• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ba Ni, con thật sự không cần những thứ này sao?" Diệp Gia Dĩnh nhìn bàn tay trắng trắng mềm mềm của con trai cầm theo bốn hộp bánh nhỏ đẩy tới trước mặt mình, không khỏi dở khóc dở cười.

Diệp Ba Ni ngẩng khuôn mặt nhỏ không cảm xúc lên, dùng giọng điệu non nớt nghiêm trang nói với cô, "Ba Ni giảm béo!"

Diệp Gia Dĩnh xoa xoa khuôn mặt nhỏ sờ vô cùng thích thú kia, "Con nhỏ như vậy thì béo cái gì! Huống chi con cũng không tính là béo, bạn nhỏ có thể trọng vượt quá tiêu chuẩn không khỏe mạnh mới là béo!"

Diệp Ba Ni có chút không muốn nhìn cái hộp bị cậu đẩy ra, sau đó kiên quyết nói, "Phải giảm!"

Diệp Gia Dĩnh biết sở dĩ thằng nhóc này đòi giảm béo là vì ngay cả bạn nhỏ mập mạp Tiều Kỳ cũng nói cậu tăng cân, Diệp Ba Ni bị bạn mập nói mình béo, phải chịu đả kích lớn, cho nên nhất định phải giảm béo, cũng không phải là chuyện lớn gì, cho nên cố nén cười hỏi, "Con xác định chứ? Vậy mẹ đưa cái hộp này cho chú Hạo Nhiên được chứ?"

Diệp Ba Ni mạnh mẽ gật đầu, "Vâng."

Cậu không giống với những đứa trẻ khác, những đứa trẻ khác bình thường đều là thích ăn đồ ăn vặt trước, sau đó mới ăn bữa chính. Còn Diệp Ba Ni lại thích ăn bữa chính trước, sau đó mới đụng đến đồ ăn vặt. Đương nhiên, những món ăn trong bữa cơm chính phải có chất lượng cao, phải hợp khẩu vị với cậu mới được. Cho nên muốn giảm béo bây giờ thì ưu tiên hàng đầu là từ bỏ bữa phụ.

Mặc dù những bánh xốp bánh ngọt trong nhà tất cả đều do tự tay Diệp Gia Dĩnh chuẩn bị, thành phẩm nguyên liệu chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng vẫn có hàm lượng đường và cholesterol cao, ăn ít một chút thì sẽ không có hại gì, bởi vậy ngoại trừ việc làm cho Diệp Ba Ni vui vẻ ra thì Diệp Gia Dĩnh cũng không có bất kỳ ý kiến gì khác.

Đem hộp bánh xốp bánh ngọt các loại cho Lý Hạo Nhiên, đầu tiên là lấy bánh xốp nhân quả sung ra, kèm theo đó là nụ cười to hết cỡ, "Hạo Nhiên, đây là bánh Ba Ni đưa cho anh."

Sắc mặt Lý Hạo Nhiên thúi hoắc nhận lấy, "Thay anh cám ơn Ba Ni." Có chút bất mãn nhìn Diệp Gia Dĩnh, "Vẫn là Ba Ni lễ phép nhất, không giống như người nào đó chả có chữ tín gì cả, đã đồng ý với người ta rồi mà còn dám tự ý thay đổi! Lại còn cây ngay không sợ chết đứng nữa chứ!"

Thái độ của Diệp Gia Dĩnh vẫn tốt, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười cãi lại, "Tình huống đặc biệt! Tình huống đặc biệt mà, con người của tôi vẫn vô cùng tuân thủ chữ tín đó, lần trước bỗng nhiên phải đi quả thật là do bất đắc dĩ, không phải tôi đã giải thích qua chuyện xảy ra với anh một lần rồi hay sao."

Lý Hạo Nhiên rất kỳ diệu, có thể sử dụng khuôn mặt tiêu chuẩn của ngôi sao kia làm ra vẻ mặt giận dữ mà vẫn không ảnh hưởng gì đến hình tượng đẹp trai mê người của mình, đôi mắt đen láy liếc xéo Diệp Gia Dĩnh, "Hại anh bị xấu mặt trước bao nhiêu người như vậy, giải thích một lần là coi như xong à? Không có thành ý gì cả! Còn không bằng Ba Ni, không có việc gì cũng nhớ cho anh vài thứ."

Diệp Gia Dĩnh lập tức lại dâng hộp bánh quy đậu phụng, ôn tồn nhỏ nhẹ tiếp tục kiên nhẫn nói, "Sao có thể chứ? À, còn đây là món tôi giành thời gian đặc biệt làm cho anh đó, nếm thử chút xem, tôi chỉ cho ít đường, còn bỏ thêm chút vị cà phê nữa, đảm bảo anh sẽ thích ăn."

Lý Hạo Nhiên nửa tin nửa ngờ nhận lấy, "Đặc biệt làm cho anh à? Bảm đảm anh thích ăn?" Lấy ra một miếng nếm thử, "Hương vị cũng tạm được, chẳng qua...."

Diệp Gia Dĩnh lập tức gật đầu, "Đương nhiên là đặc biệt làm cho anh. Chẳng qua gì? Quá ngọt hay quá đắng? Tôi đã nếm vừa rồi mà."

Sắc mặt Lý Hạo Nhiên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, "Chẳng qua là sao anh cảm thấy em đang coi anh là Ba Ni mà dỗ dành vậy? Anh không phải là trẻ con, chỉ cho một hộp bánh quy là xong à? Vẫn không có thành ý!"

Diệp Gia Dĩnh không ngừng cố gắng lại lấy một hộp cơm ra, "Đợi một chút, còn cái này nữa."

Lý Hạo Nhiên thấy cô như ảo thuật gia, không ngừng lấy từng hộp một ra, thật sự không thể nhịn được nữa bật cười, "Diệp Gia Dĩnh, em làm cái gì vậy?"

Trên tay Diệp Gia Dĩnh cầm hộp cơm mà buổi sáng để Tiểu Dương lái xe ra ngoài mua mang về, mở nắp ra đặt ở trước mặt Lý Hạo Nhiên, bên trong là những miếng chân giò hun khói mỏng như tờ giấy, được ánh sáng chiếu vào tỏa ra màu sắc hồng non mềm, giống như những cánh hoa màu hồng phấn, cùng xếp song song với những miếng măng tây tươi ngon.

Ánh mắt Lý Hạo Nhiên sáng lên, nhìn vẻ vui hơn rất nhiều, "Chân giờ hun khói Parma!" Đây là món ăn anh thích nhất, giá cả rất mắc nên số lượng không nhiều, bình thường chỉ có nhà hàng Italy chính thống mới bán, vậy mà Diệp Gia Dĩnh còn nhớ rõ, chạy đi mua mang tới đây.

Diệp Gia Dĩnh, "Tôi đặc biệt để Tiểu Dương đến nhà hàng XXX mới mua được đó, bây giờ cái này có tính là có lòng thành chưa?"

Lý Hạo Nhiên nhìn những miếng chân giò hun khói trong hộp, "Đây là suất ba người à? Sao em lại bảo cô ấy mua nhiều như vậy chứ?"

Diệp Gia Dĩnh hào phóng, "Đúng vậy, chỉ cần anh thích là được rồi. Mấy ngày nữa bảo Tiểu Dương đi mua tiếp là được."

Lý Hạo Nhiên nghi hoặc hỏi cô, "Diệp Gia Dĩnh, gần đây em phát tài rồi sao? Sao lại cam lòng mua đồ đắt thế này?"

Diệp Gia Dĩnh, "Cũng không phải là phát tài gì, chỉ là Tiểu Dương đã thay tôi kí được một cái hợp đồng thôi." Lời nói ra tuy có phần khiêm tốn, nhưng trong giọng nói vẫn có chút đắc ý, cô lại có thêm được một cách kiếm tiền rồi.

Lý Hạo Nhiên có hơi giật mình, "Nhanh vậy mà đã có công ty tìm em rồi sao? Đại diện phát ngôn hãng nào?"

Nói đến đây, Diệp Gia Dĩnh có phần ngượng ngùng, "Nhãn hiệu thuốc giệt dán XXX, còn bảo đảm sạch toàn diện ngôi nhà của bạn. Phí phát ngôn hai mươi vạn."

Lý Hạo Nhiên sững sờ trong chốc lát, sau đó bắt đầu ôm bụng cười, "Diệp Gia Dĩnh, em còn có thể đáng yêu hơn được nữa không? Thuốc giệt dán! Bọn họ giao hai mươi vạn chuẩn bị thiết kế em thành hình tượng gì để phát ngôn đây? Bà chủ nhà trên đầu đeo một cái khăn mùi xoa, giơ cái chổi bếp đập con gián sao? Ôi chao, anh đau bụng quá."

Diệp Gia Dĩnh không vui gõ đầu anh, "Này! Chỉ cần quảng cáo cho sản phẩm nào đó thì cho dù có là thuốc giệt dán cũng sẽ trở thành một loại thương phẩm, dựa vào cái gì mà anh kì thị tôi!"

Lý Hạo Nhiên nhịn cười, "Anh không có ý kì thị, chỉ cảm thấy buồn cười thôi. Anh muốn nói điều này sẽ có ảnh hưởng đến hình tượng, cũng chỉ là hai mươi vạn thôi, hay là từ chối đi thôi."

"Còn lâu nhá." Diệp Gia Dĩnh cho rằng hai mươi vạn cũng là tiền, cho dù chỉ là 1 đồng cũng vậy. Lại hiếu kỳ hỏi Lý Hạo Nhiên, "Phí phát ngôn sản phẩm của anh là bao nhiêu?"

Lý Hạo Nhiên, "Phí phát ngôn của anh cũng không phải là bí mật gì, em không biết sao?"

Diẹp Gia Dĩnh, "Không phải giá trị con người anh nửa năm nay tăng trưởng vô cùng mãnh liệt sao? Những tin tức trước kia cũng không còn đúng nữa rồi." Thật ra phí phát ngôn trước kia của Lý Hạo Nhiên bao nhiêu cô cũng không biết, chủ yếu khi đó chưa từng để ý tới, nên đương nhiên cũng không tìm hiểu.

Lý Hạo Nhiên giơ tay bày số.

Diệp Gia Dĩnh mở to hai mắt, "Chín trăm vạn!"

Lý Hạo Nhiên bổ sung, "Khoảng." Ý là con số đó còn có thể cao hơn.

Diệp Gia Dĩnh hâm mộ, "Thật là có tiền!"

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, Úc Thanh Ninh bưng một ly nước trà chanh Bồ Đào Nha tới tìm Lý Hạo Nhiên.

Ngày nào cô ta cũng tìm đủ loại lý do di chuyển vài vòng trước mặt Lý Hạo Nhiên, hoặc là đưa cà phê nước trái cây, hoặc là chuẩn bị đạo cụ đưa cho tổ diễn, có khi thật sự không thể tìm được lí do nào thì trực tiếp xông tới nói 'hỗ trợ' cho oai, có thể chào hỏi với Lý Hạo Nhiên thì dù chỉ có hai ba câu cũng chả sao.

Loại hành vi này bình thường sẽ bị trợ lý của Lý Hạo Nhiên khách sáo ngăn cản lại, nhưng vì Úc Thanh Ninh cũng xem như là một trong những nhân viên phối hợp làm việc với tổ diễn nên trợ lý của Lý Hạo Nhiên không thể nghiêm ngặt canh phòng quá mức đối với cô ta được, cô ta chỉ muốn tới đây nhiều lần nói chuyện với Lý Hạo Nhiên vài câu là đủ rồi.

Bưng ly nước trái cây tình yêu đến trước cửa phòng nghỉ của Lý Hạo Nhiên, Úc Thanh Ninh vô cùng mừng rỡ phát hiện cửa phòng nửa mở, mấy phụ tá bình thường vẫn canh phòng nghiêm ngặt của Lý Hạo Nhiên cũng không ở đây.

Đưa tay vừa định đẩy cửa vào thì nghe thấy bên trong truyền đến những tiếng cười êm tai của Lý Hạo Nhiên.

Động tác đẩy cửa của Úc Thanh Ninh dừng lại, bất cứ hành động nào của Lý Hạo Nhiên, từ ánh mắt cho đến giọng nói đối với cô ta mà nói đều vô cùng hấp dẫn, còn những tiếng cười hào sảng liên tiếp vang lên nhẹ nhàng trực tiếp đâm vào lỗ tai cô ta, khiến cô ta ngây ngốc tại chỗ.

Vừa ổn định lại tinh thần thì lại nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ vang lên, chính là Diệp Gia Dĩnh, có phần tức giận, "Này, anh lại cười nhạo tôi, tôi tức lắm đấy!"

Lý Hạo Nhiên, "Được được, anh không cười nữa." Nói thì nói như vậy, nhưng trong giọng nói vẫn còn mang theo ý cười, "Chúng ta nói chính sự đi, cái bánh đậu phụng này làm thêm mười lần nữa mang tới đây đi, anh sẽ coi như em đã thành tâm xin lỗi."

Diệp Gia Dĩnh, "Làm mười lần liên tiếp sẽ ngán đấy, làm hai lần trước đi, sau đó đổi cho anh vị chocolate, vừa thơm vừa đắng cũng ngon lắm đó."

Thực ra Lý Hạo Nhiên nói mười lần vốn chỉ là đùa vui với cô mà thôi, không ngờ Diệp Gia Dĩnh lập tức đồng ý ngay, còn cẩn thận cùng anh thảo luận làm vị gì thì tốt hơn, không tránh khỏi có phần kinh ngạc, ghé sát vào hỏi, "Diệp Gia Dĩnh, em muốn làm cái gì vậy? Sao bỗng nhiên lại nói chuyện dễ nghe quá vậy?" Lại nhìn sang hộp cơm thịt hun khói Parma mỏng như tờ giấy, màu sắc như cánh hoa bên cạnh, "Còn hào phóng đến vậy nữa?"

Diệp Gia Dĩnh ngồi thẳng lưng ngoan ngoãn như học sinh học tiểu học, đặt hai tay ngay ngắn lên đùi, nhìn chằm chú lên khuôn mặt vô cùng đẹp trai phóng đại ngay trướ mặt mình, miệng đóng chặt lại, sợ nếu bản thân không để ý sẽ lỡ lời nói ra điều gở.

Khuôn mặt hoàn mỹ của Lý Hạo Nhiên giống như tác phẩm nghệ thuật, vô cùng đáng giá thưởng thức, khuôn mặt không tì vết trong khoảng cách gần đến vậy khiến Diệp Gia Dĩnh gần như đang khảo nghiệm sự tự chủ của bản thân, cắn chặt miệng, kiên quyết không chịu nói ra câu "Anh đi theo em một đêm đi" đã tới cửa miệng.

Mặc dù tuổi của Diệp Gia Dĩnh không lớn, nhưng cuộc sống từng trải phong phú, kinh nghiệm có thể nói là khổ sướng đều có, thậm chí còn có cả khúc biệt li vô cùng li kì, cho nên đối với những người bạn cùng tuổi thì có phần chín chắn hơn.

Khi đau lòng do mất đi cha mẹ, cô đã sớm tạm biệt với tuổi thơ, trưởng thành sau một đêm, cùng với bà ngoại tuổi già sức yếu chống đỡ nhà họ Liễu.

Khi người bà đã cùng nương tựa mắc bệnh nan y thì sau một đêm cô trở nên kiên cường hơn, dùng sự lạc quan của một thiếu niên chấp nhận đối mặt với mọi thứ, tin tưởng vững chắc chỉ cần không buông tay thì cuộc sống sẽ xuất hiện kì tích.

Khi dốc hết tất cả mọi thứ mà vẫn không thể ngăn cản người thân duy nhất ra đi sau một đêm, thì cô đã hiểu ra đây là hiện thực, cho dù bạn có không muốn đến cỡ nào, thì tất cả vẫn sẽ phải qua đi như quy luật vốn có! Không được nhìn trước ngó sau, càng không thể lo được lo mất, quý trọng hết tất cả nước mắt, cố gắng để bản thân được sống tốt mới là quan trọng nhất.

Sau khi đột nhiên trở thành Diệp Gia Dĩnh, thì cô đã rút ra được kết luận, tóm lại tất cả phải đạt tới một cảnh giới mới, đơn giản là không còn có chuyện gì có thể áp đảo cô nữa rồi.

Cho dù cô có kinh nghiệm phong phú tâm tính thành thục thì cô thiếu sót nhất chính là kinh nghiệm yêu đương, trong đầu cô thì nam nữ yêu nhau vốn chỉ là một vai diễn trong phim của Diệp Gia Dĩnh đóng mà thôi, bởi vậy sau khi đã lấy ra hết tất cả những món ăn cần thiết bất ngờ bị người ta hỏi dồn dập thì phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn nói anh đi theo em một đêm đi.

Cuối cùng thì trực giác của người phụ nữ vẫn níu giữ cô lại, cô biết lời thoại này chắc chắn sẽ không khiến người khác thích thú nổi, ít nhất chắc chắn sẽ không khiến Lý Hạo Nhiên thích, cho nên mới kịp thời kiềm chế bản thân không nói lung tung.

Hai tay dường như cũng rất có khuôn phép, mặc dù rất muốn nổi máu sờ soạng Lý Hạo Nhiên, nhưng để bảo đảm, Diệp Gia Dĩnh dứt khoát bắt nó phải nằm yên trên đùi mình.

Lý Hạo Nhiên thấy bộ dạng kỳ lạ của cô, miệng thì đóng chặt không nói lời nào, anh lại cố ý dán sát hơn hỏi, "Sao em không nói gì vậy? Hỏi em đột nhiên tốt như vậy là muốn anh làm gì? Nhà trẻ của Ba Ni lại tổ chức đại hội thể dục thể thao hả?"

Diệp Gia Dĩnh lắc đầu, "Không phải là hoạt động thể dục thể thao, là tôi muốn anh...."

Lý Hạo Nhiên, "Muốn anh làm gì?"

Diệp Gia Dĩnh hết sức khó khăn đổi giọng, "Không làm gì cả, không sao, anh, anh tùy ý đi."

Lý Hạo Nhiên nhếch hàng lông mi cong dài lên, "Tùy ý anh sao?"

Diệp Gia Dĩnh buồn bực tránh đầu sang một bên, "Ừ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK