• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: KẹoĐắng

Hoắc Triệu Minh mặc áo blouse trắng, trên mũi là cái mắt kính, vẻ mặt nghiêm chỉnh dẫn dắt một đống lớn người dò xét trong phòng bệnh. Dáng người anh cao gầy, chiếc áo blouse trắng được mặc đến mười phần phong độ, dẫn đến mấy vị y tá cùng mấy nữ bệnh nhân trẻ tuổi quan sát anh không ngừng.

Hoắc Triệu Minh đối với loại ánh mắt này đã luyện thành thói quen, không có cảm giác, đi đến trước giường của một bệnh nhân nam khoảng hai mươi mấy tuổi thì dừng lại. Đầu tiên, anh hỏi vị bác sĩ thực tập Diệp Gia Dĩnh sau lưng anh, “Bệnh nhân này từ lúc nhập viện đến giờ do cô phụ trách, báp cáo tình hình bệnh nhân cho tôi một chút.”

Diệp Gia Dĩnh thẳng lưng, đầu tóc đuôi ngựa nâng lên, khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ đập vào trong mắt của Hoắc Tiệu Minh cao hơn cô một cái đầu. Trên mặt cô cũng là vẻ nghiêm cẩn, mạch lạc thứ tự nói: “Người bệnh 26 tuổi, bị chứng tức ngựa đã 2 năm, có lịch sử bệnh suyễn, bệnh tái phát, đã nhập viện được 3 ngày. Hai năm trước nhập viện, bệnh viện chuẩn đoán là bị tắc nghẽn động mạch phổi. Bệnh viện chúng ta đã tiến hành kiểm tra ống dẫn tim bên phải, sau đó kết luận là bị tắc nghẽn động mạch phổi. Thể lực giảm xuống rõ rệt, kèm theo là đau đầu, trong người mệt mỏi, bác bỏ khả năng bị bệnh tiểu đường, có tiền sử bị bệnh về thận.”

Hoắc Triệu Minh gật đầu, đôi mắt hẹp dài phía sau gọng kính nhìn Diệp Gia Dĩnh, hỏi “Đã làm phụ trợ kiểm tra chưa?”

Diệp Gia Dĩnh lật hồ sơ bệnh án xem, “Kết quả kiểm ra ống dẫn tim phải cho thấy phổi có lực cản trở, động mạch phổi bị đè, tim bên phải bị đè, nhịp tim tăng cao......”

Hoắc Triệu Minh có ý định kiểm tra cô, nhìn chằm chằm truy vấn “Cô nói xem trước mắt cần phải dùng biện pháp nào để chữa trị?”

Diệp Gia Dĩnh hơi mím môi, thắt lưng càng ưỡn thẳng một chút “Làm điện tâm đồ và kiểm tra huyết áp 24 giờ để quan sát, cho thở bình oxy, làm trị liệu về nhịp tim đập thất thường, sử dụng bình áp khí.....”

Ánh mắt Hoắc Triệu Minh sáng ngời nhìn kỹ Diệp Gia Dĩnh. Sau khi Diệp Gia Dĩnh nói xong không tiếng động lùi lại một bước, qua một lúc lâu, Hoắc Triệu Minh bỗng nhiên cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh đều đặn “Không sai! Chính là thiếu một chút liền trả lời được toàn diện rồi.”

Diệp Gia Dĩnh sững sốt “Thiếu cái gì?”

Hoắc Triệu Minh nhíu mày “Cách khoảng thời gian cho thêm máy hô hấp phụ trợ. Nhớ kỹ! Làm bác sĩ không thể có sơ sót, thời điểm lơ là sẽ mang đến hậu quả không thể cứu vãn cho bệnh nhân.” Nói xong, anh xoay người đi đến giường bệnh kế tiếp.

Trên mặt Diệp Gia Dĩnh lộ ra biểu tình ảo não, người phía sau lại không ngừng hâm mộ, đụng đụng cô, nhỏ giọng nói: “Mạc Tình, bác sĩ Phùng chưa bao giờ khen ngợi người khác, vừa rồi vậy mà anh ta lại cười, còn nói cô làm tốt, lợi hại!”

“Tốt, cắt!” Khương Hạo hài lòng, cao giọng kêu ngừng.

Loại tình tiết làm việc trong bệnh viện hằng ngày này tuy chỉ là đoạn ngắn nhưng còn khó hơn mấy cảnh xung đột tình cảm. Động tác cần phải chuyên nghiệp, nói chuyện phải thể hiện giọng là người trong nghề, thậm chí biểu tình cũng cần phải chuyên nghiệp, thường thường động tác không thể rụt rè. Mai mà hôm nay hai người Hoắc Triệu Minh cùng Diệp Gia dĩnh biểu hiện rất tốt.

Hoắc Triệu Minh là xuất thân chính quy, đối với cách diễn của các loại nhân vật đều có nghiên cứu, mà Diệp Gia Dĩnh có tính chăm chỉ, mấy ngày này hể rảnh liền chạy đến bệnh viện quan sát học tập. Cuối cùng cô cũng bắt chước được, hơn nữa đối với nhân vật cô cảm nhận rất tốt, có thể diễn được nhân vật làm cho người ta có cảm giác cố chấp kiêu căng. Bởi vì khuôn mặt xinh đẹp mà đối với những người theo đuổi kêu ngạo, cuối cùng yêu sâu đậm vị bác sĩ phó khoa kia, trở nên chấp nhất thậm chí cố chấp yêu một người lớn hơn cô đến hai mươi mấy tuổi.

Khương Hạo luôn luôn tự nhận ánh mắt của mình cực kỳ chuẩn, ở bộ phim trước Diệp Gia Dĩnh đóng vai nữ phụ si mê nam chính đến cố chấp, khi đó ông đã cho rằng cô rất hợp với nhân vật này. Hiện tại xem ra lựa chọn của ông vô cùng chính xác, chẳng những bởi vì Diệp Gia Dĩnh diễn tốt, mà còn có thể gián tiếp lôi kéo quan hệ cùng tổng giám đốc, Diệp Thừa Trạch, công ty giải trí Thiên Hằng, nhất cữ lưỡng tiện.

Diệp Gia Dĩnh xoay xoay cái cổ cùng bả vai cứng ngắc, sau đó đi tìm trợ lý Tiểu Dương. Tiểu Dương nhìn bộ dáng của cô đi tới giúp cô xoa xoa bả vai “Đau vai sao?”

“Nana, bình thường có phải tôi thường còng lưng không? Vì sao mỗi lần diễn vai Mạc Tình, cổ cùng bả vai tôi đều cứng ngắc.”

Tiểu Dương cười trộm “Không phải cô còng lưng, mà vì Mạc Tình là kiểu người kiêu căng, so với người bình thường phải thẳng lưng hơn một chút. Cô cảm thấy cổ cùng bả vai đau như vậy thi chứng minh cô diễn rất đạt.”

Nói xong ngẩng đầu nhìn xung quanh, “Hôm nay đã xong rồi, đều đã đến giờ này, thôi thì về nhà nghỉ ngơi đi. Tiểu Dĩnh, hiện tại cô trở về cũng không kịp ăn cơm cùng con trai, không bằng chúng ta rủ thêm chị Cố cùng đi ăn cá nướng, ăn xong lại trở về. Tôi biết gần đây có một nhà hàng ăn rất ngon, sạch sẽ cao ráo....Ai ui.....Không được, thôi, lần sau đi.”

Diệp Gia Dĩng ngồi đó được Tiểu Dương đấm bóp cho thật thoải mái, cô vừa từ từ nhắm mắt hưởng thụ, vừa định nói: ‘Nana, cô cố gắng cầm cự thêm 5 phút nữa, tôi sẽ mời cô ăn cá nướng.’ Không ngờ Tiểu Dương lại nhanh chóng đổi chủ ý, mở mắt ra hỏi: “Sao vậy?”

Hai mắt Tiểu Dương nhìn phía trước “Mắt cô để đâu rồi? Nhìn bên kia, ông chủ lớn – anh trai cô đã đến, còn có đạo diễn Khương bên kia.”

Lúc này Diệp Gia Dĩnh mới nhìn thấy Diệp Thừa Trạch đến. Lúc này nhìn anh có vẻ khiêm tốn, không giống như đi thị sát mang theo một đống người phía sau, hoặc là có lẽ anh thấy đây là bệnh viện, mang nhiều người đến cũng không tiện.

Diệp Thừa Trạch nói vài câu với Khương Hạo sau đó liền đi về phía Diệp Gia Dĩnh “Khương Hạo nói đã kết thúc công việc rồi, cùng nhau về thôi.”

Diệp Gia Dĩnh vỗ vỗ Tiểu Dương “Hôm khác cùng cô ăn cá nướng.”

Tiểu Dương rụt cổ, cười hắc hắc, nghĩ thầm ‘việc nhỏ ấy cô cũng không cần nói trước mặt ông chủ lớn đâu.’ Nhìn bóng lưng Diệp Gia Dĩnh cùng Diệp Thừa Trạch sóng vai nhau cùng đi, trong lòng kỳ quái, cặp anh em này một chút cũng không giống nhau. Diệp Thừa Trạch thật sự là có mười phần bộ dáng của ông chủ lớn, không giận tự uy, đi đến chỗ nào khí thế cũng có thể áp trụ người khác. Diệp Gia Dĩnh lại ngược lại. Cô bình dị gần gũi đáng yêu, nếu không phải ngày đó Diệp Ba Ni bị bệnh, ở bện viện cô cùng chị Cố tận mắt nhìn thấy Diệp Thừa Trạch dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, Diệp Gia Dĩnh cọ nước mắt nước mũi lên người anh, anh cũng không ghét bỏ. Tiểu Dương tuyệt đối không thể tưởng tượng được hai người này có quan hệ huyết thống.

Nhưng mà nhìn từ gốc độ của chị Cố, các cô tự nhiên thích Diệp Gia Dĩnh ở chỗ: không kiêu ngạo không nóng tính, thân thiện đáng yêu, có thể bắt có thể buông, từ vị trí thấp nhất làm lên, kiên định cố gắng vì sự nghiệp của mình. Tuy cô độc thân còn có đứa nhỏ, cuộc sống trước kia chắc chắn gặp nhiều trắc trở, nhưng tuổi còn trẻ, trải qua suy sụp lại có thể lột xác thành bộ dáng hiện tại, thật sự cực kỳ làm cho người ta thưởng thức.

Diệp Gia Dĩnh đối với Tiểu Dương đang ở sau lưng cô khen ngợi hoàn toàn không biết gì, cô đang khó hiểu Diệp Thừa Trạch muốn dẫn cô đến chỗ nào?

Tài xế vẫn là A Dũng, A dũng chẳng những có thân thủ tốt, ánh mắt sắc bén, từ xa cũng nhìn được mọi thứ rõ ràng, một đường dùng tốc độ nhanh nhất đưa hai người đến trung tâm thành phố, còng quanh khi cao ốc thương mại.

“8:30 có một cuộc đấu giá, rất đáng xem.” Sau khi Diệp Thừa Trạch xuống xe, ít lời mà nhiều ý nói với cô.

Diệp Gia Dĩnh cầm lấy dah sách các vật đấu giá A Dũng đưa, đi theo Diệp Thừa Trạch lên phòng triễm lãm ở khu B tầng 16, sau đó có nhân viên trực tiếp dẫn bọn họ vào phòng VIP.

Phòng triễn lãm đã được bố trí thành hội trường đấu giá, phía trước là sân khấu, phía dưới là hàng loạt chỗ ngồi. Đã 8:30, người tới tham gia đấu giá lục đục ngồi vào chỗ, tốp năm tốp ba thấp giọng mà lễ phép nói chuyện với nhau, hoặc là vùi đầu vào quyển sách giới thiệu.

Diệp Gia Dĩnh chưa từng tham gia hội đấu giá, có phần cảm thấy mới mẻ.

Đương nhiên, trước đây ‘Diệp Gia Dĩnh’ tham gia là chuyện thường, trong đầu cô có ấn tượng, chỉ là có ấn tượng cùng với tự thân đi vẫn là khác nhau. Bởi vậy, vừa nhìn Diệp Thừa Trạch kêu người ta đưa bữa tối lên, một bên vừa hứng trí bừng bừng xem cái TV màn hình mỏng cực lớn trước mặt. Trên màn hình chiếu hình ảnh bên ngoài phòng triển lãm.

Hiện tại, cô có thể tự nhiên ở chung cùng Diệp Thừa Trạch, không biết như thế nào, ở cùng một chỗ với người anh trai này, tuy giống với Diệp Ba Ni luôn luôn nói có vài câu, nhưng Diệp Gia Dĩnh lại cảm thấy cực kỳ tùy ý. Anh thích nói thì nói, không thích nói thì ngồi một bên cũng được, cũng không trở ngại. Diệp Gia Dĩnh tự mình ăn uống vui vẻ, nhìn đồ vật triển lãm còn có thể bình luận hai câu.

Đây là trang sức phỉ thúy buổi chiều biểu diễn, Diệp Gia Dĩnh nhìn lập tức cảm thấy buổi chiều Diệp Thừa Trạch dẫn cô đến đây là cố ý muốn mua cái này, cũng không lại tùy tiện bình luận. Hiện tại cô sống rất tốt, không hề thiếu tiền, mà nếu có tiếu tiền thì cô cũng không muốn người khác mua cho cô trang sức đắc tiền như vậy.

Trong phòng yên tĩnh một hồi, màn hình chiếu đến một bóng dáng anh tuấn đẹp trai cực kỳ quen mắt, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp mê người. Diệp Gia Dĩnh nhịn không được ‘a’ một tiếng “Hạo Nhiên? Sao anh lại đến đây?”

Diệp Thừa Trạch tựa vào ghế sô phak trong tay bưng ly trà xanh từ từ uống ngẩng đầu nhìn cô “Lý Hạo Nhiên là người mẫu đại diện cho hãng đồng hồ XXX của Châu Âu trong nước, hôm nay tại hội bán đấu giá bọn họ đưa ra một chiếc đồng hồ năm 1942 làm vất đấu giá.”

“Thì ra là như vậy.” Diệp Gia Dĩnh hiểu rõ, nhìn kỹ Lý Hạo Nhiên trên màn hình, thấy anh ta mặc một bộ âu phục màu đen cắt may vừa vặn, chất liệu vải chen lẫn chỉ màu bạc, mỗi khi di chuyển có chút ánh màu biến hóa, khiến cho bộ âu phục màu đen vốn là nghiêm túc lại thêm vẻ tùy ý quyến rũ. Diệp Gia Dĩnh thầm khen ngợi, vóc người đẹp, mặc âu phục vào càng đẹp. Tuy bao bọc kín đáo nghiêm túc, nhưng chỉ cần dùng mắt nhìn là có thể miêu tả dáng người bên trong quần áo của anh, vai rộng chân dài, còn có hình sâm uốn lượn đặc biệt mê người.....Nghĩ tới đây cô vội vàng tự gõ mình một cái, như thế nào lại nghĩ tới nữa? Tật xấu này đã lâu chưa từng phạm vào, hôm nay như thế nào bị hình tượng đẹp trai mới mẻ của Lý Hạo Nhiên làm cho váng đầu.

Thời điểm hội đấu giá tiến hành gần xong, Diệp Thừa Trạch vẫn cực kỳ nhàn nhã dựa vào ghế sô pha cầm lấy điện thoại gọi cho người đại diện của anh trong hội trường “Số hiệu F1847, định giá 150%”

Diệp Gia Dĩnh lật quyển sách, chỉ thấy số hiệu F1847 là một bộ trang sức khảm phỉ thúy hình hoa cúc có bốn cánh, bao gồm: nhẫn, dây chuyền, và đôi bông tai.

Chiếc nhẫn, dây chuyền, và đôi bông tai đều được khảm bằng mấy viên phỉ thúy nhỏ hình trứng vây chung quanh một viên phỉ thúy lớn, viên kim cương làm thành bốn cánh hoa cúc khoảng 18k, tạo hình tuyệt mỹ. Cả bộ trang sức có màu nồng đậm, màu xanh trong suốt, kiểu dáng tinh mỹ nhẵn nhụi. Phòng đấu giá định giá là 150 vạn.

Bộ trang sức này Diệp Thừa Trach không thể sử dụng, trước tiên Diệp Gia Dĩnh lên tiếng “Anh muốn đưa cho bạn gái anh cái gì thì tùy ý, nhưng nếu muốn cho em thì không cần.”

Diệp Thừa Trạch nhìn đại diện của anh trên màn hình, “Anh mua cho Ba Ni, không phải cho em. Chẳng lẽ ngay cả việc anh mua đồ cho Ba Ni cũng không thể sao?”

Diệp Gia Dĩnh nhìn bộ trang sức nho nhỏ xinh đẹp, nhịn xuống khoé mắt giật giật “Ba Ni cũng không dùng được.”

“Em giúp thằng bé bảo quản, tương lai để Ba Ni tặng bạn gái.”

Diệp Gia Dĩnh nghĩ đến Diệp Ba Ni, tay ngắn chân cũng ngắn, thân cao như cây đậu đỏ cùng tượng người thủy tinh xinh đẹp kia giống như một cái mặt than nhỏ, còn có đôi mắt đen tuyền lúng liếng ngây thơ, thật sự nhịn không được, khóe mắt co rút “anh nghĩ cũng thật là xa.”

Diệp Thừa Trạch tự nhiên nói: “Còn có thể ghi vào bản di chúc, về sau cho nó cùng tài sản khác của em đồng thời để lại cho Ba Ni.”

Diệp Gia Dĩnh hết chỗ nói quay đầu lại, người làm buôn bán lớn thật sự nghĩ cực kỳ xa, lúc tặng đồ cho người ta còn có thể nói như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK