Trong cái nóng ẩm của nhiệt độ và của những đòi hỏi cuồng vọng như làm trái tim băng lạnh lúc này của cô ấm lên – Người đàn ông này chính là cây thuốc cứu mạng cuối cùng của cô. Đôi môi hồng của cô hé mở để lưỡi của anh tiến sâu vào, cô thở nhẹ ra, nép người dựa vào sopha. Mái tóc đen bóng của cô buông xõa xuống bờ vai thon thả ôm lấy gương mặt nhỏ lay động lòng người của cô.
Hơi thở loạn nhịp của Mộ Dạ Bạch hơi nhích ra khỏi đôi môi dụ hoặc của cô. Đôi mắt sáng rực lửa của anh như con mãnh thú đang điên cuồng. Ngón tay ấm nóng của anh ghì lấy cằm cô, thu hết dáng vẻ say đắm men tình của cô vào trong mắt.
– Có biết tôi là ai không?
Mắt cô long lanh ướt, gấp gáp gật đầu.
– Tôi là ai?
-… Mộ Dạ Bạch.
Ba từ đó từ miệng cô phát ra, nhẹ nhàng mềm mại, lại mang một chút cẩn trọng. Mộ Dạ Bạch chỉ cảm thấy như tim mình vừa có một chiếc lông tơ chạm vào, khiến anh tê liệt, ngứa ngáy.
Anh thở gấp hơn, lại vồ lấy môi cô, đặt vào đó một nụ hôn nóng bỏng. Bàn tay anh tiến vào trong áo cô, giống như đêm đó.
Đầy ắp lòng bàn tay anh là sự mềm mại nảy nở.
“A…” cô kêu lên một tiếng, bất giác đưa tay nắm lấy mép sopha đằng sau mình.
Mộ Dạ Bạch quỳ giữa hai chân cô, ngón tay nhẹ nhàng đưa ra sau lưng cô, áo ngực trong phút chốc bị anh quả quyết mở bung. Khuôn ngực mềm mại, làn da trắng nõn của cô dưới ánh đèn cùng với những động tác chạm vào khiến anh bị mê hoặc.
Khóe mắt cô đột nhiên tuôn ra những giọt lệ, từng giọt từng giọt thi nhau rơi. Mộ Dạ Bạch hôn đến vị mặn chát đó, động tác liền dừng lại. Đưa mắt nhìn cô một cái, sự đau khổ buồn bã của cô anh đều nhìn thấu cả. Những dục vọng dần lụi tắt, rất nhanh sau đó, trong mắt anh chỉ còn lại vẻ lạnh tanh.
Anh buông tay rời đi, không lưu luyến gì, như thể những gì vừa xảy ra ban nãy chỉ là ảo giác.
Tay cô run rẩy, kéo anh lại, cảm thấy mềm yếu như con thuyền nhỏ chòng chành giữa biển.Anh bực tức đẩy cô ra.
– Cố Thiên Tầm, tốt nhất cô đừng có khiêu khích tôi nữa! Anh nghiến răng cảnh cáo.
– Sao anh không tiếp tục? Tại sao hả?! Cô khóc nức lên, ngồi thẳng dậy, đôi mắt đỏ hoen nhìn anh. Bộ dạng đáng thương như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Mộ Dạ Bạch bực dọc bặm môi kéo cô lên, “Muốn chơi? Cố Thiên Tầm, cô có chơi nổi không?”
Gương mặt tuấn tú của anh bực tức dí sát vào cô, gần như vậy, lạnh lùng như vậy, khí thế bức người, khiến cô thoáng chốc kinh ngạc, bất giác lùi lại một bước. Lý trí trở lại, cô ủ rũ ngồi trên sopha, ôm mặt khóc nấc lên.
– Tại sao chỉ có anh ta ngoại tình được… tôi lại không thể cơ chứ?
…. – Tôi cũng muốn… tôi cũng muốn…
Cô cắn chặt răng, giọng uất hận muốn trả thù.
– Đàn ông trên đường thiếu gì, cô có thể tùy ý ra nhặt một gã! Nhìn thấy cô khóc, Mộ Dạ Bạch không hề thương xót, ngược lại nói giọng lạnh lùng. Người phụ nữ này định đem anh ra chọc tức Cảnh Nam Kiêu, cô ta làm thật triệt để rồi!
Mộ Dạ Bạch không thèm đếm xỉa đến cô nữa, để mặc cô ngồi trên sopha khóc lóc trong men rượu. Anh đi thẳng vào phòng tắm.
Căn hộ chung cư của anh được thiết kế theo lối công khai, bước vào cửa là có thể nhìn thấy toàn bộ thiết kế bên trong. Bước từ trong nhà tắm ra sau khi tắm nước lạnh một lát, cơ thể nóng bừng của anh đã hạ nhiệt đi nhiều. Liếc nhìn một cái là thấy cô đang ngồi trên sopha.
Lúc này cô đã thôi không khóc lóc than vãn nữa, ngủ ngồi trên sopha.
Mộ Dạ Bạch vẫn không thèm để ý đến cô, mặc kệ cho cô ngủ đó, còn mình thì bước đến chiếc giường lớn, tắt đèn.
Chương 40: ANH LÀM SAO THẾ?
Sau
Mùa hè nóng bức như vậy, trong phòng đã bật máy lạnh. Nửa đêm, Cố Thiên Tầm tỉnh dậy vì lạnh. Cô mơ hồ mở mắt ra, lúc này men rượu đã giảm đi phần nào, cô mới phát hiện ra mình chỉ mặc mỗi một chiếc váy mỏng manh, lộ cả tay chân ngồi dưới cái lạnh 20 độ đến nửa đêm.Đây không phải là muốn người ta chết cóng chứ?Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô căn bản không nhớ mình đang ở đâu, chỉ bám vào tường tìm công tắc đèn, cô định nhìn cho rõ rồi mới đi tìm giường và chăn. Thế nhưng lần mò hồi lâu cũng không thấy gì cả, ngược lại nghe thấy tiếng thở nặng nề rên khe khẽ của một người đàn ông.Cô đứng sững người lại, là một người đàn ông. Hơn nữa… âm thanh này quen thuộc vô cùng.Đúng rồi! Là Mộ Dạ Bạch! Từ lúc ra khỏi F10, cô liền lên xe anh ta! Sau đó còn…Cảnh tình tứ giữa Tần Tư Lam và Cảnh Nam Kiêu tái hiện lại trong đầu cô, cô lập tức nhớ lại màn hôn sau đó của mình và Mộ Dạ Bạch. Nghĩ lại bản thân chủ động hôn anh ta như thế, cô xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào.May mà Mộ Dạ Bạch là chính nhân quân tử, hai lần đều giữ sự trong sạch cho cô.Đang suy nghĩ lạc quan như vậy, trong màn đêm, tiếng thở hắt ra khó nhọc của anh kéo cô về thực tại. Cô ngạc nhiên lần mò tìm đến nơi âm thanh phát ra. “Mộ Dạ Bạch?”Cô thử gọi anh nhưng không thấy tiếng trả lời. Đến tiếng thở nặng nhọc đó cũng im lặng luôn.“Mộ Dạ Bạch. Này! Anh làm sao thế?” Cố Thiên Tầm bước lên phía trước, lần mò một lúc thì sờ thấy chiếc giường. Thật chẳng đáng mặt đàn ông gì cả, anh ta thì ngủ trên giường, ngược lại, để mặc mình một cô gái ngủ trên ghế sopha!Thế nhưng giờ không phải lúc để trách móc. Khi cô chạm phải người anh thì giật mình vì quá nóng, chưa kịp nói gì đã bị anh tóm lấy tay. Cô kinh ngạc kêu lên: “Anh bị sốt rồi?”“…..” Đáp lại câu hỏi của cô chỉ là những tiếng thở khó nhọc.Chắc là anh ta đang rất khó chịu!Cố Thiên Tầm muốn rút tay lại để đi bật đèn, nhưng anh lại nắm chặt lấy tay cô không chịu buông. Cô có thể cảm nhận được bàn tay nóng rực đó đang run run, giống như đang phát tiết những nỗi đau khổ trong lòng vậy. Anh nắm tay cô chặt như thể muốn nắn gãy xương cô vậy.Cố Thiên Tầm không lùi ra được, chỉ có thể lấy tay mò mẫm tìm chiếc đèn ở đầu giường. Lần tìm mãi không thấy đèn ngủ đâu, vừa vặn được công tắc lên, ánh sáng chiếu xuống cảnh tượng trước mắt khiến cô giật thót mình vì sợ.Anh nằm nghiêng trên giường, gương mặt tuấn tú đó giờ đây tái nhợt đến ghê người, toàn thân toát mồ hôi lạnh, đến mức tấm đệm dưới lưng cũng bị ướt đẫm mồ hôi. Gương mặt đẹp trai phong độ ngày thường cảm giác bị đau đớn làm cho khổ sở, có lẽ cảm thấy được lúc này bên cạnh còn có người khác nên anh vẫn cố đè nén chịu đựng, không lên tiếng.Trời ạ! Rốt cuộc là chuyện gì đây?“Mộ Dạ Bạch, anh mau tỉnh lại!” Cố Thiên Tầm lo lắng lay người anh gọi to, một tay sờ vào đo nhiệt độ trước ngực anh, cô bị cái nóng ran ở đó làm cho sợ hãi. “Tôi gọi 120 cho anh, chúng ta phải đến bệnh viện ngay lập tức!”Nhìn bộ dạng anh không phải chỉ là sốt cao không thôi, người sốt cao không kêu rên đau đớn như vậy.Cô định đi tìm điện thoại, nhưng tay vẫn bị anh giữ chặt , lúc này cô không biết điện thoại mình đang ở chỗ nào nữa! Cô gạt tay Mộ Dạ Bạch ra, nhưng anh không chịu buông. Thật là người đàn ông cứng đầu!