• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: BỊ BỎ RƠI


Đợi Cảnh Nam Kiêu chọn món xong, lúc món ăn lên, Cố Thiên Tầm cuối cùng cũng không kìm được quay đầu nhìn, không nhìn còn không lo, vừa quay đầu nhìn một cái đúng lúc anh ta cũng đang nhìn về phía này, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt sâu thẳm nhưng lại chứa đựng vẻ cao ngạo, nho nhã ung dung, vẻ mặt lại lãnh đạm như không, cái dáng vẻ đó khiến cô tưởng tượng đến quý tộc hoàng gia.Cô kinh ngạc quay đầu lại, hít một hơi dài, cũng không dám nhìn về phía Cảnh Nam Kiêu, chỉ cúi đầu thấp hơn. Vì vậy cô hoàn toàn không phát hiện ra chồng mình và người đàn ông kia cũng đưa mắt nhìn nhau ra ý chào hỏi.Phục vụ bàn bưng đồ ăn lên, Cảnh Nam Kiêu nhìn chai rượu vang đỏ: “Hình như chúng tôi không gọi vang đỏ/”“Vâng, là ông Mộ ngồi bàn bên kia tặng hai vị ạ.”Ông Mộ?Lẽ nào chính là…Cô kinh ngạc quay đầu nhìn, quả không ngoài dự liệu, người đàn ông đó cũng đang nhìn về phía họ.“Thì ra là vậy.” Cảnh Nam Kiêu hiểu ra gật đầu, cũng ngoái đầu lại nhìn về phía sau Cố Thiên Tầm, sau đó bảo cô phục vụ: “Mở ra đi.”“Đừng!” Cố Thiên Tầm theo phản xạ giữ lấy tay cô phục vụ khiến cô ta giật mình, lúng túng nhìn sang Cảnh thiếu gia, lại nhìn cô. Cô nói trong lo lắng: “Nam Kiêu, nếu anh muốn uống rượu thì chúng ta tự gọi không được hay sao? Đừng vô duyên vô cớ nhận quà của người ta.”“Lắm chuyện!” Cảnh Nam Kiêu khó chịu nhìn cô một cái, gỡ tay cô ra rồi bảo cô phục vụ: “Đi đi!”“Vâng, Cảnh thiếu gia.” Cô phục vụ bưng rượu đi.Suốt cả bữa cơm, Cố Thiên Tầm ăn mà trong lòng thấp thỏm không yên, đồ ăn có ngon thế nào thì vào miệng cũng chẳng cảm thấy mùi vị gì nữa. Hắn ta rốt cuộc muốn làm gì? Mình còn tưởng hắn cũng như mình, muốn ém nhẹm chuyện này giả như không quen biết cơ chứ! Lại còn tặng rượu đến! Lẽ nào hắn ta còn nhung nhớ chưa nguôi… chuyện đêm đó?Cô điên mất thôi!“Cô có thâm thù đại hận với ai hả?” Cảnh Nam Kiêu nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt dao dĩa của cô, cô đang không màng hình tượng mà nghiến răng nghiến lợi cắt miếng sườn bò kêu ken két.Lúc này cô mới ý thức được rằng hành động của mình hơi bất thường, chắc lại khiến anh ta mất mặt, Cố Thiên Tầm nghĩ thầm giễu cợt. Cô lập tức dừng tay, “Em ăn no rồi. Nam Kiêu, chúng ta có thể rời khỏi đây ngay bây giờ được không?”“Tôi vẫn chưa ăn xong…” Cảnh Nam Kiêu còn chưa dứt lời thì điện thoại trên bàn đột nhiên kêu. Anh ta nhìn cô một cái rồi nghe điện thoại.Giọng nói bên kia quá bé, Cố Thiên Tầm không nghe được giọng nói của đối phương, càng không nghe được họ nói chuyện gì, nhưng cô nhận thấy rõ nét mặt Cảnh Nam Kiêu lập tức thay đổi, “Tư Lam?”Hai từ đó phát ra từ miệng Cảnh Nam Kiêu, chứa đựng những tâm tư phức tạp, lại khiến Cố Thiên Tầm vô cùng kinh ngạc, gương mặt xinh xắn trắng bệch đi.Tư Lam…Cô gái đã rời khỏi anh ta hai năm trước…Hai năm nay anh ta không thèm động vào mình, không phải là để đợi cái người phụ nữ lẽ ra sẽ ngồi vào vị trí Cảnh phu nhân trở về sao?Đầu óc rối bời. Bên kia anh ta đã ngừng điện thoại, nhanh chóng rút một xấp tiền ra khỏi ví vứt xoẹt xuống bàn, quay người đi mất.Đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn cô. Dường như cô hoàn toàn là một người vô hình không hề tồn tại.Nhưng, cô mới chính là vợ anh ta cơ mà!




Chương 16: NGƯỜI KHÔNG DUYÊN NỢ


“Cảnh Nam Kiêu!” sau khi anh ta vừa rời đi một bước, Cố Thiên Tầm gọi giật lại. Cảnh Nam Kiêu dường như lúc này mới định thần lại, nhớ ra sự tồn tại của cô ở đây.Thế nhưng dù là như vậy thì cô cũng không giữ được anh ta…“Tôi có việc phải đi trước rồi, cô tự gọi điện lái xe đến đón đi.”Không hề có chút bận lòng nào, thậm chí đến một câu giải thích cũng không có, anh bước đi đầu không ngoảnh lại.Cố Thiên Tầm lặng người ngồi đó, cúi nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, cười nhạt. Trong mắt anh ta, cô thực sự không đáng bận tâm chút nào, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ lại như vậy? Giờ này… anh ta đã không chờ thêm được nữa vội vã đi sà vào lòng người phụ nữ khác…Cô như trút giận vào đĩa sườn bò, xắt một miếng nhai, chỗ rượu vừa nãy chưa hề động qua, giờ đã đổ hết vào cổ họng, rõ ràng là vị ngọt nồng nàn, vậy mà uống vào họng lại toàn là cay đắng.Cái ngôi vị Cảnh phu nhân này của cô có phải bất cứ lúc nào cũng có thể đổi chủ không? Cố Thiên Tầm, cuộc hôn nhân như vậy, cô cố níu kéo liệu có còn ý nghĩa hay không?…..“Mộ tổng, ông thấy đồ ăn hôm nay thế nào ạ? Mùi vị có hợp khẩu vị mọi người không?” Cô nghe thấy tiếng giám đốc nhà hàng hỏi khách giọng nịnh nọt.“Ừm” một tiếng ngắn gọn, dứt khoát. Chỉ một từ thôi cũng khiến cô nhận ngay ra là giọng của ai.Cô bất giác ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông đó cùng đám người kia rời đi, ông giám đốc khép nép đi theo như kẻ tùy tùng.Anh ta rốt cuộc là ai chứ?Cố Thiên Tầm đang mải nghĩ ngợi thì bóng người đó lại một lần nữa bước qua chỗ cô. Ánh mắt anh ta vẫn nhìn thẳng không hề có chút xáo động nào.Mình thật sự là người vô hình sao? Lẽ nào tất cả mọi người trên trái đất này đều khốn kiếp như Cảnh Nam Kiêu, đều không coi cô ra gì?Không hiểu tại sao cô đột nhiên lại dũng cảm như vậy, đột nhiên đứng dậy, gọi giật theo bóng người đó:“Này! Ông Mộ, ông đợi một lát!”Tất cả mọi người đều dừng bước lại, ngay cả ông giám đốc nhà hàng cũng ngoái lại nhìn. Cảm giác cả đám người đang tò mò nhìn về phía mình, Cố Thiên Tầm mới nhận ra rằng mình có chút nóng nảy.“Ông Mộ, hình như vị khách kia đang gọi ông.” Giám đốc nhà hàng khẽ nhắc một tiếng, Mộ Dạ Bạch mới từ từ quay người lại. Dưới ánh đèn vàng nhạt trong nhà hàng, gương mặt anh ta nhìn nghiêng vô cùng đẹp trai, sáng láng, ánh mắt nhìn vào cô không bộc lộ chút cảm xúc nào. Anh ta không nói gì, chỉ dùng ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.Tất cả sự chú ý của mọi người giờ đều tập trung vào cô, bao gồm cả những cô gái ngưỡng mộ nhìn anh ta trong nhà hàng giờ cũng đều nhìn sang cô. Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy ngại ngùng khó xử, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Chai rượu vừa nãy bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh.”Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, thần sắc anh ta vẫn không đổi, “Không cần, chỉ một chai rượu thôi, tôi mời được.”Nói xong anh ta quay người rời đi, cũng không lưu luyến đến một giây.Người đàn ông này buồn cười thật? Cái thái độ cao ngạo lạnh lùng đó cứ như thể người tặng rượu là cô không bằng!”Cố Thiên Tầm hít vào một hơi sâu, nói tiếp: “Này, anh đứng lại cho tôi!”Cô tức giận bước lên trước một bước, ngăn không cho anh ta rời đi. Anh ta cau mày lại, ba người bên cạnh hình như rất lấy làm vui khi nhìn thấy anh bị phụ nữ bám lấy, không nhịn được bật cười.“Cũng chỉ là một chai rượu, anh mời được thì tôi cũng trả tiền được. Anh Mộ phải không? Tôi trả tiền cho anh, chúng ta không ai nợ ai. Vì vậy sau này xin anh đừng có tặng rượu cho tôi nữa. Không, là lần sau nhìn thấy tôi, xin anh nhất định, nhất định phải làm như không quen biết, anh làm như vừa rồi khiến tôi cảm thấy rất phiền phức! Nói đi, chai rượu này bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh ngay bây giờ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK