• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 54:.


Kéo đèn đi ngủ!


Đã từng, khi Lâm Hạ vẫn còn là một tiểu nữ sinh, Tả Tiểu Linh đã nói qua với cô rằng, mấy kiểu một đêm bảy lần trong tiểu thuyết đều là gạt người cả, buông thả dục vọng quá độ không chỉ khiến người nam không dễ chịu, người nữ lại càng không thích. Lúc đó, Lâm Hạ vẫn là mù mà mù mờ, nghe qua rồi quên mất, sau cùng nên làm gì thì làm đấy.


Nhưng hiện tại, Lâm Hạ cảm thấy có lẽ lời của Tả Tiểu Linh nói là đúng, từ sau hôm đính hôn 18 tuổi, bởi vì đặc thù công việc của Tiêu Thần, số lần bọn họ làm đương nhiên rất ít, nhưng, cô lại ăn tủy biết vị rồi.


Tiêu Thần cởi khuy áo lót của cô ra, tay vòng lên vòng eo thon nhỏ của cô, hơi hơi chau mày, trước đây ở nơi này vẫn là có chút thịt, hiện tại trên căn bản một chút thịt cũng đều không hề có.


Thầm mắng một tiếng, Tiêu Thần cúi đầu xuống, vùi vào nơi bụng nhỏ của cô.


Bầu không khí ám muội chợt yên tĩnh trở lại, Lâm Hạ biết anh đang nghĩ gì, nhẹ nhàng mà nâng đầu Tiêu Thần lên, nhắm đôi mắt lại ngại ngùng hôn lên đó. “ Tiêu Thần, em không sao. ”


Tiêu Thần đỡ lấy đầu của cô, khiến nụ hôn càng hôn sâu hơn.


Lâm Hạ ôm lấy anh, chủ động há miệng ra, Tiêu Thần có được khe hở, đầu lưỡi liền chui vào trong, hai người triền miên với nhau.


Hôm nay Lâm Hạ rất chủ động, cô duỗi đôi tay ra, bắt đầu cởi quần áo của Tiêu Thần, nhưng tựa hồ rất căng thẳng, cởi nửa ngày mà mới cởi được có một nút, gấp gáp đến nỗi đổ cả mồ hôi ra. Tiêu Thần dịu dàng mà nắm lấy bàn tay của cô, đưa đôi tay nhỏ bé của cô bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi, thân thể dần dần đè xuống.


Bàn tay ngăm đen di chuyển đến trước ngực của Lâm Hạ, nắm lấy hai khối mềm mại không bị trói buộc bởi thứ gì, trái mận đỏ ở trên đỉnh vừa hay chống vào lòng bàn tay của anh, chầm chậm nở ra.


Lâm Hạ khó chịu mà ưỡn thẳng ngực, hai bàn tay nhỏ phủ lên mu bàn tay của anh.


Tiêu Thần xoa nắn khối mềm mại ở bên phải của cô, ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy đầu ngực kéo căng nó ra, bầu ngực màu trắng nương theo động tác kéo mà nhún nhảy lên.


“ Ưm~~~Tiêu Thần~~~~đừng………mà……….” Lâm Hạ rên rỉ không biết là muốn kêu anh dừng lại, hay là kêu anh tiếp tục nữa.


Rời khỏi đôi môi của Lâm Hạ, Tiêu Thần hôn lên xương quai xanh của cô.


Lâm Hạ sở hữu xương quai xanh vô cùng xinh đẹp, không gầy không mập, quan trọng nhất là, hôn lên đó tương đối vừa miệng, mỗi lần lúc Tiêu Thần làm cùng cô, đều sẽ dừng lại trên xương quai xanh một khoảng thời gian.


“ Ahhh___đau!” Tiêu Thần đột nhiên hút lấy xương quai xanh của cô, sự ham muốn vừa mới trỗi dậy tức khắc tan thành mây khói.


Nhưng giây tiếp theo, thân thể của cô lại mềm nhũn trở lại. Tiêu Thần nắm lấy bầu ngực bên phải của cô nhẹ nhàng hôn lên đó. Lâm Hạ khó chịu mà uốn éo thân thể, không biết là khoái cảm hay là hưởng thụ.


“ Ưm~~~~~”


Tiêu Thần ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn cô, biết đây chính là biểu hiện cầu hoan của cô, nhẹ nhàng mà bật cười lên, cúi đầu cắn một ngụm lên đầu ngực của cô, Lâm Hạ ‘Ahhh_____’ một tiếng hét lên.


Âm thanh cắn nuốt vang lên ở trong phòng, đầu ngực của Lâm Hạ dưới sự cắn hút của anh nhanh chóng dựng đứng lên. Bàn tay của Tiêu Thần hướng xuống dưới cởi quần của cô ra, ngón tay chui vào trong hoa huyệt, nơi đó đã ướt đẫm một mảnh.


Tiêu Thần ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt nhuộm đầy ham muốn của cô, mang theo nụ cười tà ác: “ Ướt rồi. ”


Gương mặt của Lâm Hạ ‘ầm’ một phát ửng đỏ hết lên, cô khép chặt đôi chân, đem ngón tay của Tiêu Thần kẹp chặt ở bên trong, mà Tiêu Thần lại đột nhiên không chút dự báo lẻn vào trong thánh địa đã lâu không làm của cô.


“ Ahhh____đừng!” Lâm Hạ uốn éo thân thể, tựa hồ muốn đem ngón tay của anh đẩy ra ngoài.


Tiêu Thần thái độ khác thường, không chỉ không như ý nguyện của cô, ngược lại còn cắm rút ra vào, Lâm Hạ cong thân thể lên, không đủ, không đủ, cô cần một thứ lớn hơn cơ.


Tiêu Thần lại cắm thêm một ngón tay, hai ngón tay dao động lên, đôi mắt lại gắt gao nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Lâm Hạ, thấy thân thể của cô co rút, một người đã đạt đến lần cao trào đầu tiên, Tiêu Thần không còn nhịn được nữa, cởi quần mình ra, đỡ lấy vật cứng của bản thân giống một tên tiểu tử liều lĩnh mà xông thẳng vào!


Dứt khoát sau lần cao trào đầu tiên trong cơ thể đã đủ ẩm ướt rồi, Lâm Hạ vốn không cảm thấy có bất kỳ sự lấn cấn nào. Cô ôm lấy Tiêu Thần, trầm luân trong biển dục vọng, chìm chìm nổi nổi.


Tiêu Thần ôm lấy eo của cô, thân thể dao động lên, trong miệng nỉ non gọi tên của Lâm Hạ, tay ôm cô càng lúc càng chặt. Lâm Hạ cũng thế, tựa hồ chỉ có ôm nhau như thế này mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.


Sau khi xong chuyện, Tiêu Thần ôm lấy Lâm Hạ nằm lại xuống giường.


Lâm Hạ tuy rằng mệt, nhưng bởi vì hai ngày nay đều nằm trên giường, ngủ nghỉ đầy đủ, cho nên nhất thời cũng không ngủ được, vì thế hai người cùng nhau tâm sự.


“ Tiêu Thần, anh dự định xử lý Triệu Ngưng Ngọc thế nào?” Lâm Hạ đột nhiên hỏi, tuy rằng cô ta là bạn gái cũ của Tiêu Thần, nhưng không biết tại sao, cô vừa nghĩ đến vì muốn chia rẽ hai người bọn họ, cô ta không gì không làm, trái tim của cô liền giống như bị một cây kim đâm vào vô cùng khó chịu.


Nghĩ đến Triệu Ngưng Ngọc, ánh mắt của Tiêu Thần chợt lạnh lẽo, xoay đầu qua, ánh mắt lại ôn hòa trở lại, trông giống như một khắc vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi vậy. Tiêu Thần vỗ vỗ đầu của cô, an ủi nói: “ Sau này anh sẽ không để bọn họ làm hại đến em nữa, đừng nghĩ quá nhiều, lần này là do anh quá lơ là. ”


“ Không, không liên quan đến anh, anh là quân nhân, có những chuyện anh cũng không có cách nào chú ý thật tốt, em thật sự không sao cả. ” Chính bởi vì anh là quân nhân, cho nên cô mới thích anh.


Quân nhân? Tiêu Thần chưa có bao giờ hận bản thân mình vì đã trở thành vị quân nhân đáng chết này! Nếu như anh không phải là quân nhân, thậm chí không phải là lính đặc chủng, anh đều sẽ không để Lâm Hạ xảy ra chuyện thế này. Cho dù không thể thay đổi sự phát triển của sự việc, ít nhất vào lúc cô xảy ra chuyện, anh có thể vào thời khắc đầu tiên xuất hiện ở trước mặt cô, bảo vệ cho cô thật tốt.


Hôm qua anh hỏi Lục Chi Hàng, tại sao lại rời khỏi bộ đội?


Khi ấy anh ta trả lời thế nào nhỉ, Lục Chi Hàng nói: “ Nếu như không có Sở Sở, cho dù muốn tôi dâng hiến cả đời trong đội đặc chiến tôi cũng sẽ không oán trách một lời, nhưng tôi đã có Sở Sở rồi, đội đặc chiến là nơi tôi có thể thể hiện giá trị của bản thân mình, nhưng Tống Sở Sở lại là người muốn theo tôi cả đời này, là nơi tồn tại của trái tim và linh hồn tôi. ”


Hôm nay, anh tựa hồ đã hiểu lời nói của Lục Chi Hàng rồi, anh cũng đã ở trong bộ đội đặc chủng vỏn vẹn tám năm, anh ở nơi đó thể hiện được giá trị của bản thân mình, nhưng lại chính vì thế mà không thể bảo vệ được tốt cho vợ của mình.


Làm thế này, có thật là đúng không?


“ Đang nghĩ gì thế?” Lâm Hạ thấy anh đột nhiên cau mày, hỏi.


Tiêu Thần ôm chặt lấy cô, không để cô nhìn thấy biểu tình ở trên mặt, “ Lâm Hạ, nếu như có một ngày anh không còn là lính đặc chủng nữa, em có còn thích anh không?” Anh nhớ ban đầu Lâm Hạ bởi vì anh là quân nhân nên mới chấp nhận anh, điều anh sợ chính là sau này cũng bởi vì anh là quân nhân nên cô mới thích anh.


Lâm Hạ ‘khúc khích’ bật cười một tiếng, “ Sao anh lại hỏi như thế?”


“ Trả lời anh. ”


Lâm Hạ ho một tiếng, nghiêm chỉnh mà trả lời anh: “ Em thích chính là Tiêu Thần anh đây, không cần biết anh có phải lính đặc chủng hay không, đối với em mà nói, anh là Tiêu Thần là đủ rồi. ”


Tiêu Thần ngẩng đầu lên: “ Lâm Hạ, cảm ơn em. ”


Lâm Hạ chớp chớp đôi mắt, nghịch ngợm mà cười nói: “ Không phải anh đã từng nói giữa chúng ta không cần nói cảm ơn sao? Sao nào, hiện tại sao anh lại trở nên xa lạ như thế rồi???”


“ Em nói lại thử xem!” Tiêu Thần nhào vào cô, tay lẻn xuống dưới nách của cô, anh nhớ rõ, Lâm Hạ sợ nhất chính là nhột.


“ Ha ha ha ha, đừng chọc nữa mà, thật khó chịu, ha ha ha ha!” Lâm Hạ cười đến lăn lộn, tấm chăn ở trên người dần dần tuột xuống đất, da thịt non mịn trần truồng lộ hết ra ngoài.


Đôi mắt của Tiêu Thần lập tức đỏ lên, đang muốn bổ lên đó, cửa phòng bệnh chợt vào một khắc ấy mở ra, một cái xoay người, Tiêu Thần đem Lâm Hạ nhét vào trong lòng, nhặt tấm chăn lên trùm kín thân thể của hai người lại.


Từ Hiểu vừa mở cửa nhìn thấy gương mặt đỏ ưng ửng của Lâm Hạ, trong chốc lát liền hiểu ra mọi chuyện, “ Cái đó, dọc đường uống quá nhiều nước, mẹ đi toilet cái đã, các con sửa sang lại đi. ”


Nói xong liền mở cửa nhà vệ sinh ra rồi xông vào đó, để lại Tiêu Thần cùng Lâm Hạ một mặt ngại ngùng.


Tiêu Thần nhặt quần áo ở dưới đất lên, nhanh chóng mặc lên trên người, Lâm Hạ cũng đã mặc xong quần áo bệnh nhân, uỵch một phát, trốn vào trong tấm chăn đi làm đà điểu, mất mặt quá đi, thế mà lại bị mẹ của Tiêu Thần nhìn thấy rồi, cô làm sao đi gặp người khác nữa đây!


“ Lâm Hạ, đừng bịt kín chăn quá, không tốt cho cơ thể đâu. ” Tiêu Thần tuy rằng quan tâm mà nói, nhưng trong giọng nói lại ngập tràn ý cười.


Lâm Hạ lắc lắc đầu, “ Không muốn!”


Lúc này, Từ Hiểu ‘đúng lúc’ đi toilet xong rồi, nhìn thấy con trai nhà mình đang dịu dàng mà dỗ dành một ‘cục bông’, trong lòng vui vẻ lắm à nha.


Từ sau khi nhập ngũ, tính cách của Tiêu Thần liền càng lúc càng lạnh nhạt, có một dạo bà hoài nghi rằng tính cách cả đời của đứa con trai này sẽ mãi là như thế, hơn nữa còn có khả năng sẽ độc thân. Nhưng từ sau khi gặp được Lâm Hạ, tính cách của anh giống như đã sống trở lại, càng lúc càng có nhân khí không nói, những ngày lễ tết còn biết gọi điện thoại cho bọn họ nữa nha.


Cho nên nói, Lâm Hạ đứa con dâu này, không chỉ cho bọn họ kiếm được một nửa con gái, còn đem về lại cho bọn họ một thằng con trai có nhân khí, bọn họ có thể không vui mừng sao?


Dù cho lúc ban đầu, bà đích thực không quá đồng ý chuyện Tiêu Thần gặm cây cỏ non này, dù gì nó cũng quá non rồi đi, có thể không giữ nổi Tiêu Thần. Nhưng hiện tại xem ra, không phải Lâm Hạ nghĩ trăm phương nghìn kế để giữ lấy Tiêu Thần, mà là Tiêu Thần cam tâm tình nguyện bị giữ chặt, cái cảm giác này trông giống như là, một câu thành ngữ nói thế nào nhỉ, ồ đúng rồi, ngọt như ăn mật!


“ Tiểu Hạ, sao thế?” Từ Hiểu nhẹ nhàng mà vén tấm chăn lên, nhìn thấy Lâm Hạ cả mặt ửng đỏ, không biết là bị bí bức hay là do xấu hổ dẫn đến nữa: “ Không muốn nhìn thấy dì sao?”


Lâm Hạ ‘ầm’ một phát đứng bật dậy: “ Dì à, dì biết rõ, con không có ý đó mà. ” Cô cuống cuồng, liền ho sặc sụa lên, vừa ho vừa giải thích nói: “ Dì à, con rất vui mừng……dì……đến thăm con…..”


“ Mẹ, đừng đùa nữa. ” Tiêu Thần ngồi xuống, vỗ vỗ vào lưng của Lâm Hạ.


Từ Hiểu áy náy mà cười cười: “ Lâm Hạ, dì đùa với con thôi mà, con đừng xem là thật nha. ” Nói xong liền xoay người cầm ly nước ở trên bàn lên, đưa qua cho Lâm Hạ.


“ Đúng rồi, dì ơi, làm sao dì biết con nằm viện thế ạ?” Lâm Hạ hỏi nói.


“ Con còn nói nữa. ” Từ Hiểu trừng mắt với hai người một cái: “ Nếu không phải Nguyệt Nhi ở trong điện thoại nói vuột miệng, dì còn không biết đã xảy ra chuyện như thế này đấy, lão gia tử cũng nói muốn đến, nhưng dì không cho, tuổi tác lớn rồi, không tiện ngồi xe. Bộ đội của ba Tiêu Thần có chút chuyện, nói qua vài ngày nữa sẽ đến. ”


Lâm Hạ vội vã xua tay: “ Dì ơi, mấy ngày nay con cũng sắp xuất viện rồi, mọi người thật sự không cần phiền phức vậy đâu ạ, đặc biệt là chú, chú ấy bận bịu thì không cần đến đâu ạ. ”











CHƯƠNG 55:





Từ Hiểu nhẹ giọng quở trách nói: “ Con đứa ngốc này thật là, con dâu nằm viện rồi người ba chồng như ông ấy đến thăm một chút làm sao gọi là phiền phức được chứ. ”


“ Không phải, dì à, con nói thật đấy. ” Mặt Lâm Hạ càng đỏ hơn nữa, “ Thân thể của con đã đỡ hơn rất nhiều rồi, mấy ngày nữa liền có thể xuất viện rồi, dì có thể hỏi Tiêu Thần. ”


Tiêu Thần gật gật đầu: “ Mẹ, ngày mai Lâm Hạ liền có thể xuất viện rồi, bảo ba đừng đến đây nữa, hơn nữa ông ấy cũng rất bận mà. ”


Từ Hiểu nhìn anh một cái, cuối cùng cũng thở phào một hơi: “ Thôi được rồi, con phải chăm sóc cho Lâm Hạ thật tốt, nếu như con bé còn xảy ra chuyện gì nữa, con cũng đừng về đây gặp bọn ta nữa. ”


“ Mẹ à, mẹ thật đúng là thiên vị mà!” Tiêu Nguyệt Nhi cùng Cố Quảng Tuyên mở cửa phòng bệnh ra đi vào: “ Hiện tại con bắt đầu hoài nghi Lâm Hạ mới là con gái ruột của mẹ, con và anh trai thực chất là được nhặt mẹ về đúng không?”


“ Đúng đó, nhặt được từ trong thùng rác đấy. ” Từ Hiểu trừng mắt nhìn cô ấy một cái.


“ Mẹ~~~~” Tiêu Nguyệt Nhi bĩu môi ra, giả vờ tức giận nói: “ Anh, anh nhìn thấy rồi chứ, chúng ta thật sự là được mẹ nhặt về đấy, còn Lâm Hạ mới là con gái của mẹ, cảm giác không còn được yêu thương nữa!”


“ Ha ha ha!” Từ Hiểu bật cười lên, đến cả Tiêu Thần cùng Cố Quảng Tuyên cũng mặt đầy ý cười: “ Đứa trẻ này thật là, nói về lắm lời con là lợi hại nhất, mẹ nói không lại con!”


“ Chào dì ạ!” Cố Quảng Tuyên nói với Từ Hiểu.


“ Quảng Tuyên cũng đến rồi à, Nguyệt Nhi gần đây có gây hoạ gì không?” Từ Hiểu vừa nhìn thấy Cố Quảng Tuyên liền nhớ đến từ nhỏ đến lớn anh ta đều vì Nguyệt Nhi mà thu dọn tàn cuộc, lại nhớ đến hai người đã đính hôn, Tiêu Nguyệt Nhi gây hoạ lại càng không kiêng nể gì ai: “ Con cũng đừng quá chiều nó, nha đầu này cứ thích được sủng mà kiêu, con phải trị nó đấy. ”


“ Mẹ, mẹ nói cái gì thế? Gần đây con rất nghe lời đấy, anh trai Quảng Tuyên ở bộ đội bận rộn như thế, con làm sao có thể đi làm phiền anh ấy chứ. ” Tiêu Nguyệt Nhi lôi kéo cánh tay của Cố Quảng Tuyên, nói.


“ Đúng đó dì ạ, Nguyệt Nhi gần đây rất ngoan ngoãn, dì cứ yên tâm. ” Cố Quảng Tuyên nói, đôi mắt nhìn lấy Tiêu Nguyệt Nhi, khoé môi mang theo ý cười cưng chiều.


“ Đúng vậy đúng vậy, nếu mẹ còn không tin thì hỏi Lâm Hạ đi, con cùng cậu ấy học chung một trường học, rất thường xuyên ở cùng với nhau, con có gây hoạ hay không cậu ấy rõ nhất đấy!”


Lâm Hạ cũng cười cười trả lời: “ Nguyệt Nhi gần đây không những không có gây hoạ, hơn nữa còn tận tâm tận lực mà giúp đỡ những bạn học cần giúp đỡ, bởi vì cậu ấy đã trúng cử chức bí thư đoàn của trường, chủ nhiệm lớp của các cậu ấy cũng thường xuyên khen cậu ấy năng lực làm việc mạnh mẽ, năng lực lãnh đạo tốt, dì à hiện tại dì hoàn toàn không cần lo lắng nữa đâu. ”


Tiêu Nguyệt Nhi đắc ý mà giương cao khoé môi: “ Còn không phải sao, chủ nhiệm lớp của con thích con lắm đấy!”


“ Con có thể hiểu chuyện thì tốt rồi!” Từ Hiểu nhớ đến, từ sau khi Tiêu Nguyệt Nhi quen biết Lâm Hạ, tính cách bị sự ảnh hưởng của Lâm Hạ làm cho thay đổi một cách vô tri vô giác, hiểu chuyện hơn rất nhiều, thành tích trong học tập cũng được nâng cao lên không ít, hiện tại Tiêu Nguyệt Nhi có thể thi vào được đại học Quân Y, nói một câu khoa trương, thì chính là toàn nhờ vào Lâm Hạ.


“ Nguyệt Nhi, con đưa mẹ đến biệt thự của các con đi, mẹ đến hầm ít canh gà cho Lâm Hạ. ” Thân thể xương cốt của Lâm Hạ vốn dĩ không được khoẻ, hiện tại lại gặp phải một trận đại kiếp nạn thế này, thân thể càng sa sút đi rồi, phải nhân khoảng thời gian này bồi bổ cho thật tốt.


“ Dì à, đừng____” Nhưng Từ Hiểu đã gấp gáp mà kéo Tiêu Nguyệt Nhi đi mất rồi.


Tiêu Thần nhìn nhìn Cố Quảng Tuyên, thấy anh ta tựa hồ có lời muốn nói, vì thế cúi đầu nói với Lâm Hạ: “ Lâm Hạ, anh ra ngoài một chút, sẽ về ngay thôi, em ngủ thêm một lát đi. ”


Biết được bọn họ có chuyện, Lâm Hạ ngoan ngoãn mà gật gật đầu: “ Được, em đi ngủ đây. ”


“ Quảng Tuyên, chuyện gì thế?” Tiêu Thần hỏi.


Cố Quảng Tuyên trả lời: “ Người Đường Học Khiêm phái ra ngoài không có tìm được Hứa Nhược Nhược, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy Triệu Ngưng Ngọc, cậu ta bảo tôi đến hỏi cậu, nên xử lý cô ta như thế nào?”


Trong mắt Tiêu Thần có một luồng sáng lạnh lẽo xoẹt qua: “ Đau khổ Lâm Hạ đã chịu qua, cô ta cũng nên nếm trải thử xem, hơn nữa, người phụ nữ này tâm địa quá độc ác, cậu nói với Đường Học Khiêm, tôi muốn cô ta cả đời này vĩnh viễn đều không ngóc đầu lên nổi. ” Có lẽ điều này đối với một người phụ nữ mà nói, quá đỗi nhẫn tâm, nhưng, Lâm Hạ hết lần này đến lần khác chịu đựng sự hãm hại của bọn họ, sự nhẫn nại của anh đối với bọn họ đã đến cực hạn rồi. Cho dù là phá vỡ quan điểm đúng sai của anh thì có sao chứ, thù của Lâm Hạ, anh nhất định phải báo!


Cố Quảng Tuyên nhìn vào đôi mắt kiên định của anh, gật gật đầu.


…………


Trong một nhà kho nhỏ xíu, xung quanh âm u tối mịt, mạng nhện màu trắng rải rác khắp mọi ngóc ngách, trong một căn phòng nhỏ ở trong cùng nhà kho, truyền ra những tiếng rên rỉ ngắt quãng.


Di ống kính vào trong đó, chỉ nhìn thấy bên trong có một người phụ nữ đang bị tám người đàn ông bao vây, đầu tóc của người phụ nữ rối loạn, toàn thân trần trụi, trên người đầy ắp những chất dịch đục ngầu màu trắng. Âm đạo, lỗ hậu ở hạ thân cùng với trong miệng, đang bị ba cây gậy nóng hổi cắm rút, ba người đàn ông còn lại nhìn lấy cảnh tượng khiến người ta hộc máu, trên tay đang không ngừng hoạt động vật thể ở dưới thân, trong đôi mắt đầy ắp một thứ gọi là dục vọng.


Trong miệng Triệu Ngưng Ngọc ngậm nuốt vật cứng của người đàn ông, đầu bị người khác giữ chặt, nước bọt từ khóe miệng chảy ra ngoài, hai cái động huyệt ở hạ thân cũng chịu sự tàn phá từ dục long của một người đàn ông khác. Vật cứng trong cơ thể của cô ta, bởi vì điều đó mà hoàn toàn kích động hơn, tuy rằng bị ba người đàn ông đồng thời thao làm, năm người đàn ông khác còn đang xếp hàng, nhưng vẫn là đạt đến cao trào trước nay chưa từng có.


“ Chậc chậc chậc, thật đúng là một tiểu dâm phụ, tám người bọn tôi ngày nào cũng đều làm cô thế này, cô có phải rất dễ chịu hay không?” Người đàn ông ở trước mặt cô ta nói.


Triệu Ngưng Ngọc nhả dục long ra, nói: “ Đáng ghét, lúc em dễ chịu còn không phải đang hầu hạ cho các anh dễ chịu hay sao, tiểu huyệt ở phía dưới và miệng của người ta đây tuỳ các anh cắm đấy!”


Năm người đàn ông đang xếp hàng bị giọng nói yêu mị của cô ta kích thích đến run cầm cập, toàn bộ đều đang bắn ra trên tay của bản thân mình.


Triệu Ngưng Ngọc che mặt xấu hổ mà cười cười, lại đỡ lấy dục long ở trước mặt rồi ngậm vào.


………


Cuối cùng đem tám người đàn ông hầu hạ đến ngoan ngoãn vâng lời, Triệu Ngưng Ngọc ngã lên vách tường, trong tay kẹp một điếu thuốc hút một hơi.


Đây chắc hẳn là báo ứng trong truyền thuyết đúng không nhỉ, cô ta hao tâm tổn sức diệt trừ đi Lâm Hạ, nhưng Lâm Hạ không những không xảy ra chuyện gì, ngược lại chuyện vốn dĩ nên phát sinh ở trên người của Lâm Hạ lại toàn bộ báo ứng ở trên người của cô ta.


Những ý nghĩ ác độc kia toàn bộ đều là cô ta nghĩ ra, lúc bọn họ hợp mưu, vốn dĩ muốn phái người ra cưỡng hiếp tập thể Lâm Hạ, sau đó tiêm mầm bệnh vào trong cơ thể của Lâm Hạ.


Nhưng sau đó cô ta đã thay đổi chủ ý, bảo những người được phái ra đều cưỡng hiếp tập thể Hứa Nhược Nhược, cô ta dám cược Hứa Nhược Nhược còn hận Lâm Hạ hơn cả cô ta, cho dù là bị thao, cũng vẫn sẽ giúp đỡ cô ta đối phó với Lâm Hạ. Thực tế chứng minh, kế hoạch của cô ta không chút kẽ hở, Hứa Nhược Nhược đúng thật làm theo lời cô ta, nhưng cô ta không hề ngờ đến, chuyện này vẫn là bị nhóm người Tiêu Thần biết được rồi.


Triệu Ngưng Ngọc vô vọng mà nhìn lên trần nhà, cô ta yêu Tiêu Thần đã yêu rất nhiều năm rồi, còn về việc bao nhiêu năm, cô ta đột nhiên không còn nhớ rõ nữa, cô ta chỉ nhớ được năm đó, sau lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Thần, ánh mắt liền không còn cách nào dời khỏi người của anh nữa.


Cô ta đã từng có rất nhiều đàn ông, nhưng Tiêu Thần mới là chân ái của cô ta.


Lưu Trượng Nghĩa chỉ là bước đệm chân giúp cô ta thăng tiến, kéo quần lên rồi, cô ta cùng hắn ta lập tứcxem nhau như người dưng, dáng vẻ ấy không có tác dụng chỉ biết dựa dẫm vào người đàn ông trong gia đình cô ta căn bản không nhìn vào trong mắt!


Nhưng sự thật là, cô ta lên giường cùng người đàn ông cô ta không nhìn vào trong mắt, lại còn bị Tiêu Thần nhìn thấy nữa. Khi đó tuổi tác của cô ta tương đối nhỏ, vẫn còn biết mấy từ ăn năn hối hận viết như thế nào, cho nên dù cho sau đó Tiêu Thần bỏ đi, cô ta cũng không dám đi gặp anh lần cuối cùng, cô ta sợ anh dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn cô ta.


Nhưng sau này, trải qua đủ kiểu đàn ông hình hình sắc sắc cô ta mới phát hiện, chỉ có Tiêu Thần mới có thể khiến cô ta yêu thương không có chút kiêng dè, cho nên cô ta lại đi tìm Lưu Trượng Nghĩa.


Cuối cùng, cô ta được điều đến bộ đội đặc chủng, gặp được Tiêu Thần cô ta ngày đêm nhớ mong.


Nhưng, mọi thứ đều thay đổi rồi.


Bên cạnh của anh đã có một người khác, cô gái nhỏ tên là Lâm Hạ đó, là một đứa trẻ non nớt như thế, đơn thuần như thế, sao anh lại có thể nhìn trúng chứ.


Cô ta không cam tâm, không cam tâm bản thân bị một cô gái nhỏ thay thế vị trí, cho nên cô ta đơn phương tuyên chiến với Lâm Hạ.


Rất nhanh, cô gái nhỏ ấy bị bức phải rời đi, nhưng Tiêu Thần biết, anh đã làm gì, anh đã bảo cô ta rời khỏi nhà của anh, rời khỏi căn nhà của anh cùng Lâm Hạ.


Đừng cho rằng như thế mà cô ta đã chết tâm rồi, đàn ông đều thích phụ nữ đơn thuần, Lâm Hạ tuy rằng đơn thuần hơn cô ta, nhưng Lâm Hạ làm gì có mị lực như cô ta được, người xinh đẹp kiều diễm như cô ta đây làm sao có thể thua kém một Lâm Hạ nhìn trông quê mùa, tầm tục được chứ?


Nhưng, bọn họ đã đính hôn.


Triệu Ngưng Ngọc cuối cùng cũng biết được thân phận thật sự của Tiêu Thần, con trai của quân khu tham mưu trưởng, ông nội của anh đã từng là tư lệnh. Một gia thế hiển hách như thế này, một bối cảnh hùng mạnh như thế này.


Nếu như ban đầu cô ta biết được bối cảnh của Tiêu Thần hùng hậu như thế, cô ta làm sao có thể đi tìm Lưu Trượng Nghĩa chứ?!!!


Nghĩ đến những điều này, cô ta lại càng hận Lâm Hạ hơn, thậm chí hận luôn cả Tiêu Thần. Nếu như ban đầu nói với cô ta về bối cảnh của anh, thế thì cô ta làm sao có thể đi tìm Lưu Trượng Nghĩa chứ? Nếu như Lâm Hạ không cướp đi Tiêu Thần, thế thì Tiêu Thần làm sao có thể di tình biệt luyến chứ? Tất cả mọi thứ, đều là do bọn họ tạo thành, cho nên không cần biết sau này có xảy ra chuyện gì, đều không thể trách cô ta được.


Cô ta muốn diệt trừ đi Lâm Hạ!


Sau khi cái ý nghĩ đó nảy lên, điều đầu tiên cô ta nghĩ đến chính là tổ chức sát thủ quốc tế. Nếu như cô ta đích thân động thủ, dù có làm tốt thế nào đi nữa cũng sẽ để lại một chút đầu mối, nhưng sát thủ quốc tế lại không giống thế, ở đó sẽ không để tâm bạn là ai, chỉ cần nhận được tiền rồi, bọn họ sẽ liền bắt đầu động thủ giết người.


Tiền từ đâu mà ra?


Vì thế, cô ta lại đi tìm Lưu Trượng Nghĩa. Trong số những người đàn ông cô ta sở hữu, chỉ có Lưu Trượng Nghĩa là thật lòng yêu cô ta, cho dù thân thể của cô ta đã sớm dơ bẩn không thể nào dơ bẩn hơn được.


Lưu Trượng Nghĩa hỏi cô ta tại sao lại cần tiền, cô ta không nói, chỉ nói cần gấp, trong nhà Lưu Trượng Nghĩa có nhiều nhất chính là tiền, chỉ vào ngày sau tiền liền đến tay cô ta.


Triệu Ngưng Ngọc dùng số tiền này mua chuộc sát thủ, đồng thời thông qua tay của Hứa Nhược Nhược có được một bức ảnh của Lâm Hạ.


Vốn cho rằng kế hoạch không chút kẽ hở, nhưng không ngờ rằng, đám sát thủ đã gặp phải lính đặc chủng. Đồng thời bọn họ dưới đòn tấn công kép ở hai mặt cùng với nội gián cơ hồ toàn bộ sát thủ đều bị huỷ diệt.


Nhưng mà, tuy rằng Lâm Hạ chưa chết, nhưng có thể khiến cô bị thương, cô ta cũng rất vui mừng rồi. Lần đó đến bệnh viện thăm cô, vốn có ý muốn đến nhìn xem dáng vẻ bần cùng của Lâm Hạ, nhưng dáng vẻ bần cùng của Lâm Hạ cô ta không có nhìn thấy, ngược lại bị Tiêu Nguyệt Nhi nhanh mồm nhanh miệng nói đến chột dạ không thôi.


Một lần gần đây, một người đàn ông có tiền có thế đã tìm đến bọn họ.


Hắn ta nói, hắn cho bọn họ tiền, đồng thời cho bọn họ mượn người để dùng, điều kiện là nhất định phải phá hoại được hôn ước của Lâm Hạ cùng Tiêu Thần, không cần biết dùng cách gì cũng đều được.


Cho nên, cô ta nghĩ đến một cách có thể khiến Lâm Hạ cả đời này vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.


Nhưng, hình như, tất cả mọi thứ, đều đang báo ứng trên người của cô ta rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK