Mộ Dạ Bạch đưa tay xoa vết hằn trên mặt mình, đưa tay chỉ vào cô cảnh cáo: “Cái tát này cô phải giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không tôi sẽ hỏi chồng cô cho ra lẽ.”
“Anh…” Người đàn ông này! Anh ta còn dám uy hiếp cô!
“Anh chẳng biết gì cả! Anh không hiểu gì cả! Đối với anh đấy chỉ là một câu nói, chẳng hề có bất kỳ ảnh hưởng gì, thế nhưng, đối với tôi thì nó quan trọng hơn tất cả mọi thứ!” Cô sụt sịt, sống mũi cay cay, rõ ràng không hề muốn khóc, vậy mà mắt không ngừng tuôn lệ, “Lần đầu tiên của tôi đã không còn nữa… lần này là mất thật rồi! Anh đã hài lòng chưa?”
Mộ Dạ Bạch ngây người nhìn cô khóc.
Lần đầu tiên?
Có phải mình nghe nhầm rồi không? Cảnh Nam Kiêu rõ ràng đã kết hôn hai năm rồi, cô ta… làm sao vẫn còn lần đầu tiên chứ?
“Mất thật rồi” nghĩa là sao? Không lẽ… cô ta chỉ vừa mới…
Ý thức được việc đang xảy ra, ánh mắt anh ta tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào cô, “Ý cô là sao hả?”
Nhắc đến chuyện này như chạm vào nỗi đau của Cố Thiên Tầm. Cô định giơ tay đánh anh nhưng lại bị anh ta nhanh hơn một bước tóm lấy tay, cô giằng co một lúc rồi nắm chặt hơn.
Cả người cô dường như bị dán chặt vào anh. Mắt lệ hoen mờ, dáng vẻ yếu ớt đó như bọt xà phòng, như chỉ chạm nhẹ vào cũng có thể biến mất. Mắt anh thoáng chút xao động rồi hỏi lại: “Ý cô là sao hả?”Vì quá đau lòng và tủi thân, giọng nói cứng rắn của cô lúc trước đã trở nên mềm yếu như đứa trẻ bị tổn thương, “Tôi… hôm nay đi làm kiểm tra phụ sản…”
Đột nhiên ý thức được tình huống xảy ra, Mộ Dạ Bạch cau mày: “Cô bị ngu à? Chưa từng quan hệ đã đi khám phụ sản?”
“Anh còn nói tôi! Anh có tư cách gì nói tôi chứ? Là do anh lừa tôi giữa chúng ta đã xảy ra chuyện đó,… tôi mới hành động hồ đồ như vậy!” Nhắc đến chuyện đêm đó, cô vẫn không dám nói thẳng.
Mộ Dạ Bạch nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt lạnh lùng, “Cô là ngu thật hay giả ngu vậy? Lần đầu tiên có xảy ra hay không, lẽ nào đến bản thân mình còn không có cảm giác? Cô không rõ là mình có đau hay không à?!”
“Bây giờ thì tôi đã rõ rồi, tôi biết rõ rồi! Được chưa?” Cô vừa khóc vừa nói như thể phát tiết hết những ấm ức trong lòng, giơ nắm tay ra đánh anh, “Tôi đau đến mức muốn chết đi rồi. Giờ anh đã vừa lòng chưa? Hả dạ chưa? Chỉ có tôi… chỉ có đứa con gái ngu ngốc như tôi mới không người đàn ông nào thèm đếm xỉa! Mới đáng thương đến mức đem lần đầu tiên của mình cho một cái máy kiểm tra! Tôi hận anh, tôi hận các người!”
Cô càng nói càng phẫn uất, càng khóc to hơn, càng đánh mạnh vào người anh, cuối cùng chỉ còn cách nắm chặt vào vạt áo sơ mi của anh, dựa vào ngực anh khóc thảm thương một cách bất lực.
Nghe tiếng khóc bi thảm đó còn có thể cảm nhận được thân hình mảnh dẻ của cô đang run lên, ánh mắt Mộ Dạ Bạch càng sẫm lại, giọng anh trầm trầm: “Tôi không động vào cô, có thể chứng minh rằng cô vẫn…, tôi nghĩ là cô sẽ vui.”
Đêm đó hai người thật sự suýt chút nữa đã xảy ra chuyện đó, chỉ là vào lúc then chốt nghe cô gọi tên người đàn ông khác khiến anh mất hết hứng thú! Mộ Dạ Bạch là người đàn ông muốn phụ nữ như thế nào mà lại không có cơ chứ? Sao phải làm vật thế thân cho người đàn ông khác?
“Anh thì hiểu cái gì cơ chứ? Trên đời này làm gì có cô gái nào muốn lần đầu tiên của mình bị một cái máy lạnh lẽo cướp mất cơ chứ?!” Cô sụt sùi phản bác.
Chương 26: Ở khách sạn một ngày một đêm
“Anh thì hiểu cái gì cơ chứ? Trên đời này làm gì có cô gái nào muốn lần đầu tiên của mình bị một cái máy lạnh lẽo cướp mất cơ chứ?!” Cô sụt sùi phản bác.
Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm, “Lẽ nào cô thà rằng đêm đó cho tôi lần đầu của cô?”
Sững sờ trong giây lát, sau đó Cố Thiên Tầm nắm chặt tay vào.
Không dám nhìn thẳng vào anh ta, đến hít thở cũng khó khăn. Đến giờ cô mới ý thức được rằng mình và anh ta đứng sát như vậy – ánh mắt cô như bị chiếc áo sơ mi may thủ công của anh bị nước mắt của cô thấm ướt, nhưng điều đó có vẻ không ảnh hưởng gì đến khí chất tôn quý của anh. Từng đường nét tuấn tú trên gương mặt anh đang ở gần sát như vậy, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
Tim cô như bị co thắt lại, cô kinh ngạc đến mức lùi lại một bước.
Vết thương bị dãn ra, đau nhói lên một cái, Mộ Dạ Bạch nắm lấy cánh tay cô: “Mau ngồi xuống sofa!”
Cách một lớp vải nhưng hơi ấm trong lòng bàn tay anh vẫn truyền vào da cô, cô đành buông lỏng tay, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của anh, cô lắp bắp giải thích: “Vừa nãy tôi không có ý đó, anh đừng nghĩ lung tung! Phải, anh nói không sai! Thật sự tôi rất mừng vì lần đầu tiên của tôi bị mất ở bệnh viện chứ không phải do tôi ngoại tình!”
Mộ Dạ Bạch nhìn cô chăm chăm, ánh mắt đó thật kỳ lạ, đến mức Cố Thiên Tầm khó hiểu. Anh chưa kịp nói gì thì chuông điện thoại vang lên.
Mộ Dạ Bạch rút điện thoại ra nhìn, là số điện thoại riêng của Trần Anh Hào, lại nhìn Cố Thiên Tầm một cái mới bước ra tránh ánh nhìn của cô.
“Mộ tổng, có cần tôi đuổi cô ta đi không?” giọng nói của Trần Anh Hào vang lên trong điện thoại, Mộ Dạ Bạch bất giác quay đầu nhìn cô một cái, chỉ thấy cô ngây người ra nhìn tấm bảng làm việc của anh. Trên tấm bảng viết “Tổng tài khu vực Châu Á – Thái Bình Dương Mộ Dạ Bạch”.Quay đầu lại anh nói ngắn gọn: “Không cần, tự tôi giải quyết được.”
“Còn một chuyện nữa, cần nói với anh.” Trần Anh Hào nói tiếp.
Mộ Dạ Bạch hạ thấp giọng: “Chuyện liên quan đến cô ta?”
“Vâng, chính là chuyện liên quan đến Tần tiểu thư. Cô ta về nước rồi, quả nhiên y như anh nghĩ, người đầu tiên cô ta tìm chính là tình đầu của cô ta, người thừa kế tập đoàn Cảnh thị – Cảnh Nam Kiêu.”
“Bọn họ đã làm những gì?” Mộ Dạ Bạch hỏi, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
“Tần tiểu thư đặt phòng hạng tổng thống ở khách sạn Hoàn Vũ, từ sáng đến đêm đều ở cùng Cảnh Nam Kiêu, chưa từng ra ngoài, dùng bữa cũng đều gọi đem lên tận phòng.”
Mộ Dạ Bạch cười giễu cợt, ngón tay gõ gõ lên bàn làm việc “Sao hả? Cô ta vẫn chưa biết hắn đã kết hôn rồi?”rn “Có lẽ vẫn chưa biết.” Trần Anh Hào nghĩ giây lát rồi nói: “Mộ tổng, vị khách vừa vào phòng làm việc của anh chính là vợ của Cảnh Nam Kiêu, hay là để cô ta đến phòng của Tần tiểu thư?”
“Chuyện này không gấp, còn cần dùng cô ta vào việc khác.”
Tuy không hiểu đại Boss đang suy tính những gì nhưng Trần Anh Hào tin vào tài trí của anh nên không nói thêm gì nữa.