• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Yêu cô à, đợi kiếp sau đi!


Cảnh Nam Kiêu bị tát sượt qua mặt trúng vào tai anh ta “inh” lên một tiếng, định thần lại, anh ta nổi cơn thịnh nộ, hận không thể lập tức bóp chết Cố Thiên Tầm ngay lúc này.


“Cô dám đánh tôi?!”


Cô đã nhanh chóng thoát khỏi người anh, mặc áo ngủ vào, tay vẫn còn run run. Cô lùi vào góc tường, như thể anh là ác quỷ vậy, mắt cô ngân ngấn nước nhìn thẳng anh, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Cảnh Nam Kiêu, anh thật vô liêm sỉ! Nếu anh nghĩ rằng làm vậy có thể khiến tôi ly hôn với anh thì anh nhầm rồi! Anh càng làm nhục tôi, càng chà đạp tôi thì tôi càng không để cho các người được toại nguyện! Anh có nói hàng trăm hàng nghìn lần nữa thì tôi cũng sẽ không ly hôn đâu!”


Tóc tai rối bù, trên mặt cô vẫn vương những giọt lệ, đi chân trần đứng ở góc tường như một mụ điên. Thế nhưng anh lại nhìn thấy ở người cô toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo.


Đây chính là Cố Thiên Tầm sao? Anh nên biết sớm hơn mới phải chứ. Một Cố Thiên Tầm nghĩ nếu cô sống không vui vẻ thì người khác cũng đừng hòng được vui vẻ với cô!


Cảnh Nam Kiêu vẫn chưa hiểu ra vấn đề, cười giễu cợt, đột nhiên anh đứng dậy, bước từng bước đến gần cô. Vẻ mặt anh trở nên nguy hiểm chứa đầy cảm giác bức bách người khác, khiến cô thở gấp hơn, cảm giác muốn trốn chạy. Nhưng cô vẫn cố tỏ ra kiên cường nhìn thẳng anh.


Anh dang hai tay ra dồn cô vào góc tường, bàn tay to lớn đẩy cằm cô buộc cô phải ngẩng đầu lên. “Cố Thiên Tầm, tôi thật sự rất tò mò, lần đầu tiên của cô là cho ai hả?”


Cô cắn chặt môi, không nói.


“Ban đầu không phải dáng vẻ thuần khiết đó nói với tôi là sẽ cho tôi lần đầu tiên của cô hay sao?” Giọng anh lạnh lùng cất lên, “hay là thật ra trong hai năm nay cô đã…”


Cô thấy thật nực cười! Anh ta có thể lăng nhăng bên ngoài, có thể là chuyện đó, cô thì không thể làm hay sao?


“Cảnh Nam Kiêu! Anh có biết cái bộ dạng của anh bây giờ giống cái gì không hả?” Cô cười giễu cợt anh. Anh nheo mắt lại, cô nói tiếp: “Anh đang ghen sao? Anh quan tâm đến lần đầu của tôi như vậy, lẽ nào anh đang ghen? Anh đừng bảo rằng anh đột nhiên yêu tôi đấy chứ?”Lời của cô khiến sắc mặt Cảnh Nam Kiêu đột ngột sững lại. Thế nhưng chỉ giây lát sau anh ta trở lại bình thường, anh ta cười rộ lên như đang nghe một câu chuyện cười đầy hư cấu vậy. “Nếu suy nghĩ này có thể khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn thì cô cứ tự mình đa tình đi! Cố Thiên Tầm, muốn tôi yêu cô á…”


“Đợi kiếp sau đi!”


Kiếp sau!


Kiếp sau đi….


Cho đến tận khi Cảnh Nam Kiêu đi ra khỏi cửa rồi, câu nói đấy vẫn phảng phất trong đầu Cố Thiên Tầm, như kéo căng từng dây thần kinh của cô. Cô cảm thấy mình đau đến mức tê liệt đi rồi, không còn cảm giác gì nữa.


Hồi lâu sau đóm cô mới lẳng lặng ngồi thụp xuống góc tường, nghĩ ngợi thẫn thờ. Đột nhiên nhớ lại Cảnh Nam Kiêu từng nhắc nhở cô, bảo cô đừng tự mình đa tình nữa, đến giờ cô lại biến mình thành trò cười cho anh ta rồi….


……………


Sai lầm lớn nhất của phụ nữ, đó chính là vì đàn ông mà đánh mất cuộc sống của chính mình.


Năm đó khi Cố Thiên Tầm gả vào nhà họ Cảnh, Trần Di lấy lý do muốn cô chuyên tâm sinh con đã bắt cô phải từ bỏ công việc đáng mơ ước của mình lúc đó. Hiện giờ cô và Cảnh Nam Kiêu đã như vậy rồi, dù cho miệng nói chết cũng không ly hôn, nhưng chẳng ai có thể đảm bảo được rằng cuộc hôn nhân này sẽ không có ngày phải đổ vỡ. Nếu bây gờ cô vẫn còn không tự lập lại, tương lai một ngày nào đó buộc phải ly hôn không chỉ mình cô chết đói, mà mẹ và em trai cô ở nơi xa xôi cũng sẽ chết đói.


Hiện tại nhà cô vẫn còn phải sống dựa vào và tiền sinh hoạt phí và tiền thuốc do bố chồng chu cấp nữa!




Chương 32: Nhìn thấy chồng cô


Dương Mộc Tây vừa nghe cô nói muốn quay lại làm việc đã cười mồm muốn ngoác tận mang tai rồi.


“Thiếu phu nhân của tôi ơi, lần này xem ra cậu đã có một quyết định đúng đắn rồi đó!” Dương Mộc Tây mở tủ lạnh lấy một lon nước ngọt của Tiểu Quai đưa cho Cố Thiên Tầm. Tiểu Quai là con trai của Dương Mộc Tây, năm nay đã 3 tuổi rồi, hiện giờ đang sống cùng bà ngoại, chỉ cuối tuần Dương Mộc Tây mới đón nó về nhà ở cùng. Bao nhiêu năm rồi, Cố Thiên Tầm cũng không biết bố của Tiểu Quai rốt cuộc là nhân vật như thế nào, mỗi lần con hỏi đến thì Dương Mộc Tây chỉ trả lời rằng bố nó là người ngoài hành tinh.


Cố Thiên Tầm đồ rằng có khi đến chính Dương Mộc Tây cũng không biết đứa bé là con ai. Nhưng nhìn từ gương mặt đẹp trai và trí thông minh nghịch ngầm của nó thì có thể biết được rằng gene của bố nó không phải dạng thường đâu.


“Công ty xây dựng Lan Điền bây giờ còn cần người nữa không? Tớ muốn về lại nơi cũ làm, mọi người đều biết nhau cả, lại có cậu nữa, dù gì cũng có người quen. ” Cố Thiên Tầm vừa uống nước ngọt vừa nói.


“Cần chứ. Dạo này bộ phận dự án đang hỗn loạn vì thiếu người. Người thì nhiều nhưng những người có tài làm được việc thì lại rất thiếu. Gần đây đang chuẩn bị chạy dự án xây dựng khu vui chơi giải trí với khách sạn Hoàn Vũ, gói thầu này lại cực lớn, nếu như công ty Lan Điền chúng ta mà trúng thầu thì số tiền thưởng nửa năm có khi phải bằng tiền lương của mấy năm ý chứ! Tiểu Quai nhà mình lại có thêm đồ chơi rồi! Cậu nên chớp cơ hội lần này quay về, cố mà kiếm lấy một khoản!” Dương Mộc Tây nói mà mặt mày rạng rỡ.


“Khách sạn Hoàn Vũ?” Cố Thiên Tầm lẩm bẩm nhắc lại 4 chữ này, bất giác nghĩ về người đàn ông đó.


“Sao thế? Làm gì mà ngây người ra vậy?” Dương Mộc Tây dùng mũi bàn chân huých nhẹ cô. Cô nói: “Không có gì. Đang nghĩ nên nói như thế nào với sếp.”


“Không cần nói. Vừa hay tối nay phòng dự án của chúng ta tụ tập ăn uống, cậu đi với mình, đến lúc đó nhắc việc đi làm của cậu với sếp, mình đảm bảo là với năng lực của cậu sếp sẽ lập tức đồng ý. Hồi cậu nghỉ việc sếp còn muốn giữ cậu lại ý chứ.”


Cố Thiên Tầm gượng cười, “Hai năm rồi không làm công việc này nữa, mình còn không chắc quay lại mình có làm được không.”


“Đừng tự hạ thấp bản thân mình nữa, tối nay cứ quyết định vậy đi. Cậu chuẩn bị một chút đi.”……….


Đến tối, nhân viên công ty xây dựng Lan Điền đặt phòng tại club “F10” uống rượu. Lúc Dương Mộc Tây và Cố Thiên Tầm đến thì đã ngồi một hàng rồi, đều là đồng nghiệp cũ, trông thấy Cố Thiên Tầm đến, mọi người liền ríu rít hỏi thăm, rót rượu, ồn ào náo nhiệt. Nghe cô nói muốn quay về làm việc, các đồng nghiệp nữ bắt đầu tám chuyện.


Chị Hoành hỏi “Làm thiếu phu nhân họ Cảnh không vui à, lại muốn đi làm hành xác vậy?”


“Chứ còn gì nữa, đi làm cùng mọi người vui biết bao nhiêu, còn có thể đi tụ tập uống rượu.” Cô cười khổ, lại uống thêm một ngụm nữa.


“Tình cảm vợ chồng thế nào? Cảnh thiếu gia không phải là người dễ phục tùng, anh ta lên báo đài không ít đấy.” Người khác hỏi.


Mặt Cố Thiên Tầm hơi tái, nắm chặt ly rượu trong tay. Vừa nãy cô bị đồng nghiệp chuốc cho không ít, lúc này đầu hơi quay quay rồi.


Dương Mộc Tây đang hát karaoke, thấy sắc mặt cô không tốt, định ra giải vây thì đồng nghiệp Bối Bối vừa đi vệ sinh quay về mở cửa phòng ra nói.


“Thiên Tầm, tớ vừa nhìn thấy chồng cậu xong.”


Mặt Bối Bối có vẻ lúng túng, mặt Cố Thiên Tầm nóng ran lên, quả không ngoài dự đoán của cô, Bối Bối nói tiếp: “Anh ta đang ôm một người phụ nữ khác! Cậu mau đi xem đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK