“Ông nói tôi mới nhớ.” Trần Di nhìn hai vợ chồng con trai một cái, “hai đứa cũng đã kết hôn được hai năm rồi, định đến khi nào thì sinh cho tôi một đứa cháu nội? Cho dù thế nào thì ngày hôm nay cũng phải cho tôi một câu trả lời thích đáng.”Cố Thiên Tầm khựng lại, nhìn Cảnh Nam Kiêu một cái. Cảnh Nam Kiêu cười nhạo, “Mẹ, mẹ chỉ muốn có đứa cháu nội thôi chứ gì? Nếu ba con đồng ý thì giờ một đứa chứ mười đứa cũng được.”Cảnh Thanh Phong tức giận đập bàn, “Mày bỏ cái trò ăn nói mất dạy đi! Loại gái mắt xanh mỏ đỏ đầu đường xó chợ đừng mơ bước chân vào cái nhà này!”“Ba, ba đừng nóng, anh con nói đâu có sai. Con thấy nếu đặt hy vọng vào chị dâu thì có mà cả đời này cũng đừng mong có cháu bế!”. Cô em chồng khích bác, muốn báo mối thù cái tát sáng nay.Trần Di nóng mặt, “Nếu không sinh được con thì ly hôn! Đừng làm phí thời gian của…”“Đây là chuyện của bọn trẻ, bà lo làm gì?” Không đợi Trần Di nói hết câu, Cảnh Thanh Phong ngắt lời.“Không cần tôi phải lo? Tôi mà không lo thì đến lúc chết cũng không có người nối dõi tông đường…” Trần Di nói đầy tủi thân, “Ông cũng không xem xem, tôi đều là nghĩ cho nhà họ Cảnh. Không có sau này tôi mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tông.”Cố Thiên Tầm không muốn nghe thêm nữa, nhắm mặt lại, nói: “Mẹ à, con mọi mặt đều bình thường, sức khỏe cũng rất tốt.”“Ơ, thế chẳng hóa ra chị bảo anh trai tôi không bình thường à?” Cảnh Dao xói xỉa.Trần Di nguýt cô một cái: “Tôi đã đặt lịch bác sĩ phụ sản rồi, ngày kia sẽ đi!”Bác sĩ phụ sản?Cố Thiên Tầm lặng người đi một lúc. Rõ ràng mình hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, lại phải đối diện với các dụng cụ máy móc lạnh tanh đó, sao lại vô lý như vậy chứ. Nghe Mộc Tây nói kiểm tra phụ sản rất kinh khủng.“Sao hả? Có bệnh còn không chịu đi khám à?” Thấy cô không trả lời, Trần Di vặn hỏi.Cố Thiên Tầm nhìn sang Cảnh Nam Kiêu, anh ta vẫn cái thái độ điềm nhiên như không phải chuyện của mình, để mặc mẹ chồng hành hạ mình.Anh ta trước giờ chưa từng đụng vào mình, anh ta biết rõ hơn ai hết rằng cô không có kinh nghiệm trong chuyện này. Nếu không phải chuyện xảy ra đêm qua… nhưng mà, anh ta lại không thèm đếm xỉa.Cô đánh cược, nói cứng: “Được, con đồng ý đi khám! Nhưng mà…”Cô ngẩng đầu lên, nhìn mẹ chồng và em chồng: “Nếu có kết quả khám, con hoàn toàn bình thường thì hai người phải đồng ý với con một chuyện!”Cảnh Nam Kiêu từ đầu đến giờ không có phản ứng gì, nghe đến đây không kìm được liếc cô một cái, cười nhạt không nói gì.Còn tưởng cô ta vẫn còn là con gái! Xem ra không phải rồi!“Chuyện gì?” Cảnh Dao hỏi.“Mong mọi người từ nay về sau đừng có ủ mưu tính kế để tôi và Cảnh Nam Kiêu ly hôn nữa!” Mắt nhìn thẳng vào hai người đang có tật giật mình, cô buông đũa đứng dậy: “Con đủ rồi, mọi người cứ ăn tiếp!”
Chương 14: XA TẬN CHÂN MÂY, GẦN NGAY TRƯỚC MẮT
Hai ngày sau là kỷ niệm ngày cưới.Chỉ cần nghĩ đến chuyện kiểm tra ngày mai là Cố Thiên Tầm chẳng còn tâm trí trang điểm nữa. Mộc Tây nói cô mới chỉ trải qua chuyện đó có một lần thôi, đi khám phụ sản sẽ rất khổ sở đấy. Thế nhưng chuyện đến nước này, cô đã không còn đường lùi nữa rồi.Cố Thiên Tầm khoác vai Cảnh Nam Kiêu đi vào khách sạn Thịnh Thế, hai người chẳng mấy khi có cơ hội gần nhau như thế này. Nếu không phải là do lời của ba, anh ta không thể không làm theo thì chắc rằng giờ anh ta cũng chẳng xuất hiện ở đây.Nhìn anh ta mặt mày lạnh nhạt, chỉ ngồi lặng lẽ uống nước.Thật là bi kịch….Nhìn cảnh tượng này ai nghĩ được họ đang cùng nhau kỷ niệm ngày cưới cơ chứ? Nói là ngày giỗ có khi còn dễ tin hơn.Cô thở nhẹ ra, cố gắng lấy lại tinh thần, lật xem menu, khi cô vô tình nhìn lên liền thấy một đám ngươi đang từ xa tiến lại.Bốn người đàn ông cao to, phong độ đẹp trai, vừa bước vào đã khiến những cô gái trong nhà hàng nín lặng, nhìn không chớp mắt. Nhất là người đàn ông đi đầu tiên…Cố Thiên Tầm đờ người ra trong chốc lát, sau đó mặt trắng bệch, lập tức cầm menu lên che mặt. Tuy chỉ nhìn một cái nhưng đã nhận ngay ra đối phương. Một số người đúng là nhìn một cái nhớ cả đời, muốn quên cũng không quên nổi.Thật là oan gia ngõ hẹp mà! Cái kẻ “tình một đêm” kia lại có thể bắt gặp nhanh như thế! Bi kịch nhất là Cảnh Nam Kiêu – chồng mình lại ngồi ngay bên cạnh!“Cô làm gì thế?” Cảnh Nam Kiêu cau mày hỏi, đưa tay ra kéo chiếc menu che mặt cô xuống.Cô mặt cắt không còn giọt máu rồi, nhìn trộm về phía người đàn ông đang bước về phía mình. Không phải là anh ta cũng … nhìn thấy mình rồi chứ? Cô hoảng loạn kéo tay Cảnh Nam Kiêu xuống, lắp bắp nói: “Em… em chọn món.”“Chọn món? Có ai chọn món mà cắm mặt vào quyển menu như cô không hả?” Đôi mắt Cảnh Nam Kiêu nhìn chằm chằm vào cô, lạnh lùng nói: “Cố Thiên Tầm, dù gì cô cũng là thiếu phu nhân nhà họ Cảnh, chú ý hình tượng chút được không?”Cố Thiên Tầm có tật giật mình, đến nỗi không dám nói gì, chỉ nhìn thấy người đàn ông này đứng cách mình có một bước chân. Ở khoảng cách gần như vậy trong tâm trạng hốt hoảng cô thậm chí còn ngửi thấy cái mùi hương nhè nhẹ của anh ta sáng hôm đó.Nhưng lại không kìm lòng được nhớ về nụ hôn điên cuồng giữa hai người…Tim cô đập loạn nhịp.Cô hoàn toàn mất bình tĩnh, đến thở cũng khó khăn, trong đầu chỉ nghĩ làm sao giải thích với Cảnh Nam Kiêu.Cái bóng người đó ngày càng gần… gần như chỉ còn trong gang tấc…Anh ta sắp đến rồi! Mình phải nói gì đây?!Nhưng…Mặc cho cô suy nghĩ lung tung, dáng người cao lớn đó lúc này đây bước qua bàn họ, đi về hướng một bàn khác. Lúc đi ngang qua, người đàn ông đó không hề nhìn cô. Cô khựng người, nhưng không dám quay đầu lại. Anh ta… không nhìn thấy mình hay là giống mình muốn giả vờ không có gì?“Rút cuộc thì cô bị làm sao thế hả?” Cảnh Nam Kiêu nhíu mày, cứ cảm thấy cô rất kỳ quái.Vẫn ổn, vẫn ổn!Thiên Tầm thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn bàng hoàng, nghe thấy Cảnh Nam Kiêu hỏi liền đưa menu cho anh ta: “Anh gọi món đi, tôi không đói, ăn gì tùy anh chọn.”Dạ dày bị anh ta dọa cho sợ gần chết rồi còn muốn ăn uống gì nữa chứ! Ngồi bàn nào không ngồi lại chọn cái bàn gần cô như vậy chứ!