ mới qua có ba năm, tại sao cô lại cảm thấy như đã qua ba thế kỷ thế nhỉ?
Nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng muốn khóc nhưng lại cố tỏ ra kiên cường của vợ mình, trong lòng Tiêu Thần liền cảm thấy đau xót. Anh chen qua dòng người, cuối cùng đứng ở trước mặt cô gái mà mình đã nhung nhớ suốt ba năm, sau khi dừng lại một chút lập tức đem cô gắt gao ôm vào lòng. Chỉ có xúc cảm ấm áp này, mới khiến anh biết rằng, tất cả mọi thứ đều là sự thật.
Nước mắt của Lâm Hạ cuối cùng cũng rơi xuống, cô đánh vào phần lưng cứng rắn của Tiêu Thần, nước mắt nước mũi toàn bộ đều chùi lên bộ quân trang mới tinh của anh.
Tiêu Thần vừa nhìn vào con đường ở phía trước, vừa dùng dư quang đánh giá lấy Lâm Hạ, cô không còn nhạt nhẽo lạnh lùng như ba năm trước nữa, dáng vẻ tuy là không có thay đổi quá lớn, nhưng lại xinh đẹp hơn lúc trước không chỉ một chút xíu.
Góc nghiêng của khuôn mặt an tĩnh đang ngồi trên ghế phó lái trông giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ trên tay của Thượng Đế, trầm tĩnh đến động lòng người.
Đột nhiên, Lâm Hạ xoay đầu qua, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Tiêu Thần, cô ngây người, chợt phản ứng lại nhẹ nhàng mỉm cười nói: “ Mấy năm nay có phải em thay đổi rất nhiều không?”
“ Ừm. ” Nếu như cô không phải vẫn còn chất phác đơn thuần như trước kia, có lẽ anh đã không nhận ra cô rồi.
“ Nhưng anh một chút cũng không có thay đổi. ”
Tiêu Thần cười nhẹ một tiếng: “ Già hơn rồi. ” Cô mới 18 tuổi, đang ở trong độ tuổi đẹp đẽ nhất, nhưng anh đã 29 tuổi rồi.
“ Đâu có đâu, vẫn giống như trước mà. ” Chỉ cần nhìn vào trong biển người một cái, không cần biết là cách bao xa, xung quanh có biết bao người, cô cũng đều có thể tìm thấy anh như vậy.
Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô, con ngươi của Tiêu Thần chợt tối đi, quay đầu tăng tốc lái xe.
Lúc nắm lấy tay Tiêu Thần đi vào khu nhà ở, nhưng người quân nhân xung quanh đi lướt qua đều lần lượt gọi cô là ‘chị dâu’, gọi đến nỗi khiến gương mặt của Lâm Hạ giống như một con tôm bị luộc chín vậy. Da mặt của cô vốn dĩ là mỏng rồi, lại thêm mấy người còn lớn tuổi hơn cả cô gọi cô là chị dâu, toàn thân giống như bị đốt lên vậy, hận không thể kiếm cái hố chui xuống.
Tiêu Thần xoay đầu qua, ánh mắt sắc bén lướt qua khắp nơi, tức khắc, xung quanh im bặt không một tiếng động.
“ Đây là bạn gái nhỏ của trung đội trưởng sao?” Hạ Lâm nhìn cô gái được Tiêu Thần bảo vệ ở trong lòng, lưỡi dao trong mắt bắn ra khắp nơi, không khỏi bất ngờ nói.
Tạ Ích Dương kinh ngạc mà nhìn lấy góc nghiêng khuôn mặt của Lâm Hạ, cảm thấy cô rất quen mắt, nhưng lại quên là đã gặp ở đâu rồi. “ Tiểu Lâm Tử, cậu có cảm thấy cô gái này hình như đã gặp qua ở đâu rồi không?”
“ Chưa gặp qua. ”
“ Nhất định là tôi đã gặp qua rồi, nếu không sao tôi lại cảm thấy quen mắt đến thế. ” Đột nhiên, trong đầu có một luồng sáng vụt qua, Tạ Ích Dương đột nhiên tỉnh ngộ nói: “ Tôi nhớ ra rồi, đó là cô gái mà em trai tôi thích ở trong trường học. Không ngờ rằng cô ấy thế mà lại là bạn gái của trung đội, khó trách không còn nhìn trúng được người nào khác. ” Có một người bạn trai ưu tú đến như thế, làm gì còn có tâm tư đến với người khác.
“ Em trai cậu?” Hạ Lâm hỏi. Anh ta và Tạ Ích Dương từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành, em trai của Tạ Ích Dương, Tạ Thiếu Dương anh ta cũng có quen biết, nhưng Tạ Thiếu Dương trước giờ vẫn luôn là một chàng trai thẹn thùng xấu hổ, khó mà tưởng tượng được cậu ấy còn nhỏ tuổi như vậy mà đã thích một cô gái rồi, hơn nữa đối phương còn là bà xã bảo bối của trung đội.
Tạ Ích Dương than thở một hơi: “ Đứa nhóc ấy đã thích cô ấy ba năm rồi, mỗi năm trở về nhà đều lấy hình cô ấy ra cho tôi xem, thằng bé nói bản thân thường hay trốn ở phía sau hoặc là bên cạnh để chụp hình cô ấy, nhưng lại chưa từng dám tỏ tình với cô ấy. Bởi vì cô gái ấy thành tích quá tốt, hành sự lại khiêm tốn, đối đãi với người khác giới lại càng không để tâm đến. ”
“ Xem ra, Thiếu Dương cũng là một tiểu chung tình nha. ”
“ Cái đó còn chưa chắc, tình cảm thời cấp ba vốn dĩ chính là đến nhanh mà đi cũng nhanh, biết đâu sau khi học đại học nó sẽ thích một người khác cũng không chừng. ” Tạ Ích Dương nói.
Tạ Thiếu Dương chính là chàng trai đã tỏ tình với Lâm Hạ vài ngày trước khi tốt nghiệp, là một người đam mê chụp ảnh, mà Lâm Hạ lại chính là người mẫu ảnh tốt nhất của cậu ấy.
……………
Đóng cửa lại, Tiêu Thần liền đem Lâm Hạ đấy đến bên cửa, nghiêng người đè xuống, chiếm lấy đôi môi của cô, trắng trợn gặm cắn nó, giống như muốn trút hết nỗi nhung nhớ trong mấy năm qua.
Lâm Hạ ngây người ra, trong đầu nhớ đến nụ hôn năm ấy hai người đã ở trong thư viện quấn quýt triền miên, trên mặt có chút ửng đỏ. Đôi tay bất tri bất giác vòng lên cổ của anh, đôi mắt cũng bởi vì trầm luân mà nhắm lại.
Không ngờ đến cô sẽ đáp lại, Tiêu Thần ngây ngốc, sau đó lại càng thêm bá đạo mà hôn lấy đôi môi hồng nhuận của cô.
Không khí ở trong phổi càng lúc càng ít, Lâm Hạ dần dần hé miệng ra, nhưng lại bị Tiêu Thần mút lấy, tiến vào công thành đoạt đất, thân thể của Lâm Hạ mềm nhũn đi, quân lính tan rã.
“ Ưm~~” Lâm Hạ vô thức rên rỉ một tiếng, thân thể Tiêu Thần cứng lại, cảm thấy chỗ nào đó trên cơ thể nhanh chóng dựng dậy. Lâm Hạ cũng cảm nhận được rồi, không chút động đậy mà vùi vào trong lòng của Tiêu Thần, mặt đỏ nhỏ ra máu. Cô đã không còn là cô gái nhỏ không hiểu biết gì nữa, đối với chuyện nam nữ này dưới sự hun đúc của Tả Tiểu Linh cô đã hiểu biết hơn nhiều rồi.
Tiêu Thần bất lực mà cười cười, sau đó buông Lâm Hạ ra, sờ sờ đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô nói: “ Lâm Hạ, trước tiên đem hành lý của em đem vào trong phòng đi, hửm?”
“ Được. ” Cầm vali lên rồi chạy vèo vào phòng ngủ, Tiêu Thần ở phía sau nhìn thấy được một trận bật cười.
Trong khu nhà ở đều là một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, một phòng bếp, cho nên khi Lâm Hạ mở cửa phòng ngủ ra, vào lúc trước mặt bay đến một luồng khí nam tính của quân nhân cô liền ngây ra, đây là gian phòng của Tiêu Thần, lẽ nào anh định để cô ở cùng một gian phòng với anh sao?
Lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ không thuần khiết ở trong đầu vứt hết đi, Lâm Hạ kéo lấy vali đặt bên cạnh một cái vali kiểu nam khác, cô ngồi xổm xuống nhìn nhìn, cảm giác trông giống như Tiêu Thần và cô vậy, trong lòng bỗng dưng ngọt ngào hơn. Cô vẫn luôn là một cô gái rất dễ thỏa mãn, điều cô luôn theo đuổi chính là một đời một kiếp một cặp người, chỉ cần người đó là Tiêu Thần, cô sẽ không còn tiếc nuối nữa.
“ Nhìn gì thế?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe từ sau lưng truyền đến, sau đó bị người ấy ôm ngang lưng, có một cái đầu vùi vào phía sau gáy của cô, khiến cô bị ngứa đến bật cười.
Mùi xà phòng thơm lừng xộc vào trong mũi cô, Lâm Hạ ngây người, “ Sao anh lại đi tắm rồi?” Nói xong liền hận không thể cắn lưỡi tự giận, tại sao khi cô ở trước mặt Tiêu Thần não luôn chậm hơn miệng thế, thế này hoàn toàn không giống cô nha.
Tiêu Thần hơ hơ bật cười nói: “ Lâm Hạ, ăn thật sự muốn cắn chết em!” Nói xong còn thật sự cắn một ngụm lên cổ của Lâm Hạ.
Cô rút người lại, bật cười cầu xin.
……………..
Buổi tối hai người vốn dĩ muốn ở nhà, nhưng lại bị tiếng triệu tập khẩn cấp của An Nam gọi qua đó, nói là khúc gỗ vạn năm trong đội cuối cùng cũng tìm được bà xã rồi có thế nào cũng phải ăn mừng một phen, vì thế nên đã bày một bữa tiệc rượu lớn trong căn tin để cho mọi người chiêm ngưỡng dung nhan của Tiêu phu nhân tương lai, sẵn tiện thay cô đón đón gió.
Tuy rằng không muốn để vợ của bản thân bị người khác nhìn, nhưng cũng không thể chối từ ý tốt của đội trưởng, vì thế nên anh đưa theo Lâm Hạ nhanh chóng đi đến căn tin.
Khi bọn họ vừa mới bước vào, đột nhiên, có hàng loạt bông hoa giấy đầy đủ màu sắc từ trên trời rơi xuống, tiếp đến tất cả mọi người vỗ tay rồi vây vòng xung quanh, người dẫn đầu trong số đó chính là An Nam.
An Nam duỗi tay ra bắt tay với Lâm Hạ, sau đó trêu đùa nhìn lấy Tiêu Thần một cái, ánh mắt đó tựa hồ đang nói: Ây da, vợ của cậu trông không tồi nha!
Ánh mắt đắc ý của Tiêu Thần nhanh chóng bay vèo qua đó: Cũng không nhìn xem là vợ của ai?!
An Nam giật giật khóe miệng, lại lần nữa đem tầm mắt chuyển về phía Lâm Hạ: “Đồng chí Lâm, cô đã làm được một chuyện tốt cho Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa đấy, đã vì tổ quốc giải quyết một chuyện lớn động trời, đã vì vô số phụ nữ đồng bào tổ quốc giải quyết một nguyên tố có thể dẫn đến việc bọn họ ly hôn với chồng mình. Tôi đại biểu cho Đảng và nhân dân, đại biểu cho ngàn ngàn vạn vạn phụ nữ Trung Quốc cảm ơn cô. ”
Lâm Hạ: “ ………. ” Anh là hội trưởng của hiệp hội phụ nữ sao?