Beta: Tịnh Yên
Diệp Gia Dĩnh và Diệp Thừa Trạch ngồi song song ở hàng ghế sau trong chiếc xe sang trọng của Diệp Thừa Trạch, mỗi người dựa vào một bên cửa, nhìn phong cảnh bên ngoài, không ai để ý đến ai.
Mấy lần tài xế lặng lẽ quan sát bọn họ qua gương chiếu hậu, bị Diệp Gia Dĩnh phát hiện, trong lòng cũng không khỏi cảm thán, thân là anh em nhưng hai người bọn họ cũng không thường ngồi bên cạnh nhau thế này, nhìn bộ dạng tài xế của Diệp Thừa Trạch cũng đã nhận ra cô.
Lúc lên xe Diệp Thừa Trạch có nhỏ giọng dặn dò tài xế một tiếng, Diệp Gia Dĩnh không nghe rõ, chờ đến khi bị kéo ra mới phát hiện đây là một bệnh tư nhân.
Trước kia Diệp Gia Dĩnh vẫn hay tới đây khám bệnh, nhưng chưa từng quan tâm đến giá tiền, lúc này khi quan tâm thì nhất thời bị kinh sợ: Lệ phí của bệnh viện này đắt đến thái quá, chỉ lấy số khám bệnh cũng mất hai ngàn.
Diệp Gia Dĩnh bị sợ đến suýt nữa té xỉu, dường như quên mất vết thương trên cánh tay, đứng ở đại sảnh trực tiếp kéo Diệp Thừa Trạch lại: “Đổi qua bệnh viện nhà nước đi, hôm trước tôi mới làm thẻ bảo hiểm y tế.”
Diệp Thừa Trạch dừng bước nhìn cô, trong ánh mắt thoáng qua một tia tính toán và hoài nghi: “Vậy sao?”
Diệp Gia Dĩnh bị anh ta dùng cái loại ánh mắt đó dò xét, cả người đều không cảm thấy tự nhiên mặc dù trong lòng đã vô cùng bi thương khi nhìn thấy giá cả trên trời, cô rất muốn la lớn lên: Lấy số cũng hai ngàn. Hai ngàn. Muốn cướp tiền sao!!. Nhưng cũng phải cố gắng kiềm chế bản thân, nhỏ nhẹ nói: “Tôi cảm thấy chỗ này quá đắt, không bằng tới bệnh viện công lập đi, chẳng những rất tiện nghi mà bảo hiểm y tế còn trợ giúp một phần tiền khám bệnh.”
Diệp Thừa Trạch lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt thận trọng và đánh giá dần dần biến mất: “Diệp Gia Dĩnh, em đang nói cái gì, lặp lại một lần nữa, anh nghe không có hiểu.”
Hôm nay anh đã bị sốc, khi kẻ thù cũng là em gái Diệp Gia Dĩnh của mình đi làm hậu cần ở trường quay (Theo ông chủ lớn cho rằng công việc diễn viên tạm thời của đoàn phim cũng là công nhân lao động đơn giản), vẫn chưa có cảm giác chân thật.
Diệp Gia Dĩnh là ai? Là đại tiểu thư được mẹ kế cưng chiều đến ngang ngươc kiêu ngạo. Bản lĩnh không lớn nhưng tính khí lại không nhỏ. Có thể vì tùy hứng mà mặc quần jean đục lỗ cùng áo như ăn mày ra khỏi cửa, nhưng tuyệt đối sẽ không vì mấy ngàn đồng một tháng mà đi làm công.
Ở trong đoàn phim chạy việc, bị người ta sai khiến, quát nạt, dù có đánh chết Diệp Gia Dĩnh cũng không thể chịu được công việc này.
Cho nên Diệp Thừa Trạch mới có chút nửa tin nửa ngờ, lúc Diệp Gia Dĩnh kéo anh ta lại thì cũng đã chuẩn bị trước tâm lý mình sẽ bị cô mượn chuyện để nói này nói kia, nhưng cô lại nói một câu mà nằm mơ anh cũng không nghĩ cô sẽ nói ra, điều này làm cho Diệp Thừa Trạch cảm thấy anh ta bị đùa bỡn.
Diệp Gia Dĩnh không có ngốc, sắc mặt rõ ràng như vậy nhất định sẽ nhìn ra, giọng nói cũng từ từ hạ xuống: “Tôi nói là chỗ này giá quá cao, tiền lương một tháng sợ cũng không đủ cho vết thương nhỏ này….”
“Cái này thuộc về tai nạn lao động, tiền đi bệnh viện sẽ do đoàn phim lo.” Mặt Diệp Thừa Trạch đen lại rồi gọi tài xế: “Cậu đi theo nộp viện phí cho cô ấy, tôi đợi ở trong xe.”
Diệp Gia Dĩnh suy nghĩ, đây không phải là vấn đề ai bỏ tiền mà chính là vấn đề lãng phí tiền, chỉ trầy da một chút mà phải tốn hai ngàn, trên đời này còn có cái nào ngu hơn so với người coi tiền như rác vậy?
Đáp án dĩ nhiên là: Có, anh trai Diệp Thừa Trạch của cô đúng là như vậy, còn cho đó là hợp tình hợp lý, người khác nhắc nhở liền trừng mắt lại.
Vì vậy phản đối của Diệp Gia Dĩnh bị vô hiệu đành bị đưa đi gặp bác sĩ, thời điểm xử lý vết thương, không phải là cánh tay bị thương mà là đau lòng.
Dùng ánh mắt mộc mạc của Diệp Gia Dĩnh để nhìn, mặc kệ người nào bỏ tiền thì lãng phí chính là không đúng, chỉ vết thương nhỏ thế này mà tốn nhiều tiền như vậy, thật sự là quá lãng phí.
Sau khi về nhà, Diệp Gia Dĩnh thương lượng với con trai: “ Ba Ni, thật xin lỗi, cánh tay mẹ bị thương, có hơi đau một chút, không thể vận động mạnh, ngày hôm qua nói sẽ làm canh thịt cho con, nhưng giờ mẹ không làm được, trong nhà còn có canh xương, tối nay mẹ nấu canh xương cho con ăn, có được không?”
Diệp Ba Ni bỏ xe hơi nhỏ trong tay ra, dùng đôi mắt trong suốt, to xinh đẹp nghiêm túc nhìn Diệp Gia Dĩnh một lần: “Mẹ đau ở đó?”
Diệp Gia Dĩnh đưa cánh tay bị băng bó cẩn thận cho thằng bé nhìn, vì sợ nó sẽ cảm thấy hoảng, nên chỉ nghiêng người một chút: “Trên cánh tay đau, cho nên hôm nay mẹ không thể chặt thịt. Ba Ni, tối nay nấu mì cho con ăn nha?”
“Dạ.” Diệp Ba Ni đồng ý.
Diệp Gia Dĩnh vỗ vỗ đầu con trai vui mừng: “Ba Ni thật hiểu chuyện, cũng biết thông cảm cho mẹ.”
Một lát sau cô phát hiện ra Diệp Ba Ni không chơi nữa mà như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau cô, Diệp Gia Dĩnh sợ trong phòng bếp có nước nóng, đợi đến khi nồi canh sôi cô sẽ tìm cách đuổi bé ra ngoài, quay đầu nhìn lại, thì đã thấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Ba Ni đang cầm cái vợt nghiêm túc đưa cho cô: “Giúp mẹ.”
Được con trai giúp đỡ tâm tình thật tốt, cô đột nhiên bật cười: “Ba Ni thật biết nghe lời, chỉ là mẹ không cần con giúp, nấu mì rất dễ, mẹ có thể tự làm một mình được.”
Diệp Ba Ni vẫn cố chấp như cũ không chịu rời khỏi phòng bếp, xem bộ dáng là muốn ‘giúp một tay’, Diệp Gia Dĩnh khuyên kiểu gì cũng chỉ làm cho thằng bé đứng cách xa cái nồi ra một chút.
Một lát sau chợt nghe thấy giọng nói trẻ con ngây thơ của Diệp Ba Ni vang lên: “Đánh hắn.”
“Đánh ai vậy?”
“Người làm mẹ đau tay.”
Diệp Gia Dĩnh dở khóc dở cười: “Từ trước cho tới bây giờ mẹ không có đánh nhau cùng với người ta.”
“Con đi.” Đương nhiên Diệp Ba Ni cũng không biết là ai nhưng gương mặt non nớt của bé đầy căm tức, giả vờ như người lớn đang nghi ngờ.
Diệp Gia Dĩnh nhất thời lâm vào tình thế khó xử, đôi khi cô đang dạy dỗ con trai thì sẽ lâm vào tình huống khó xử, một mặt cảm thấy Ba Ni che chở mình thật đáng yêu, đáng khen ngợi, nhưng mặt khác lại cho là trẻ con có khuynh hướng bạo lực thì không được, dù xảy ra chuyện gì cũng muốn đùng đấm đá để giải quyết, đây không phải là chuyện tốt, cần phải sửa đổi.
Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nhìn con trai giống mình y như đúc lại có cảm giác an ủi: Diệp Ba Ni xinh đẹp như thế này cũng có điểm hợi hại nếu không sẽ bị người ta khi dễ
Ngày thứ hai tới trường quay, Diệp Gia Dĩnh thấy ánh mắt mọi người nhìn mình không giống nhau, mấy người quen cũng thần thần bí bíđến gần hỏi cảm giác ngày hôm qua được ông chủ lớn đưa đi bệnh viện như thế nào? Kết quả đều bị chị Cố không lưu tình đánh đuổi từng người một ra về.
Ở phương diện này từ trước đến nay Diệp Gia Dĩnh luôn rộng lượng, cười một cái rồi không để ý: “Chuyện như hôm qua ở trường quay cũng hiếm xảy ra, bọn họ tò mò cũng là chuyện bình thường, chị đừng hung dữ với bọn họ như vậy.”
Chị Cố dựng lông mày lên: “Như vậy mà được ư, không có ai tới hỏi xem em bị thương ra sao, tất cả đều là tới hỏi chuyện linh tinh, chị chỉ đuổi mà không oanh bọn họ là coi như khách khí lắm rồi.” Sau đó lại bày ra vẻ mặt cảm kích: “Diểu Dĩnh, cảm ơn em. Ngày hôm qua nếu như không phải em cứu chị, người đi bệnh viện chính là chị rồi.”
Diệp Gia Dĩnh khoát tay lia lại: “Cám ơn cái gì, chị Cố còn khách sáo với em như vậy sao, ngày hôm qua em nhìn thấy một cái bồn hoa sắp rơi xuống nên thuận tay đẩy chị ra, cũng không có suy nghĩ gì.”
Lúc này trợ lý của Lý Hạo Nhiên cũng đi vào, có chút khẩn trương đi về phái Diệp Gia Dĩnh, không biết nên lấy thái độ gì để đối mặt: “Cô Diệp, anh Hạo nghe nói chiều hôm qua ở trường quay xảy ra chuyện, ông chủ đưa chị đi bệnh viện, là thật sao?”
“Đúng rồi.”
“Này---, cái đó, anh Hạo có mua được ít điểm tâm ở bên đó, có sữa nóng với bánh mì mới nướng, bánh trứng, anh ấy nói tôi qua mời chị sang ăn chung.”
Diệp Gia Dĩnh nhìn chị Cố một chút, chị Cố vuốt tay cô, tiến tới bên tai nói nhỏ: “Cái này là nhân vật lớn hỏi thăm tin tức, chị không có cách nào cản giúp em.”
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy ngại ngùng, thấy chị ấy không có ý kiến gì thì liền theo trợ lý Tiểu Lưu đến phòng trang điểm Lý Hạo Nhiên một chuyến.
Quả nhiên ở chỗ của Lý Hạo Nhiên có sữa nóng và bánh mì, Diệp Gia Dĩnh cũng không khách khí, đi qua rót cho mình một ly sữa tươi.
Lý Hạo Nhiên cuối cùng cũng tò mò hỏi chuyện: “Cô bị giàn hoa sập vào người? Có bị sao không?”
“Không có gì, chỉ bị thương nhẹ thôi.”
“Này....” Lý Hạo Nhiên chần chờ nhìn cô rồi hỏi: “Là anh trai cô đưa cô đi bệnh viện? Quan hệ của hai người lúc này ra sao? Tốt đẹp lắm hả?”
“Làm sao có thể.” Diệp Gia Dĩnh xém chút nữa bị sặc sữa: “Quan hệ của chúng tôi bây giờ sẽ không dễ chịu, không hẳn đã hợp nhau!"
“Tôi lại không cảm thấy thế.” Lý Hạo Nhiên nghĩ ngợi nói: “Tôi thấy các người gặp nhau thì như kẻ thù, dĩ nhiên là không khác kẻ thù, người này làm cho người khác phá sản, vậy hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Gia Dĩnh rên một tiếng, lúc này nhắc tới còn không hết giận: “Diệp Thừa Trạch nói, hôm qua anh ta chỉ là thấy người gặp nạn thì tiện tay cứu thôi, không có ý gì khác. Thật quá mức. Tôi đã nói không cần đi bệnh viện, để tôi tự lo, thế mà cứ kéo tôi đi, rốt cuộc bác sĩ cũng nói không sao, thì anh ta đi luôn, để mặt cho tôi ở bệnh viện. Bảo mẫu của Ba Ni đến giờ tan làm, làm tôi phải vội vàng ngồi taxi về, nơi đó cách rất xa nhà tôi, phải tốn hết sáu mươi đồng. Sáu mươi đồng. Cũng không ai chi trả cho tôi, tức chết tôi mà! !"
Lý Hạo Nhiên vẫn không thể quen bộ dáng keo kiệt này của cô, không chịu nổi mà cắt ngang: “Không phải chỉ là sáu mươi đồng tiền taxi thôi sao, ở chỗ tôi còn có một cái xe dư, cô dùng tạm đi, sau này không cần đi taxi nữa.”
Diệp Gia Dĩnh bởi vì gần đây phải chi quá nhiều tiền cho nên có chút nhạy cảm quá độ, nghe xong liền lập tức khẩn trương: “Không cần, không cần, quan hệ của hai chúng ta không cần khôi phục, mặc dù anh vô cùng đẹp trai, cái mông…oh, cái hình xăm ở bên hông cũng rất đẹp, nhưng hiện tại tôi không bao nuôi anh nổi, bây giờ tôi đến chút tiền nuôi Ba Ni cũng rất khó khăn rồi.”
Lý Hạo Nhiên giận dữ vỗ bàn: “Diệp Gia Dĩnh.”
Diệp Gia Dĩnh rụt cổ lại.
Lý Hạo Nhiên tiếp tục nổi giận phừng phừng: “Mỗi buổi sáng cô không chọc tôi nổi giận cô không chịu được sao? Cô cũng nên hiểu rõ cho tôi, bây giờ là tình trạng gì, hiện tại cô đã phá sản, nghèo đến mức phải chạy đến trường quay làm thêm. Coi như tôi khoan dung độ lượng, bất kể hiềm khích lúc trước, vừa nhìn cô thật sự tội nghiệp, trong lúc mền lòng cũng muốn qua lại giúp đỡ cô, cái gì mà muốn cô cung cấp nuôi dưỡng"
Diệp Gia Dĩnh thấy không cẩn thận đã chọc phải tổ ong vò vẽ, vội vàng đem ly sữa đặt lên bàn, nhanh chóng chạy đi, lúc rút lui không quên phản bác: “Lý Hạo Nhiên, mắng chửi người không moi móc khuyết điểm, hiện tại tôi xiu xẻo nhất chính là không có tiền, anh không có chuyện gì lại nhắc đến chuyện xưa thật là quá quắc!"