• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 35:





Lúc Lâm Hạ về đến trường học, ba người khác trong phòng ký túc đang tám chuyện với nhau. Nhìn thấy cô quay lại, đều dùng một loại ánh mắt ám muội để nhìn cô.


“ Tiểu Hạ, quay về rồi à?” Lăng Nguyệt Nguyệt cười cười với cô, hỏi.


“ Ừm. ” Lâm Hạ đỏ mặt cào cào vào đầu tóc, mọi người đã không còn là những cô gái nhỏ cái gì cũng không biết nữa rồi, cô hai đêm không hề xuất hiện lại có bạn trai ở bên cạnh, hướng đi của cô là gì thì trong lòng mọi người đều biết rõ rồi.


Sau khi đặt đồ xuống, cô cũng ngồi xuống bên cạnh mọi người. “ Các cậu đang nói chuyện gì thế?”


“ Hôm nay lúc ba người bọn tớ đi ăn cơm đã nhìn thấy một chàng soái ca rất đẹp trai, chiều cao có lẽ tầm 1m8, thân hình chuẩn đét, điều quan trọng nhất là, gương mặt của anh ấy đẹp đẽ như thể không phải loài người. ” Âu Dương Tuyết kích động mà nói, hai má ửng đỏ lên trông rất bất bình thường.


Tưởng Duệ cũng bất ngờ mà gật gật đầu: “ Trông thật sự không tồi đâu, nhìn vào liền có dáng vẻ của một anh thụ. ”


Lâm Hạ: “ …… ”


Khóe miệng Lăng Nguyệt Nguyệt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh nắng ở bên ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt của cô ấy, mang theo ý vị nhàn nhạt, khiến cô ấy nhìn vào trông giống như một người thiên sứ nương theo ánh nắng ban mai mà đến.


Hôm khai giảng, Lâm Hạ đã cảm thấy Lăng Nguyệt Nguyệt rất đẹp, thật giống như một đoá thuyết thuỷ tiên hoa, mới mẻ thanh nhã, mỗi lần nhìn thấy đều khiến đôi mắt người ta phát sáng.


“ Đúng rồi, cậu không ra ngoài chơi cùng bạn trai cậu nữa à?” Tưởng Duệ là một người thẳng tính, có gì nói đấy.


“ Anh ấy quay về bộ đội rồi. ”


Âu Dương Tuyết cực kỳ hâm mộ nói: “ Tớ nghe Nguyệt Nguyệt nói quân hàm đeo trên vai của bạn trai cậu là hai cột hai sao, trung tá? Thế anh ấy ở trong đoàn làm chức vụ gì thế, đoàn trưởng hay là doanh trưởng?”


“ Tớ cũng không quá hiểu rõ, đây là chuyện của bộ đội bọn họ, tớ rất ít khi hỏi thăm. ” Cô không phải là không biết, mà là không thể nói, chuyện ông xã là lính đặc chủng này có thể tùy tiện nói bừa sao?


“ Ồ, đúng rồi, vừa rồi nhận được tin tức, nói là ba giờ chiều nay đến khu làm việc của học viện để họp lớp, các cậu nhận được rồi chứ?” Lâm Hạ ngẩng đầu hỏi các cô ấy.


“ Nhận được rồi. Sắp 12 giờ rồi, bọn mình đi ăn cơm trước đã. ”


Từ sau khi đến đây cô còn chưa đến căn tin ăn cơm bao giờ, cho nên khi bốn người cùng nhau đi đến căn tin, trong lòng Lâm Hạ hơi có chút kích động, không phải bởi vì sắp ăn cơm, mà là loại kích động khi được đến một nơi mới lạ.


“ Thức ăn ở trong căn tin của trường học thật khó ăn. ” Âu Dương Tuyết nhìn nhìn cửa lớn của căn tin, ghét bỏ mà chau chau mày.


Tưởng Duệ trả lời: “ Tớ cảm thấy cũng được, ít nhất còn đỡ hơn trường cấp ba của bọn tớ, tớ cảm thấy thức ăn của trường cấp ba có thể đem ra so sánh với thức ăn cho heo luôn đấy, khó ăn chết đi được!”


“ Thức ăn ở trường cấp ba đúng thật khó ăn, tớ tuy là học sinh ngoại trú, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đến căn tin của trường học để ăn chực một bữa, nhưng sau khi ăn chực vài lần tớ đã hoàn toàn không dám nữa. Tớ cảm thấy đầu bếp trong căn tin của trường cấp ba chính là tùy tiện nắm một mớ rau bỏ vào trong nước nấu sôi lên, sau khi bỏ xong gia liệu liền có thể ra dĩa rồi. ”


Lâm Hạ ở bên cạnh giật giật khóe môi, bất lực cạn lời. Tuy rằng thức ăn trong căn tin của trường cấp ba thực sự không quá ngon, nhưng cũng không đến nỗi thậm tệ giống như bọn họ nói đâu nhỉ.


Ăn thử vài miếng thức ăn, Lâm Hạ rất kinh ngạc. Cô vẫn luôn đinh ninh rằng, thức ăn trong căn tin của trường học đều là không ngon lành gì, bởi vì quá nhiều nguyên liệu trộn lẫn với nhau, cho dù là đầu bếp thượng hạng nấu cơm kiểu thế này cũng sẽ không tốt hơn là bao, càng huống hồ đầu bếp trong căn tin của trường học căn bản không tính là đầu bếp thượng hạng. Nhưng cùng là trường học với nhau, căn tin đại học hiển nhiên ngon hơn nhiều so với căn tin trường cấp ba.


“ Món này cũng không tệ này, chỉ có điều khoai tây xào quá nát rồi, lá bắp cải trắng nấu đến vàng luôn rồi, chỉ là xét về tổng thể mà nói vẫn là tương đối ngon nha. ” Tuy rằng không thể so bì với đồ cô nấu, nhưng so với những trường học khác, thì dư sức ăn được.


Âu Dương Tuyết khều khều lá bắp cải trắng ở trong chén của Lâm Hạ lên nhìn nhìn, nói: “ Cái lá rau này vàng đến như thế, rõ ràng chính là người khác bỏ thừa lại, còn có món khoai tây kia, nát đến nỗi khiến tớ cảm thấy như món này là do người khác ăn còn thừa lại. ”


Lâm Hạ: “ …….. ”


Lăng Nguyệt Nguyệt gõ rớt đôi đũa của Âu Dương Tuyết đang đặt trên mặt chén của Lâm Hạ, “ Vừa rồi Lâm Hạ không phải đã nói rồi sao, lá rau bị vàng là do nấu quá lâu, khoai tây là do xào quá nát mà thôi. Nếu cậu không thích ăn thì đừng có ăn, bên ngoài có rất nhiều quán ăn đang đợi cậu giá lâm, ngồi ở đây than thở không có ai để ý đến cậu đâu!”


Âu Dương Tuyết đang muốn nói gì đó, chợt bị một trận náo động ở bên ngoài cửa truyền đến hấp dẫn, xoay đầu nhìn thấy chàng soái ca vào ngày hôm qua kia, vui vẻ đến mức hét to lên. Càng quan trọng hơn là, sau khi chàng soái ca kia nhìn về phương hướng của bọn họ một cái liền hướng về phía bọn họ mà đi tới, điều này khiến trái tim của Âu Dương Tuyết ầm ầm nhảy lên, thiếu chút nữa muốn bổ nhào qua đó.


“ Lâm Hạ………..” Chàng soái ca không có nhìn Âu Dương Tuyết mê trai, mà là xoay đầu lên tiếng chào hỏi với Lâm Hạ.


Nghe thấy có người gọi cô, Lâm Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ lại mang theo chút quen thuộc. Cô ngại ngùng mà cười cười, hỏi một câu khiến người khác muốn tẩn cho cô một trận: “ Cậu là ai?”


Mọi người: “ …… ”


Trên mặt chàng soái ca cứng đơ, nhưng lập tức cười cười nói: “ Tớ là Tạ Thiếu Dương. ”


Lâm Hạ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trong đầu xuất hiện ba năm cấp ba luôn có một chàng trai cầm lấy một cái máy ảnh đi theo phía sau của cô, sau cùng vài ngày trước khi thi đại học đã đến tìm cô tỏ tình, nhưng bị cô dùng lý do đã có bạn trai để từ chối rồi. Nhưng cô nhớ cậu ta khi đó trông rất tự ti, chiếc kính gọng màu đen nằm trên sống mũi khiến anh ta trở thành người qua đường.


Nhưng hiện tại, Lâm Hạ cẩn thận đánh giá một phen, làm gì còn sự non nớt tự ti vào thời cấp ba chứ, trên khuôn mặt ấy tràn ngập vẻ tự tin sáng chói cùng với sự trưởng thành chính chắn.


“ Không phải cậu thích chụp ảnh sao? Sao lại đến đại học Quân Y thế?” Vào thời cấp ba cậu ta thích nhất là chụp cô, cho nên Lâm Hạ nghĩ rằng anh ta sẽ học nhiếp ảnh.


Một áng mây đỏ dần dần hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai của Tạ Thiếu Dương, cậu ta ngại ngùng mà ho một tiếng nói: “ Anh trai tớ nói chuyên ngành nhiếp ảnh không dễ tìm việc làm, vừa hay điểm số của tớ có thể nhận được vĩ tuyến của đại học Quân Y, cho nên tớ liền vào đại học Quân Y. ” Cậu ta tìm đến vị trí ở bên cạnh Lâm Hạ ngồi xuống, không chút ngó ngàng một đống ánh mắt mê trai ở bên cạnh.


Lâm Hạ gật gật đầu, đặt đôi đũa xuống dùng khăn giấy lau lau khoé miệng, từ vị trí đó đứng lên nói với Tạ Thiếu Dương: “ Tớ ăn xong rồi, bọn tớ quay về ký túc xá trước đây. ”


“ Lâm Hạ!” Tạ Thiếu Dương vội vã đứng lên, nói: “ Có thể nói cho tớ biết số điện thoại của cậu không, là thế này đây, bởi vì chúng ta học cùng một trường học, sau này nếu như gặp phải chuyện gì thì có thể giúp đỡ lẫn nhau. ”


Thấy cậu ta nói như thế, Lâm Hạ cũng không thể cự tuyệt, liền đem số điện thoại của bản thân nói ra.


Trên đường quay trở về, Âu Dương Tuyết khoác lấy cánh tay của Lâm Hạ gấp gáp mà đi về phía trước, ánh mắt vô cùng hung ác, tư thế cứng rắn không gì sánh bằng. Cho đến khi đến được ký túc xá, cô ấy mới một phát đẩy Lâm Hạ ra, đem cô dồn vào bên tường, hung hăng mà hỏi: “ Lâm Hạ, nói! Cậu cùng chàng soái ca tên Tạ Thiếu Dương kia là có quan hệ gì hả?”


Cả quá trình Lâm Hạ không nói một lời, Âu Dương Tuyết tuy rằng nhìn vào trông giống như một người thục nữ, nhưng nội tâm của cô ấy hoàn toàn không ăn khớp với vẻ bề ngoài, cho nên cô không muốn phản kháng, cô muốn xem xem Âu Dương Tuyết rốt cuộc muốn làm cái gì.


“ Bạn cùng trường. ” Lâm Hạ lời ít mà ý nhiều.


“ Lừa gạt, cậu tiếp tục lừa gạt đi, tớ mới không thèm tin hai người chỉ là quan hệ bạn cùng trường thuần khiết, lúc nói chuyện với cậu Tạ soái ca xấu hổ đến cả mặt ửng đỏ, nói! Cậu có phải đã đem anh ta đè ở dưới thân rồi không!!!”


Lâm Hạ: “ …… ”


Lăng Nguyệt Nguyệt theo sau đi vào: “ ….. ”


Tưởng Duệ theo sau đi vào đôi mắt phát sáng, hỏi: “ Nói như thế, Lâm Hạ là công rồi. ”


Lâm Hạ và Lăng Nguyệt Nguyệt: “ ……….. ”


Lâm Hạ hiện tại thật muốn một phát tán chết hai cái người này, cả phòng ký túc chỉ có cô cùng Lăng Nguyệt Nguyệt là tam quan bình thường, hai người còn lại tam quan, tiết tháo gì đó đều nát hết rồi!


Bữa khác cô sẽ xuống tiệm tạp hoá ở dưới lầu mua vài chai keo 502 để cho bọn họ dán lên!


Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lâm Hạ vang lên, sau khi cô lấy điện thoại từ trong túi quần ra nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, khoé miệng nhếch lên, đang muốn nhận nhưng chợt phát hiện đôi mắt của ba người còn lại ở trong phòng ký túc đang gắt gao dán lên trên điện thoại của cô. Lâm Hạ bất lực mà giật giật khóe miệng, đẩy Âu Dương Tuyết ra rồi chạy ra khỏi phòng ký túc.


“ Lâm Hạ. ” Giọng nói của Tiêu Thần truyền đến, “ Ngày mai anh phải đi chấp hành nhiệm vụ rồi, mấy ngày này anh sẽ không có cách nào liên lạc với em được, em phải chăm sóc cho bản thân thật tốt nhé. ”


Lâm Hạ mở miệng muốn nói, chợt phát hiện khoé miệng chát chát, lời muốn nói hoàn toàn không nói ra được.


“ Không cần lo lắng. ”


Lâm Hạ buồn rầu mà ‘ừm’ một tiếng, không biết tại sao, trong lòng cô cứ luôn cảm thấy bất an, tựa hồ vào không lâu sau này, có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra trên người của cô cùng Tiêu Thần.


…………..


Trên thực tế, nhiệm vụ lần này của Tiêu Thần đúng thật rất nguy hiểm.


Từ cái lần năm đó Hứa Dương muốn giết người nhưng không giết thành công, anh ta cứ luôn cảm thấy bản thân mình những năm nay đã nhuốm phải quá nhiều máu tanh cho nên mới dẫn đến cái chết của Lâm Khả Khả. Cho nên lúc quay trở về tổ chức, điều đầu tiên mà hắn ta nghĩ đến không phải nhận nhiệm vụ, mà là làm thế nào đem máu tươi ở trên tay của bản thân rửa sạch hết đi, như thế anh ta mới có tư cách đi gặp Lâm Khả Khả.


Từ sau khi Lâm Khả Khả chết đi, anh ta vẫn luôn đắm chìm trong sự đau khổ, đem tổ chức sát thủ giao cho một thuộc hạ trung thành nhất của anh ta__ Liệt Diễm. Nhưng điều anh ta không hề nghĩ đến chính là, Liệt Diễm nhân cơ hội hắn ta rời khỏi, đã mang đến cho tổ chức một mối loạn lớn! Trung thành với Hứa Dương hoặc là phản kháng anh ta, chết của chết, cầm tù của cầm tù. Mà lúc đó, Hứa Dương đang sám hối trong giáo đường ở Italia, cho đến sau khi về lại Trung Quốc, anh ta mới biết trong tổ chức xảy ra một biến cố lớn đến như thế.


Anh ta từ một người đương gia trong tổ chức đã biến thành kẻ địch số một của tổ chức!


Hứa Dương tin vào Thượng Đế, lúc đó anh ta cảm thấy nhất định là Thượng Đế muốn để anh ta rửa tay gác kiếm nên mới khiến Liệt Diễm tu hú đẻ nhờ, nếu như tổ chức vẫn còn là tổ chức của trước kia, thế thì anh ta có thể không có cách nào làm được một kẻ phản bội hoàn hoàn toàn toàn, nhưng hiện tại không giống vậy nữa, tổ chức bị hỗn loạn sớm đã đi ngược lại với tổ chức trước đây của anh ta rồi.


Thế thì, anh ta cũng không cần mềm tay nữa!


Đầu tiên, anh ta đã tìm được người trước đây làm việc cùng với anh ta hiện tại lại phản bội anh ta, lợi dụng nhược điểm của bọn họ uy hiếp bọn họ làm việc cho anh ta, người nào không có nhược điểm thì dùng tiền thu mua.


Sát thủ phần lớn đều là những kẻ liều chết, ai có tiền thì bọn họ sẽ làm việc cho người đó.


Sau đó, anh ta lợi dụng những thông tin đã thu thập được dùng một phương pháp đặc biệt để cung cấp cho bộ đội đặc chủng Trung Quốc, vừa mới bắt đầu, bộ đội đặc chủng không hề tin tưởng anh ta, nhưng Tiêu Thần đã cho anh ta lời đảm bảo, hơn nữa bọn họ cũng đã nghe về chuyện tổ chức sát thủ hỗn loạn, cho nên đã triển khai vài lần chiến dịch bảo thủ.


Những lần nhiệm vụ đó đều rất thành công, Hứa Dương vì để có thể lấy được sự tín nhiệm của bọn họ, thậm chí đã đích thân lên chiến trường vài lần. Sau cùng chính Tiêu Thần đã phổ cập kiến thức về tính quan trọng của nội gián cho An Nam nghe thì bộ đội đặc chủng mới đồng ý cho Hứa Dương không lên chiến trường.


Cuối cùng, anh ta vẫn luôn giữ liên lạc với Tiêu Thần, nhiệm vụ lần này của Tiêu Thần chính là có liên quan đến những thông tin mà anh ta đã thu thập được.





CHƯƠNG 36:


Ba giờ chiều, bốn người cùng phòng ký túc đúng giờ tụ họp tại phòng hội nghị của khu học viện.


Nội dung của buổi họp lớp lần này tương đối nhiều, chuyện đầu tiên cần làm chính là chọn lựa ban cán sự lớp, sau khi trợ lý của chủ nhiệm lớp viết lên bảng đen tên của vài người tranh cử ban cán sự lớp, liền phát cho tất cả các học sinh mỗi người một tờ giấy, bảo các bạn học sinh đem tên của vị ứng cử viên ban cán sự lớp ở trong lòng bản thân mình đều điền hết vào đó.


Trong phòng ký túc của Lâm Hạ chỉ có Tưởng Duệ tham gia tranh cử ban cán sự lớp, cô ấy tranh cử chức bí thư đoàn.


Tưởng Duệ tính tình hoạt bát vui tươi, mới đến vài ngày đã làm quen với phần lớn các bạn nữ sinh rồi, lại cộng thêm vẻ ngoài của cô ấy xinh xắn, ở trong mắt của các nam sinh cũng rất được ưa thích. Cho nên cả lớp có 60 người, cô ấy đã nhận được 53 phiếu rồi, là người ứng cử tốt nhất của chức bí thư đoàn.


Lớp trưởng là một chàng nam sinh tên là Nhạc Vân Cường, sau cùng còn chọn thêm uỷ viên học tập, uỷ viên phong trào, uỷ viên tâm lý, lớp phó v.v…. còn rất nhiều vị trí ban cán sự lớp cần bầu.


Chuyện thứ hai là liên quan đến vấn đề huấn luyện quân sự.


Trường học muốn huấn luyện quân sự một tháng, tuần đầu tiên ở trường học, ba tuần sau sẽ đến một căn cứ ở vùng ngoại ô.


Nghe thấy lời này, Âu Dương Tuyết hai mắt ngấn lệ, xém chút nữa khóc oà lên, buổi huấn luyện quân sự trong một tháng, đại biểu cô ấy phải đứng dưới ánh mặt trời phơi nắng 30 ngày, đại biểu cô ấy cần phải thoa kem chống nắng tận 1 tháng trời, đại biểu………


Lâm Hạ thấy cô ấy u oán mà nhìn chăm chăm lấy chủ nhiệm lớp, cạn lời nói: “ Âu Dương Tuyết, lúc cậu mới bắt đầu điền bản nguyện vọng lẽ nào không có lên mạng tìm hiểu một số việc liên quan đến huấn luyện quân sự trường học sao?”


“ Không có, ba mẹ tớ nói hy vọng sau này tớ sẽ đi làm bác sĩ, cho nên bảo tớ ghi danh vào trường đại học y khoa trong tỉnh của chúng tớ, tớ cũng rất thích cái nghề bác sĩ này, nhưng tớ lại không muốn trường học của tớ cách nhà quá gần, cho nên tùy tiện chọn một trường học cách nhà thật xa. Nếu tớ biết nơi này cần phải huấn luyện quân sự lâu đến thế, có đánh chế tớ cũng không thèm đến!”


Lâm Hạ: “ ….. ”


Tưởng Duệ điềm nhiên mà liếc cô ấy một cái, nói: “ Cuộc sống của cậu thật đúng là tuỳ tiện. ”


Âu Dương Tuyết liếc ngược lại cô ấy một cái, hỏi: “ Các cậu sao lại không an ủi tớ thế?”


Lăng Nguyệt Nguyệt nghịch mái tóc dài, hỏi ngược lại: “ Bọn tớ cũng cần phải huấn luyện quân sự giống như cậu, tại sao lại phải an ủi cậu chứ?”


Âu Dương Tuyết: “ …….. ”


Trong phòng ký túc không có máy lạnh, chỉ có một cái quạt trần ngày đêm sáng tối đều chuyển động, nhiệt độ ở nơi này lại rất cao, cho nên trừ Lâm Hạ ra ba người kia đều đến siêu thị mua một cái quạt điện nhỏ từ sáng đến tối ôm khư khư lấy nó.


Vị trí giường nằm của Lâm Hạ là ở trong cùng, cách cái quạt điện kia tương đối xa, buổi tối đi ngủ toàn thân đều là mồ hôi, nóng đến nỗi ngủ không được. Chính vì thế, cô suy nghĩ hết lần này đến lần khác, quyết định cũng mua một cái quạt điện nhỏ.


Đồ đạc trong siêu thị của trường học trước giờ đều tương đối mắc hơn bên ngoài trường, cho nên vì để tiết kiệm thêm ít tiền, một mình cô đi ra ngoài trường học mua.


Buổi họp lớp diễn ra tầm khoảng ba tiếng đồng hồ, sau khi ăn cơm tối xong sắc trời liền có chút tối rồi. Nhưng những đứa trẻ lớn lên nơi nông thôn thường sẽ to gan những người khác, cho nên lúc cô ra khỏi cổng trường cho dù cảm giác được có một chút gì đó khác thường, nhưng cũng không có nghĩ quá kỹ.


Siêu thị gần trường học nhất cần phải đi qua một con hẻm tối mịt, lúc trước mỗi khi đến đây, cô đều cảm thấy không có gì đặc biệt, nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy có chút rợn người.


Đang do dự có muốn đi vào đó hay không, một tràng tiếng bước chân vang lên ở phía sau lưng cô, trong lòng Lâm Hạ kinh sợ, nhỏ bé mà xoay người lại, chợt trong lúc còn đang mù mờ nhìn thấy ai đi đến cô đã bị người khác dùng một miếng khăn tay bịt miệng lại, tiếp đến là cô chìm vào trong bóng tối.


……………


Lâm Chính Long là một vị doanh nhân xuất sắc nhất của Trung Quốc, ông ấy sinh ra tại nông thôn, lúc tốt nghiệp cấp ba đã thi đỗ vào trường đại học Colombia, đồng thời nhận được học bổng toàn phần. Sau khi tốt nghiệp đại học ông ấy định cư tại phố Wall ( New York, Mỹ ), dần dần trở thành một ngôi sao Trung Quốc sáng chói tại phố Wall này. Nhưng từ một người chỉ có hai bàn tay trắng có thể tiến bước trở thành vị thương nhân có tiếng khắp thế giới, xuất thân của họ sẽ không thể nào trong sạch được, Lâm Chính Long cũng không ngoại lệ.


Trong những năm đầu vì muốn giành được một hạng mục, mà ông ấy đã dùng thủ đoạn chèn ép đối thủ của mình xuống để ông ấy được trở thành người chấp hành của hạng mục này, nhưng bởi vì thế nên ông ấy đã hại đối thủ cạnh tranh của mình nhà tan cửa nát. Chuyện này khiến trái tim của ông vẫn luôn mang cảm giác áy náy, tình cảnh ở phố Wall càng khiến cho ông ta ngày đêm gặp ác mộng không bao giờ dứt, cho nên Lâm Chính Long bèn đem sự nghiệp chuyển giao về trong nước, sản nghiệp trước mắt của ông ấy chủ yếu ở nằm tại thành phố A.


Lần này, tổ chức sát thủ nhận được một nhiệm vụ ám sát Lâm Chính Long.


Nhưng bên cạnh Lâm Chính Long có rất nhiều vệ sĩ, ai nấy đều là người tài giỏi, tổ chức sát thủ không dễ tiếp cận ám sát. Bởi vì người chủ thuê nói, chỉ cần bọn họ có thể giết được Lâm Chính Long, hắn sẽ trả nửa tỷ đô la tiền hoa hồng. Cho nên vì muốn không có chút sơ hở sai sót, Liệt Diễm đã phái ra rất nhiều những tay lão luyện tham gia vào nhiệm vụ này.


Vào lúc bọn họ đang nhanh chóng đi đến khách sạn mà người chủ thuê đã đặt cho bọn họ, Liệt Diễm chợt nhận được một thông tin, nội bộ tổ chức của bọn họ xuất hiện nội gián, đồng thời lính đặc chủng Trung Quốc đã cải trang ẩn nấp ở xung quanh bọn họ rồi. Bọn họ vốn muốn rút lui, nhưng chợt nghĩ lại, nếu như rút lui cũng chỉ có một con đường chết, thế chi bằng liều một phen vậy.


Nhưng nếu như liều một phen, thì cần phải có một người tư bản liều cùng với bọn họ, mà Lâm Hạ lại chính là người tư bản này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK