• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 15:


Trong một khách sạn nằm ở đối diện bệnh viện, có một người đàn ông đỡ lấy một khẩu súng trường bắn tỉa 88 nằm ở trên cửa sổ, bên cạnh có một người đàn ông khác cầm một cái ống nhòm nhìn về phương hướng bệnh viện.


Hai người trong một tuần này ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài làm một số chuyện ra, thì chỉ làm việc này thôi. Phía trên truyền đến mệnh lệnh, có thể bắt sống thì cố gắng hết sức bắt sống, ngàn vạn lần đừng đánh rắn động cỏ, cũng không được khiến cho mọi người hoảng sợ.


Bọn họ không chút hoài nghi, Liệt Báo đã biết phía sau lưng bọn họ có vài tay bắn tỉa đang nhắm vào hắn, cho nên hắn mới cố ý chọn phương hướng đông người mà xuất hiện. Tuy là như thế, nhưng loại hành vi thế này bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy hắn vào nơi nguy hiểm, cho nên mọi người đều cho rằng Liệt Báo cố chấp như vậy, nhất định là có một lý do rất quan trọng.


Mà cái lý do này chính là, Lâm Hạ.


“ Đội trưởng, Liệt Báo gần đây cứ hay ở trong góc khuất bệnh viện len lén nhìn cô gái nhỏ Lâm Hạ kia, lẽ nào cô ấy là tình nhân bé nhỏ của Liệt Báo sao?” Đoạn Trần đơn thuần mà hỏi.


Tiêu Thần dùng ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua, doạ cho Đoạn Trần đến một câu cũng không dám nói nữa.


Anh ta nói như thế vốn dĩ là muốn làm cho bầu không khí sôi nổi một chút, bởi vì anh ta phát hiện, từ lúc đội trưởng nhìn thấy Liệt Báo đi ra từ bệnh viện thì sắc mặt vẫn luôn rất âm u, cũng đã mấy ngày rồi, vẫn không có chút xu hướng thay đổi nào, thậm chí còn có xu hướng càng lúc càng trầm trọng. Làm việc dưới tình huống như thế này, áp lực của anh ta rất lớn nha.


“ Đội trưởng, Liệt Báo không thấy đâu nữa rồi!” Đoạn Trần đột nhiên nói.


Tiêu Thần thông qua ống nhắm nhìn về phương hướng của bệnh viện, sau đó lại lấy ống nhòm của Đoạn Trần qua nhìn nhìn, thật sự không thấy đâu nữa.


“Thông báo cho người ở bên đó, bảo bọn họ tăng cường phòng thủ!”


“ Rõ! Đội trưởng!” Đoạn Trần cầm bộ đàm liên lạc không dây lên. “ Triệu An, Liệt Báo đã rời khỏi bệnh viện rồi, đội trưởng nghi ngờ hắn sẽ đi giết Vương Duệ trên đường anh ta đi họp, bảo mọi người tăng cường phòng thủ!”


Triệu An trả lời: “ Rõ!”


Tiêu Thần thu súng bắn tỉa lại, bỏ vào trong balo quân dụng. “ Chúng ta hiện tại lập tức nhanh chóng qua đó, Liệt Báo đã đợi lâu thế rồi có lẽ đã không chờ nổi nữa, có lẽ chính là vào hôm nay!”


Đoạn Trần thu dọn hiện trường một chút, liền đi theo Tiêu Thần đi ra ngoài.


………..


Từ sau khi ra khỏi bệnh viện, Lâm Hạ và Tiêu Nguyệt Thần không có quay về trường học, mà là lên xe taxi đi đến căn biệt thự ở vùng ngoại ô. Từ sau lần Tiêu Thần đưa cô đến đây, cô chưa từng đến đây thêm lần nào. Hiện tại vừa hay có thời gian, liền đưa theo Tiêu Nguyệt Nhi cùng đến đây.


Hai người từ trên xe taxi đi xuống, đang muốn đi về phía biệt thự, đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng của bọn họ: “Khả Khả, là cô sao?”


Nghe thấy cái tên Khả Khả này, thân thể Lâm Hạ liền cứng ngắc.


Xoay người lại, một người đàn ông mặc cảnh phục, dung mạo có chút tang thương đang đi về phía cô, trong mắt ngập lệ, thần sắc bi thương, cũng giống y hệt như Hứa Dương lúc đó.


“ Tôi không phải Lâm Khả Khả, tôi là Lâm Hạ. ” Lâm Hạ không muốn tàn nhẫn như thế, nhưng cô càng không muốn trở thành thế thân của người khác, loại cảm giác này rất không thoải mái.


Bước chân của Vương Duệ chợt ngừng lại, thần sắc u ám mà nhìn vào cô.


Lâm Hạ nghĩ, thực ra anh ta giống như Hứa Dương vậy, đều biết cô không phải là Lâm Khả Khả, nhưng khi nhìn thấy cô lại giống như tìm được một vật gửi gắm, cũng giống như đạo lý một người bị chết đuối lại tìm được một khúc gỗ trôi, cho dù biết được đó chỉ là một khúc gỗ mục nát, rất nhanh sẽ bị vỡ nát thành tro, nhưng chỉ cần người khác không nói với anh ta cái sự thật này, anh ta sẽ vẫn còn một vật để gửi gắm, một vẫn gửi gắm sự sống của bản thân mình.


Vương Duệ rất nhanh liền khôi phục lại thần sắc, “ Xin hỏi, Lâm Khả Khả là gì của cô thế?”


“ Có một người đàn ông nói với tôi, Lâm Khả Khả là cô của tôi. ”


Sắc mặt Vương Duệ trắng bệch, “ Là người đàn ông như thế nào?”


“ Có lẽ là một người con lai, tên là Hứa Dương. ”


“ Xem ra chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến. ” Vương Duệ ngẩng đầu lên mặt hướng lên trời, trên mặt xuất hiện một nụ cười thư thái, trong miệng lẩm bẩm nói: “ Tôi sớm nên trả lại cho Khả Khả một cái mạng rồi. ”


Giọng nói quá nhỏ, Lâm Hạ không nghe rõ. Tiêu Nguyệt Nhi ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “ Lâm Hạ, cậu có cảm thấy anh ta có chiều hướng cầu chết không?”


Lâm Hạ gật gật đầu, cô đột nhiên muốn biết, tại sao sau khi nghe thấy tên của Lâm Khả Khả và Hứa Dương xong lại muốn chết? Giữa bọn họ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.


“ Vương Duệ!” Một giọng nam quen thuộc đánh gãy suy nghĩ của tất cả mọi người, Lâm Hạ xoay đầu qua, đúng lúc nhìn thấy Hứa Dương cầm một khẩu súng nhắm vào Vương Duệ.


Tiêu Nguyệt Nhi bị dọa sợ đành ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Hạ, tuy cô ấy là con gái của quân nhân, nhưng thực ra cô chưa từng nhìn thấy qua súng, người nhà lại đối với cô vô cùng cưng chiều, cô sợ hãi cũng là điều tất nhiên thôi.


Vương Duệ cười cười nói: “ Hứa lão đại, đã lâu không gặp. ”


Hứa Dương nghiến răng cắn lợi: “ Đúng vậy, đã lâu không gặp! Nhưng anh có biết tôi đã đợi ngày này biết bao lâu rồi không? Biết bao nhiêu năm qua, đến cả nằm mơ tôi cũng muốn giết chết anh. Lúc ấy tôi xem anh là người anh em tốt nhất, nhưng anh lại hại chết người phụ nữ tôi yêu nhất!” Gương mặt của Hứa Dương bởi vì phẫn nộ mà tức đến ửng đỏ, đôi tay cầm khẩu súng các quá chặt khiến các khớp tay đều trắng bệch.


Lâm Hạ ngây người, Lâm Khả Khả chết rồi?


Tuy là cô vẫn chưa thấy qua người cô này của mình, nhưng cô vẫn là xót cả mắt, có lẽ đây chính là sự trói buộc của huyết thống nhỉ.


Vương Duệ đau khổ mà cúi thấp đầu: “ Xin lỗi. ”


“ Xin lỗi có tác dụng sao! Xin lỗi có thể khiến Khả Khả sống lại sao?!” Hứa Dương đột nhiên như phát điên mà xông qua đấy, nhưng vào lúc sắp đến gần Vương Duệ, tiếng súng chợt vang lên, một chân của hắn ta bị bắn trúng. Nhưng hắn vẫn không quan tâm, thân thể vẫn chạy về phía trước, trông giống như chân của bản thân căn bản không hề bị thương vậy.


Tiêu Thần nằm ở trong bụi cây ở bên cạnh, nhắm vào ống nhắm giống như muốn bắn vào Hứa Dương.


Lâm Hạ nghĩ, bản thân cô có lẽ cũng điên rồi. Lúc nhìn thấy xung quanh có thật nhiều miệng súng đang nhắm vào Hứa Dương, cô thế mà lại xông ra đấy, đứng chắn ở trước mặt của Hứa Dương.


“ Đừng có giết anh ta!” Lâm Hạ hướng về phương hướng của Tiêu Thần hét lớn nói: “ Mọi người không nhìn ra được sao? Hứa Dương không muốn giết anh ấy, anh ta là cố ý dụ mọi người đến giết anh ta đó!”


Chính vào lúc Hứa Dương cầm súng nhắm vào Vương Duệ, hắn đã có rất nhiều cơ hội giết anh ta, nhưng hắn lại không hành động. Hắn làm như thế, ngược lại giống như là cố ý dẫn dụ những bộ đội viên đặc chủng và đặc cảnh ở trong nơi tối ra. Lâm Hạ không biết Hứa Dương lại sao lại muốn làm thế, nhưng cô không muốn Hứa Dương chết, có lẽ là bởi vì hắn thật sự là dượng của cô, cũng có lẽ bởi vì hắn cũng chỉ là một người đàn ông chung tình.


Lúc này, Tiêu Thần từ trong bụi cây đi ra, miệng súng vẫn nhắm vào Hứa Dương. “ Lâm Hạ, tránh ra!”


“ Tiêu Thần, em cảm thấy, Hứa Dương không phải là một người xấu, anh điều tra lại thật kỹ đi có được không?” Ánh mắt nóng bỏng của Lâm Hạ nhìn về phía Tiêu Thần, lời nói khẩn thiết.


Nhìn thấy Lâm Hạ không quan tâm mọi thứ thế này, sắc mặt của Tiêu Thần càng nặng nề. “ Lâm Hạ, qua đây!”


Từ lúc Tiêu Thần xuất hiện thì Tiêu Nguyệt Nhi đã sớm chạy đến phía sau lưng của anh rồi, lúc này cô ấy cũng nói với Tiêu Thần: “Anh trai, em cũng cảm thấy người Hứa Dương đó vốn không xấu xa, anh phải tin tưởng Lâm Hạ. ”


Tiêu Thần bỏ súng xuống, đi đến trước mặt cô xoa xoa đầu của cô, hỏi: “ Lâm Hạ, tại sao lại muốn cứu hắn?”


“ Anh ta có thể chính là dượng của em, hơn nữa, em nhìn ra được, anh ta rất yêu cô của em, em cho rằng, người đàn ông có thể yêu cô của em đến như thế sẽ không phải là người xấu. ” Cô biết đây chỉ là trực giác của cô mà thôi, vốn không phải là chứng cứ, nhưng, nếu như trong cuộc đời mỗi người luôn có một lần xung động thì, cô hy vọng chính là lần này.


Tiêu Thần xoay đầu qua, “ Bỏ súng xuống!”


“ Đội trưởng!” Rất nhiều người không hiểu, thật không dễ gì mới bắt được Hứa Dương, lẽ nào cứ như thế mà bỏ qua cho hắn?


“ Phục tùng mệnh lệnh!”


“ Rõ! Đội trưởng!”


Thực ra dựa vào năng lực quan sát của Tiêu Thần, làm sao anh có thể không biết Hứa Dương là đang cố ý cầu chết chứ, Hứa Dương là tay sát thủ hàng đầu thế giới, trong tay lại nắm giữ một tổ chức sát thủ mang tính quốc tế, trải qua vô số lần chiến dịch sống chết, không thể nào không phát hiện ra trong bụi cây có rất nhiều tay bắn tỉa và đặc cảnh đang phục kích, lời giải thích duy nhất chính là hắn căn bản không muốn sống nữa. Mà Tiêu Thần vừa rồi làm như thế, chính là đang thăm dò Hứa Dương, cũng có thể là đang thăm dò Lâm Hạ.


Chuyện đã tiến triển đến bước này, Tiêu Thần tựa hồ cũng đã đoán ra kế sách lịch trình của Hứa Dương.


Lúc vừa mới bắt đầu, Hứa Dương là vì muốn giết Vương Duệ mà đến Trung Quốc, nhưng hắn gặp được Lâm Hạ có vẻ ngoài giống như Lâm Khả Khả, ký ức đau khổ nhất trong lòng lại bị lật ra ngoài. Thù hận cũng bởi vì sự xuất hiện của Lâm Hạ mà dần dần nhạt đi, mà ý nghĩ cầu chết lại bởi vì cô ấy mà biến nên càng lúc càng nồng đậm. Sau cùng, đã có một màn như thế này.


Hứa Dương vẫn là bỏ chạy rồi, chính vào lúc lực chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Lâm Hạ và Tiêu Thần, hắn giống như một con báo săn vậy cứ thế mà dũng mãnh xông ra ngoài, đến cả những bộ đội đặc chủng có năng lực phản ứng hàng đầu cũng không phản ứng lại kịp, hắn đem câu chuyện báo săn bị thương nhưng vẫn là một con báo săn diễn giải một cách lâm li bi đát.


Nhưng trước khi hắn đi mất đã để lại một câu nói: Hắn hy vọng một trăm năm sau có thể cùng Lâm Khả Khả gặp lại nơi thiên đường.


Ý của hắn chính là, hắn muốn đi chuộc tội.


Khi hắn nói ra lời thề ước này, không có ai hoài nghi hắn sẽ lật lọng, bởi vì hắn trước giờ nổi danh là nhất ngôn cửu đỉnh, mà thân là một người sát thủ, nói phải giữ lời là rất quan trọng.








Đây là một nhiệm vụ thất bại nhất của Tiêu Thần trong sự nghiệp làm lính đặc chủng, nhưng đồng thời cũng là thành công nhất. Bởi vì bọn họ không cần phải giết người cũng có thể đem tai họa ngầm giải quyết gọn gàng, thậm chí, đến cả xung đột cũng không hề có.











CHƯƠNG 16:


Hầu hết các thư viện của trường trung học đều là trưng bày đồ đạc, chưa kể đến trường Nhị Trung cũng không phải là trọng điểm.


Trong phòng đọc sách Lâm Hạ cúi đầu làm bài kiểm tra toán, điện thoại di động bên cạnh thỉnh thoảng vang lên, có lúc là âm báo tin nhắn, có lúc là chuông điện thoại. Nhưng cô không trả lời hay xem nó.


Cuối cùng, điện thoại cũng ngừng đổ chuông, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy trống rỗng. Không thể kìm nén cảm xúc trong lòng mình rốt cuộc cô cũng mở máy.


Có 10 cuộc gọi nhỡ và 13 tin nhắn. Những cuộc điện thoại đều là của cùng một người, từ đầu đến cuối tin nhắn vẫn luôn là một câu:” Lâm Hạ, anh không trách em.”


Ngày đó Hứa Dương bỏ trốn, sau khi Lâm Hạ nghe Đoạn Trần nói Hứa Dương là kẻ giết người số một thế giới, trong lòng cô cảm thấy có lỗi với Tiêu Thần. Có lẽ lặp lại một lần nữa cô vẫn sẽ làm như vậy, nhưng nó đã phá hủy nhiệm vụ của Tiêu Thần khiến anh bị trách phạt. Lâm Hạ cảm thấy cô không xứng với Tiêu Thần, anh chiến đấu đẫm máu trên chiến trường, nhưng cô lại chỉ ngăn cản anh tiêu diệt kẻ địch. Vì vậy, khi anh trở về đơn vị, cô đã đề nghị chia tay.


Kể từ khi cô đề nghị chia tay, Tiêu Thần liên tục gọi điện thoại, cô không bắt máy thì lại nhắn tin, không hồi âm lại tiếp tục gọi điện thoại. Lâm Hạ mỗi ngày nghe thấy tiếng chuông điện thoại đều rất muốn khóc, trong lòng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.


Đột nhiên, trong phòng đọc sách vang lên tiếng mở cửa, Lâm Hạ cho rằng chỉ là bạn học đến đây mượn sách hoặc là giống cô, đơn giản là tìm một chỗ yên tĩnh đọc sách nên không để ý người đến là ai.Cho đến khi người đó yên lặng ngồi vào chỗ bên cạnh cô, Lâm Hạ mới từ từ nâng lên đôi mắt đỏ hoe.


“Sao lại khóc?” Tiêu Thần lau đi nước mắt trên mặt cô, bởi vì thần sắc cô u buồn cho nên trong lòng có chút xót xa.


Lâm Hạ gạt đi nước mắt có chút xấu hổ, cô luôn là người mạnh mẽ, dù có chịu bao nhiêu thất bại cô cũng rất ít khi khóc, nhưng hôm nay nước mắt lại rơi xuống mà không báo trước, cô đã trân trọng nước mắt của mình nhiều năm rồi, khó trách trong sách đều nói tình yêu có thể khiến người ta rất hạnh phúc, nhưng cũng có thể khiến người ta rất đau khổ.


“Không có gì.”


Tiêu Thần phá vỡ suy nghĩ của cô, nhìn cô nghiêm túc,nói “Lâm Hạ, nói cho anh biết, tại sao em không nghe điện thoại của anh?” Kỳ thật anh cũng có thể đoán được tại sao, vì vậy cố gắng tìm đội trưởng xin nghỉ phép vài ngày,nhưng anh muốn nghe chính cô nói điều đó.


Lâm Hạ cúi đầu vặn vẹo ống tay áo, “Anh không phải đã trở về đơn vị rồi sao, như thế nào lại ở chỗ này?”


“Nếu không quay lại, vợ anh sẽ đi mất” Tiêu Thần cúi người hôn lên trán Lâm Hạ, sau đó hướng xuống phía dưới,chiếm lấy môi và lưỡi của cô một cách chính xác.


Lâm Hạ cứng đờ, vươn tay muốn đẩy anh ra. “ Tiêu Thần, chúng ta đã chia tay rồi, không nên làm chuyện như vậy.” Cô cúi đầu không dám nhìn Tiêu Thần, sắc mặt đỏ bừng.


“Đó chỉ là đơn phương của em, anh vẫn chưa đồng ý.” Tiêu Thần giữ chặt khuôn mặt cô để cô nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt anh.


Lâm Hạ cho tới hôm nay mới biết Tiêu Thần có một mặt bá đạo như vậy. Lúc trước quen biết anh, anh dịu dàng, cảm giác thoải mái như gió xuân nhẹ nhàng, nhưng hôm nay anh lại rất cường thế và bá đạo, giống như dã thú sẵn sàng ra tay, Lâm Hạ không nghi ngờ gì nữa, nếu cô dám làm bất cứ hành động phản kháng nào, anh nhất định sẽ ăn thịt cô.


“Em không muốn mỗi lần đều liên lụy đến anh như vậy?” Lâm Hạ thấp giọng nói.


Tiêu Thần xoa xoa khuôn mặt non nớt của cô,nở nụ cười:”Đồ ngốc, em vĩnh viễn sẽ không làm liên lụy đến anh.”


“Nếu không phải em ngăn cản anh bắt Hứa Dương, anh có thể hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa cũng vì em mà anh bị trách phạt trong đơn vị.” Tuy rằng cô không biết rõ về quân nhân nhưng biết rằng là một người vợ của quân nhân, cô nên đứng sau lưng anh, ủng hộ anh nhưng cô lại gây rắc rối cho anh, vì vậy cô không đủ tư cách.


“Có một số việc anh không thể nói chi tiết cho em,nhưng em phải biết rằng luôn có một số người trên thế giới này. Em tình nguyện cùng hắn làm bằng hữu cũng không muốn làm kẻ thù. Mà Hứa Dương, đối với bộ đội đặc chủng chúng ta mà nói, chính xác là như vậy. Cho nên lần này, em chẳng những không làm liên lụy đến anh mà còn giúp chúng ta. ” Tiêu Thần kiên nhẫn giải thích.


“Thật sao?” Ánh mắt Lâm Hạ sáng lên


“Thật!” Nhìn thấy cô ấy ngây thơ đáng yêu như vậy, Tiêu Trần cười sâu xa. Sau đó chuyển hướng lời nói “Vậy câu nói chia tay có thể thu hồi được không?”


Lâm Hạ cúi đầu nhẹ gật đầu, nếu không phải xảy ra chuyện chia tay này, Lâm Hạ sẽ không biết mình đã yêu người đàn ông ôn nhu mà bá đạo này.


Tiêu Thần ôm cô vào trong vòng tay của mình, nhẹ nhàng nói, “Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng đừng nói hai từ chia tay, trừ phi em thực sự không muốn ở cùng với anh .Hơn nữa” nâng lên khuôn mặt của Lâm Hạ ,nhẹ nhàng hôn xuống “Em đã nói ,sau khi trưởng thành sẽ cùng anh sống thật tốt. Thế nào, hối hận sao?”


Lâm Hạ nghĩ, có lẽ trên thế giới này không có ai có thể từ chối bộ dạng như thế này của Tiêu Thần, mà trên thế giới này này cô cũng chỉ là người bình thường nhất, cũng không thể từ chối.


Nụ hôn tưởng chừng chỉ như chuồn chuồn lướt nước lại trở nên nhiệt tình vì được Lâm Hạ đáp lại, Tiêu Thần giữ chặt khuôn mặt của cô, cắn nhẹ lên môi cô. Có lẽ bởi vì Lâm Hạ lớn lên ở nông thôn, nên môi của cô mang theo mùi thơm cỏ xanh , tạo ra ảo giác khiến Tiêu Thần cảm thấy mình được sinh ra trong tự nhiên, mà anh lại thích cảm giác đó.


Cho đến khi cửa phòng đọc sách lại mở ra, Lâm Hạ liếc mắt nhìn thấy Tả Tiểu Linh đang đứng ở ngoài cửa quay lưng lại với ánh đèn, cô đưa tay đẩy Tiêu Thần đang đắm chìm trong nụ hôn của mình ra.


“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, hai người cứ tiếp tục.” Tả Tiểu Linh đỏ mặt chạy ra ngoài, nói xong cũng không quên đóng cửa phòng đọc sách.


Lúc trước nhận được điện thoại của Tiêu Nguyệt Nhi, Tả Tiểu Linh cảm thấy khó hiểu vẫn đang tự hỏi tại sao mỗi khi rảnh rỗi Lâm Hạ lại chạy đến thư viện, ở đó có thứ gì hay ho sao? Sau đó, Tiêu Nguyệt Nhi nói với cô rằng Lâm Hạ và anh trai cô có vẻ không được tự nhiên, bảo cô đến xem Lâm Hạ có gì bất thường không. Kết quả là vừa tới phòng đọc sách, cô đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Đây nên là tình huống náo loạn nhưng hai người này lại ngọt ngào như vậy, Tiêu Nguyệt Nhi chỉ là lo lắng mà thôi!


Khó trách Lâm Hạ gần đây lại thích ở trong thư viện như vậy, thì ra lại cùng người ta ở đây làm chuyện mờ ám như vậy .


“Cái kia, em về trước đây,buổi chiều còn có tiết học.” Lâm Hạ đến nhìn cũng không nhìn Tiêu Thần một cái, cầm lấy sách chạy ra ngoài,thậm chí đầu cũng không dám ngoảnh lại.


Tiêu Thần ở sau lưng cô cười vô lực, quả này còn xanh quá, vẫn phải chờ vài năm nữa mới có thể ăn.


Buổi chiều tiết thứ ba là tiết tự học, thầy hiệu trưởng mang vào lớp một xấp giấy kiểm tra lớn, nhìn ra không ai có thể có bảy tám tờ, nói rằng đó là bài tập về nhà trong kì nghỉ đông.


“Lâm Hạ, tới đây phát đi.” Hiệu trưởng nói.


Lâm Hạ là ủy viên học tập của lớp, khi ban cán sự lớp được chọn lần đầu tiên, đây gần như là một quyết định nội bộ. Giáo viên chủ nhiệm hỏi cô muốn làm lớp trưởng hay ủy viên học tập, cô không chút do dự chọn ủy viên học tập. Bởi vì cô biết cô muốn bản thân đi làm thêm,nên không có nhiều thời gian để đóng góp cho lớp, mà ủy viên hầu như chỉ thu bài tập về nhà và phát giấy kiểm tra,công việc đơn giản không mất quá nhiều thời gian.


Sau khi phát xong bài kiểm tra, chủ nhiệm lớp gọi Lâm Hạ ra ngoài.


“Lâm Hạ, học kỳ sau , sẽ phải chọn xã hội và khoa học rồi, em định chọn khoa gì?” Chủ nhiệm lớp hỏi.


Chủ nhiệm lớp chủ nhiệm Lưu là giáo viên dạy toán học và cũng là giáo viên được người kính trọng trong trường. Có một truyền thống trong trường là sau khi phân chia khoa học và xã hội, những học sinh đứng đầu trong mỗi lớp khoa học sẽ được chọn đưa vào một lớp để tập trung bồi dưỡng, mà chủ nhiệm Lưu chắc chắn là giáo viên toán và giáo viên chủ nhiệm đẳng cấp hàng đầu.


Nhiều học sinh chọn khoa xã hội dựa trên môn nào học tốt thì chọn khoa đó, nhưng cô hầu như không thiên về một bên nào cả. Cô thành thạo cả toán học, vật lý và chính trị. Tất nhiên, chủ nhiệm Lưu hy vọng rằng cô sẽ chọn khoa học, như vậy trong lớp của ông sẽ có thêm một vị mãnh tướng.


Lâm Hạ không chút suy nghĩ trả lời, “Khoa học.”


Lưu lão sư hoàn hồn, miệng cười đến vết chân chim đều lộ ra nơi khóe miệng .


Ngay sau khi tan học, Tiêu Thần gọi đến, nói rằng muốn đón cô đến nhà anh ăn cơm.Nhớ tới nụ hôn lúc trưa Lâm Hạ lại đỏ mặt, ấp úng hồi lâu mới đồng ý.


“Lâm Hạ,ngày mai anh đưa em đi gặp anh trai.” Tiêu Thần trong xe đột nhiên nói.


Lâm Hạ thân thể cứng đờ, đờ đẫn quay đầu lại.


Từ khi anh trai cô được Tiêu Thần đón về, cô không bao giờ dám hỏi bất cứ câu nào về Lâm Vĩ nữa, sau bao nhiêu năm chạy chữa, không chỉ bố mẹ cô tuyệt vọng mà cô cũng tuyệt vọng, chẳng qua là lúc đó cô nhất định phải kiên cường, cho nên không thể hiện ra ngoài.


“Anh hai, thế nào rồi?”


Tiêu Thần nhìn Lâm Hạ, người đang nhìn xuống, chờ đợi rồi lại rụt rè, anh mỉm cười: “Một tháng trước đã làm phẫu thuật, hiện tại đang được điều trị phục hồi chức năng.”


“Ý của anh là, chân của anh trai em đã lành?” Lâm Hạ ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia sáng.


“Đúng vậy, nhưng bởi vì anh ấy bị thương quá lâu, điều trị phục hồi có chút phiền phức. Nhưng chỉ cần anh ấy có thể chịu đựng gian khổ thì sẽ tốt thôi. Anh trai em là một quân nhân có trình độ, có khả năng chịu đựng gian khổ rất tốt . Bây giờ lúc phục hồi chức năng cũng không cần bác sĩ ở bên cạnh nữa, bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ anh ấy có thể về quê ăn Tết rồi .”


Lâm Hạ mở miệng, vui vẻ không biết nên nói cái gì.


Thấy cô không lên tiếng, Tiêu Thần quay đầu lại, phát hiện hai mắt cô đỏ rực. “Cô bé ngốc, sao em lại khóc?”


“Từ khi anh trai bị thương, em đã tự nhủ sau này nếu có thể học đại học ,em nhất định sẽ theo học ngành y. Nhưng khi em tốt nghiệp cấp 2, bố nói với em rằng gia đình không có khả năng chi trả tiền học phí ,cho nên hy vọng em có thể tạm nghỉ học một năm, em đồng ý, lúc đó em nghĩ rằng tạm nghỉ học ở bên cạnh chăm sóc anh trai cũng tốt, nhưng anh ấy không đồng ý, anh ấy biết em thích đọc sách nên đã để bố nhờ cậy một cô giáo trong thôn dạy ở trường hạng hai. Hiệu trưởng đề nghị miễn học phí cho em, nhiều người cho rằng em sẽ ủy khuất, cho rằng em nên vào trường Nhất Trung. Thực ra, chỉ cần có thể đọc sách thì ở đâu cũng không có gì khác biệt. Ngược lại, em rất hạnh phúc, bởi vì có thể vào cấp ba, đánh dấu em đã tiến thêm một bước nữa đến tương lai. Em vẫn luôn mơ ước có một ngày mình sẽ chữa lành chân cho anh trai. “Cô cúi đầu lau nước mắt, Lâm Hạ nói tiếp:” Nhưng bây giờ chân của anh trai đã lành, tương đương với ước mơ của em đã đạt được rồi! “


Dù biết chuyện này trước khi hẹn hò với Lâm Hạ, nhưng khi những lời này do chính cô nói ra, mắt anh vẫn ươn ướt.


Cô gái của anh thật kiên cường.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK