• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: CẦN MỘT ĐỨA CON


Cảnh Dao sụt sịt, thêm mắm dặm muối, “Mẹ, mẹ nhìn xem mặt con sưng đỏ rồi, có đúng không? Có phải là rất khó coi không? Nếu không phải ở đấy có Bao nhiêu người như vậy, không biết chừng cô ta đã đánh chết con rồi!” “Nó dám! Nó mà dám, mẹ sẽ là người đầu tiên đánh chết nó! Cũng không xem lại xem bản thân mình là cái thứ gì, dám vênh váo như vậy!” Cố Thiên Tầm ngồi ở ghế đằng trước, đưa mắt nhìn đường bên ngoài, dường như không nghe thấy những lời nói chói tai sau lưng. Chú Phúc lái xe ngồi bên cạnh khẽ nhìn cô một cái đầy thương hại, nhưng không nói gì. Có vẻ cảnh tượng như vậy từ lâu đã không lạ gì rồi. Hai năm nay, Cố Thiên Tầm ở nhà họ Cảnh vẫn luôn một nín hai nhịn, tuy đôi lúc có cãi cọ với cô em chồng, nhưng từ trước đến giờ cô vẫn luôn giữ đúng tôn ti, chưa từng cãi lại mẹ chồng. ………….. Về đến nhà họ Cảnh, bố chồng cô và Cảnh Nam Kiêu đều không có nhà. Trần Di cẩn trọng chăm sóc vết thương của Cảnh Dao, vì trong xe nghe mắng mỏ cũng đã đủ rồi, nên lúc này Cố Thiên Tầm thả lỏng một chút. Cô bước vào phòng ngủ, mệt mỏi nằm vật lên giường. Chiếc chăn gấm mềm chạm vào vết thương trên mặt khiến cô đau điếng người. Cô cầm chiếc khăn bông lau bừa lên vết thương bị móng tay Cảnh Dao làm xước trên mặt. Nhìn gương mặt thảm thương của mình trong gương, khóe mắt bỗng đau xót nhòa đi. Hai năm nay, sao cô lại nỡ để bản thân mình sống trong dày vò như vậy? Hít sâu một hơi, mệt mỏi đặt chiếc khăn lên trên đài thủy tinh, nhìn chiếc váy bị Cảnh Dao xé toác một chỗ trên người mình, đột nhiên nhớ lại người đàn ông lạ mặt trong khách sạn. Cảnh tượng hôn nhau đầy nóng bỏng kích thích cứ thế hiện ra trong đầu cô, khiến cô mặt đỏ bừng, tim đập loạn, mà lại ân hận, hổ thẹn. Kỹ thuật hôn của người đàn ông đó giỏi đến mức khiến cô không thể cưỡng lại được! Thế nhưng tất cả những chuyện này lại một lần nữa nhắc nhở cho cô nhớ một sự thật khiến cô hổ thẹn hơn nữa – đó là cô đã làm chuyện đó… rồi! Cô không đủ dũng cảm để nói điều đó với Cảnh Nam Kiêu, tất cả đều không thể nói ra được. Cho dù trong cuộc hôn nhân này, Cảnh Nam Kiêu còn quá đáng hơn thế. Cô bất lực nằm trong một góc bồn tắm, dựa lưng vào thành bồn lạnh cóng, bất giác nước mắt tuôn rơi, ngăn cũng không ngăn lại nổi. Bỗng nhiên điện thoại trong phòng ngủ reo lên, cô nhấc máy nội bộ trong phòng tắm, đưa lên tai. “A lô…” “Sao thế? Nghe như hết hơi vậy?”, Đầu dây bên kia là Dương Mộc Tây. Nghe thấy giọng nói của cô, Cố Thiên Tầm như nghe thấy tiếng của người thân vậy, giọng nói bỗng chốc trở nên nghẹn ngào, “Mộc Tây, mình xong đời rồi! Làm thế nào bây giờ? Lần này mình chết chắc rồi!” Dương Mộc Tây cũng bị cô dọa cho thất kinh, cô ấy đã bao giờ khóc như thế này đâu. “Cậu đừng dọa mình! Xảy ra chuyện gì rồi? Cậu từ từ nói, mình sẽ phân tích cho cậu!” Cố Thiên Tầm kể một mạch chuyện đêm qua, Dương Mộc Tây kinh ngạc đến mức không nói được gì. “Không phải cậu muốn phân tích cho tớ à? Nói gì đi chứ!” Cố Thiên Tầm vộI vã giục cô. “Cậu cần cho tớ một chút thời gian để kịp “tiêu hóa” cái chuyện này”. Dương Mộc Tây hít sâu một hơi, rất nỗ lực để đối diện với sự thật là Cố Thiên Tầm đã… , mới nặn ra được một câu khiến người ta kinh ngạc: “Cố Thiên Tầm, cậu ly hôn đi!” Cô lặng người. “Đối phương chắc chắn là đại gia rồi, phẩy tay một cái là Chanel! Người đàn ông này cậu nhất định phải giữ chặt lấy! Ly hôn với tên khốn Cảnh Nam Kiêu đó đi cho rồi, cậu nghĩ xem, ở nhà họ Cảnh cậu đã được hưởng điều tốt lành gì chưa? Cảnh Nam Kiêu lại càng quá đáng, ở ngoài thì cờ quạt tưng bừng, về đến nhà lạnh nhạt để cậu thui thủi phòng không gối chiếc. Hừ! Hắn không phải là người! Cậu phải nhân cái cơ hội ngoại tình này, lập tức xử lý hắn đi!”




Chương 10: NGOẠI TÌNH?


Cố Thiên Tầm cảm thấy đau đầu, “Mộc Tây, cậu đừng nói bừa nữa.” Con người chứ đâu phải cỏ rác mà nói xử lý là có thể xử lý được? Hơn nữa, cái người đàn ông đó còn là… người trong lòng cô… “Mình nói bừa gì chứ? Bây giờ cậu không nắm bắt cơ hội này, ngày sau sẽ không kịp nữa!” Dương Mộc Tây nghiêm nghị nhắc nhở cô: cuộc hôn nhân kỳ dị này của cô có thể kéo dài được bao lâu? Huống chi hiện nay cô đang ở độ tuổi đẹp nhất. Cố Thiên Tầm khó chịu, day day huyệt Thái Dương, không nói gì nữa. Dương Mộc Tây lại hỏi: “Thôi, nghiêm túc hỏi câu điều này, kỹ thuật của người đàn ông đêm qua như thế nào? Có thô bạo làm cậu đau không? Mình thấy cậu nói không ra hơi rồi?” “Đủ rồi đấy, mình sao nhớ được nhiều như thế?! ” Mặt cô đỏ bừng, nói dối, thực ra cô nhớ được nụ hôn của anh ta điên cuồng, bá đạo, dường như muốn hôn vào tận trong cơ thể cô, linh hồn của cô vậy, cảm giác giống như con người anh ta. Ôi trời, sao tự nhiên lại nghĩ đến cái này cơ chứ? Thật hết chịu nổi! “Được được được, mình không hỏi nữa. Cậu có đau lắm không? Có cần mình mang cho cậu cái gì đó bồi bổ cơ thể không?” Đau? Cô lặng người trong giây lát, nhìn xuống phần thân dưới, “Đau thì không hề đau.” “Không đau? Trời! Không phải là cái đó của anh ta bé quá, nên là… Lần trước mình nghe một chị trong trường nói lần đầu tiên của chị ấy không đau, vì cái đó của anh ta nhỏ như cái tăm vậy.” Dương Mộc Tây chớp chớp mắt, “Thôi rồi, thôi rồi, mình thấy hay là cậu chọn người khác đi, anh này không đạt chuẩn! Tiếc thế, người trông cũng được, lại giàu có, thế mà lại…” “Mình mệt rồi, không nói chuyện với cậu nữa.” Hừ, đã không an ủi mình tý nào thì thôi, lại còn chẳng nghĩ ra được cách gì giúp mình nữa, ngược lại còn xúi mình ly hôn nữa chứ, Cố Thiên Tầm cảm thấy mệt mỏi. Dương Mộc Tây chỉ nghĩ là đêm qua cô bị hành cho mệt, không muốn làm phiền cô thêm nữa, chỉ dặn dò cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Vươn tay đặt điện thoại vào chỗ cũ, đầu Cố Thiên Tầm có chút hỗn độn. Buổi sáng hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cô không còn nhớ đến chuyện mình không đau rồi. Hơn nữa, lần đầu tiên không phải là sẽ chảy máu hay sao? Trời! Cô đã quá bất cẩn rồi, đến việc kiểm tra xem ga giường có vết máu hay không cũng quên luôn! Lẽ nào đúng như Dương Mộc Tây nói, chỉ vì của anh ta bé quá, cho nên… mình mới không đau? Cô thật không thể tin nổi. Người đàn ông đẹp trai như vậy, thân hình đều chuẩn chỉnh, cái chỗ nào đó lại khiếm khuyết nặng nề như vậy, không có tý phong độ nào của đàn ông, thật là đáng thương quá! Anh ta lại còn dám nói mình là … người đàn ông bình thường? Cố Thiên Tầm hoàn toàn quên mất rằng tư duy của mình hiện nay đã đi xa chủ đề quá rồi. Cô cứ thế nghĩ lung tung, ngồi trong bồn tắm rồi ngủ luôn lúc nào không biết. Cô ngủ luôn ba tiếng đồng hồ. …… “Này! Cố Thiên Tầm! ” Một giọng nói quen thuộc vang xuống, chân cô có gì đó đá đá nhẹ vào. “Cố Thiên Tầm, cô còn không tỉnh dậy cho tôi!” Giọng nói trầm vang cất lên, có chút tức giận. Cô cố gắng mở mắt ra – Cảnh Nam Kiêu trước giờ vốn là người không hề kiên nhẫn, cô phải lập tức tỉnh táo lại. Thế nhưng không đợi cô mở mắt ra hoàn toàn, giây lát sau tay cô đã bị một bàn tay to lớn kéo ra như kéo bao cát. “Đi ra, đừng làm phiền tôi tắm… vết thương trên mặt cô là sao hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK