Beta: Tịnh Yên
Diệp Gia Dĩnh không giải thích được: “Đương nhiên là con trai của tôi.”
Lý Hạo Nhiên nhìn cô thừa nước đục thả câu không chịu nói, càng thêm gấp gáp: “Tại sao đột nhiên có con trai!!! Điều này sao có thể!” Anh đem bánh sữa đặc mật ong ném vào trong túi, bắt đầu nóng nảy mà đi tới đi lui: "Có con trai khi nào? Nhớ nửa năm mà căn bản không ai nhìn thấy em, chẳng lẽ là do đó! Lại xuất hiện một tiểu phiền toái nhỏ! Diệp Gia Dĩnh! Rốt cuộc cô tính toán gì..."
Lúc này Diệp Gia Dĩnh mới nghe rõ anh ta đang nói cái gì, nhất thời nổi giận, dám nói con trai bảo bối xinh đẹp, thông minh, hiểu chuyện, đáng yêu của cô là phiền toái.
Cô giận đến trợn mắt: “Diệp Ba Ni là con trai của tôi, cũng bốn tuổi rồi. Không có quan hệ với anh. Một xu quan hệ cũng không có. Tạm thời anh đừng ở chỗ này mơ chuyện tốt.”
“A! Cũng bốn tuổi rồi sao?”
Lúc này Lý Hạo Nhiên mới tỉnh ngộ mình bị Diệp Gia Dĩnh kích thích nên vô cùng kích động.
Cẩn thận phân tích một chút cũng có thể biết, cho dù Diệp Gia Dĩnh thật có con trai, đứa trẻ kia khẳng định cũng không có nhiều quan hệ với anh ta.
Anh ta và Diệp Gia Dĩnh mới chia tay nửa năm, coi như Diệp Gia Dĩnh lặng lẽ có thai, hơn nữa thừa dịp sinh con, đó cũng là một đứa bé, căn bản không thể ăn điểm tâm….đứa bé nhỏ như vậy còn chưa có mọc răng đấu.
Diệp Gia Dĩnh mất hứng, trừng mắt nhìn anh ta, trong lòng Lý Hạo Nhiên cũng cực kỳ khó chịu, tốt bụng tới nhìn cô một chút lại bị hù dọa kinh hãi.
Vì vậy lúc đoàn phim ăn cơm trưa trở về thì nhìn thấy nam chính Lý Hạo Nhiên mặt mũi không vui chỉ trích Diệp Gia Dĩnh: “Cô nói cái gì vậy. Còn chê thái độ tôi không được. Rõ ràng lời nói của cô mới có vấn đề.”
Diệp Gia Dĩnh há hốc mồm muốn phản bác, nhưng lại nhìn thấy có người đi vào liền ngậm miệng lại, Lý Hạo Nhiên không nói thêm gì, xoay người đi.
Đến buổi chiều, tin tức Diệp Gia Dĩnh đắc tội nam chính được truyền đi khắp đoàn làm phim.
Chị Cố cũng đã tìm đạo diễn để nói chuyện về việc làm của cô, sau đó dẫn Tiểu Dương đi tìm Diệp Gia Dĩnh để giáo dục cô: “Bình thường tính tình của em rất tốt, sao lại không hiểu chuyện, chọc ai không chọc lại đi trêu chọc Lý Hạo Nhiên. Anh ta không cùng cấp bậc với em, nếu như Lý Hạo Nhiên đi nói với đạo diễn không muốn diễn chung với em thì đạo diễn Cửu Thành sẽ thay người.”
“Thay người?”
“Đúng. Đuổi việc em.” Vẻ mặt Tiểu Dương đầy đe dọa.
“May mà trong bộ phim này em không có cơ hội diễn chung với Lý Hạo Nhiên.” Diệp Gia Dĩnh may mắn: “Anh ta không thể nào dùng lý do không muốn hợp tác với em.”
“Đạo diễn cũng sẽ đổi người để đảm bảo anh ta có được tâm trạng vui vẻ tiếp tục diễn.” Chị Cố không nể mặt nói: “Hiện tại Lý Hạo Nhiên đang nổi tiếng, anh ta là người đảm bảo tỷ lệ người xem TV, dù như thế nào đạo diễn cũng không thể vì em mà để cho anh ta không vui.”
Diệp Gia Dĩnh nghe các cô nói xong liền vội vã cuống cuồng, không thể không bắt đầu cố gắng tìm tòi tin tức về Lý Hạo Nhiên.
Theo lý thuyết, hiện tại cô nên không chế tốt tâm tình của mình, không nên hơi một chút là lại nhớ tới Lý Hạo Nhiên. Nhưng ngôi sao lớn, gợi cảm, mông đẹp, thật là không cần chuyên môn cũng có thể cân nhắc anh ta.
Nhưng hết cách rồi, lúc này xem ra Diệp Gia Dĩnh cảm thấy thức quan trọng nhất trong cuộc sống của cô chính là chuyện kiếm tiền, tuyệt đối không thể để vì anh ta mà phát sinh chuyện thất nghiệp xui xẻo.
Đến buổi tối mới ra được một kết luận đáng tin: Lý Hạo Nhiên không phải là người đàn ông hẹp hòi. Ngược lại, tính cách của anh rất cởi mở, trên người còn có chút ánh sáng mặt trời của cậu thiếu niên. Mặc dù đã lăn lộn trong làng giải trí mấy năm, nhưng loại tính cách này cũng không hề biến mất, buổi trưa hôm nay thấy anh ta tới hỏi thăm cô có phải bị bệnh hay không cũng có thể nhận ra ý tốt.
Diệp Gia Dĩnh thở nhẹ một cái, lần này có thể yên tâm, Lý Hạo Nhiên sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đuổi cô ra khỏi đoàn phim.
Cô duỗi người ngồi dậy trên ghế salon, kêu Diệp Ba Ni: “Ba Ni, đi tắm rồi đi ngủ thôi.”
Diệp Ba Ni ngồi bên bàn nhỏ dùng cọ vẽ tranh, nghe Diệp Gia Dĩnh gọi liền ngẩng đầu lên dùng đôi mắt long lanh nhìn mẹ một cái, sau đó im lặng không lên tiếng cúi đầu đem bảng màu cất vào trong hộp, động tác có chút chậm rãi, nhưng thật cẩn thận, có thể nói sau này chình là môt người chỉnh tề.
Bình thường buổi tối nếu Diệp Gia Dĩnh không làm việc nhà thì sẽ chơi đùa với thằng bé một chút, hôm nay bởi vì có chút chuyện cần suy nghĩ cho nên cô ngồi im lặng trên ghế sô pha, lúc này khi nhận ra mình lạnh nhạt với con trai nên khá áy náy.
Diệp Ba Ni là đứa bé không làm nũng cũng không náo loạn, chỉ nhìn cô bày tỏ thái độ, Diệp Gia Dĩnh vội vàng đi tới nhìn bức tranh của Diệp Ba Ni vẽ có căn nhà nhỏ mà ra sức khen, mặc dù căn nhà không có cửa sổ, cây cối xung quanh cũng xiêu vạo. Sau đó liền ôm nó đi tắm, hứa trước lúc đi ngủ nhất định sẽ kể chuyện cổ tích.
“Sáng mai ăn hai cái bánh ngọt sô-cô-la.” Diệp Ba Ni trước giờ luôn thờ ơ, nghe một lát mới không thay đổi cảm xúc mở miệng, lại thêm vào một điều kiện.
Hôm nay Diệp Gia Dĩnh nướng cho nó mấy cái bánh ngọt sô-cô-la nhỏ, bởi vì ăn nhiều sợ ảnh hưởng đến bữa ăn chính, cho nên cô quy định mỗi lần chỉ được ăn một cái, có lẽ Diệp Ba Ni chưa từng được ăn cho đã, vì vậy có cơ hội lập tức nói ra.
Diệp Gia Dĩnh lau mồ hôi, nghĩ thầm thằng nhóc này thật đúng là biết điều, thật rất khôn khéo nha, biết ra điều kiện đúng thời điểm.
“Được, hai cái liền hai cái. Nhưng chỉ được ăn sáng mai thôi.”
Diệp Ba Ni nghiêm mặt gật đầu một cái, tỏ ý mặc cả xong.
Vừa mới bước vào phòng tắm pha nước thì cửa lớn chợt vang tiếng chuông, trong lòng Diệp Gia Dĩnh cảm thấy kỳ quái, không biết trễ như thế ai còn đến, để phích nước nóng trên tay xuống.
Trên màn hình là một người đàn ông, giọng nói lễ phép truyền tới: “Cô Diệp, tôi chịu sự ủy thác của công ty Nhận Khải ở Macao tới tìm cô.”
“Tôi chưa từng nghe nói tới công ty này.” Diệp Gia Dĩnh cau mày.
“Nếu như nói là Câu lạc bộ Kim Cảng không biết cô có nhớ tới? Năm ngoái cô chơi ở Kim Cảng một đêm, ký hóa đơn, nhưng đầu năm nay chúng tôi đi thu tiền liền khất nợ không trả, muốn tìm tài vụ của cô nhưng cũng không liên lạc được, hành vi như vậy không tốt lắm đâu. Cô Diệp đổi số liên lạc cũng không thông báo cho chúng tôi một tiếng, hại chúng tôi phải tìm thật lâu mới ra chỗ này.” Người đàn ông thong thả ung dung nói: “Không biết bây giờ cô Diệp có thuận tiện để thanh toán không? Tiền lời và tiền công tới tìm cô, hiện tại tổng cộng là năm mươi tám ngàn tệ.”
Náo loạn nửa ngày thì ra là người ở song bạc đến đòi nợ.
Trên trán Diệp Gia Dĩnh toát mồ hôi lạnh, đầu óc bắt đầu suy nghĩ.
Năm Ngoái? Macao? Kim Cảng?
Hình như thật có chuyện như vậy, hàng năm cô đều đi Macao giải trí, năm ngoái khi đi lần cuối cùng có mang Lý Hạo Nhiên đi cùng.
Kim Cảng không phải là nơi Diệp Gia Dĩnh hay ghé chơi, chỉ là khi cô và Lý Hạo Nhiên đi ngang qua nhất thời ghé vào chơi vài ván.
“Thật xin lỗi, tôi không phải là muốn quỵt nợ, bởi vì số tiền này không quá lớn cho nên tôi không cẩn thận quên mất.” Diệp Gia Dĩnh chột dạ nói.
Thật ra thì cô cũng không có nói láo, lúc ấy ở Kim Cảng chơi thua cũng chỉ hai ba vạn, số tiền ấy so với Diệp Gia Dĩnh trước kia không là gì, chỉ giống như cô mua mấy bộ quần áo, quay đầu lập tức quên mất, cho tới hai tháng trước khi bán đi căn hộ cao cấp thanh toán các khoản nợ nhưng lại quên chuyện này.
Người đàn ông dưới lầu cười ha ha, cũng không biết là trời sinh ông luôn cười như thế hay nó có ý tứ gì: “Vậy là tiểu thư đã nhớ ra rồi?”
“Khụ, dĩ nhiên, chẳng qua bây giò tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, cuối tuần được không? Trước thứ tư tuần sau tôi nhất định sẽ chuyển khoản ngân hàng tới công ty các ông.”
“Không thành vấn đề, mặc dù cô Diệp từng thất tín một lần, nhưng chúng tôi cũng không quá chèn ép, có thể lui thời gian thanh toán lại cho cô, chỉ có là tiền lời, hi vọng cô Diệp có thể hiểu, thứ tư tuần sau xin chuyển khoản cho chúng tôi sáu mươi vạn.” Đối phương đồng ý.
Diệp Gia Dĩnh muốn hộc máu, thật đen nha. Mới có mấy ngày mà thu tiền lời của cô hết hai ngàn.
Nhưng hết cách rồi, không ai chọc nổi những công ty như thế này, ai bảo cô nợ tiền không trả, còn ‘biến mất’ hơn mấy tháng trời, đối phương không tìm được cô sau đó phái mấy tên tay chân tới cửa cũng rất khách khí, cô cắn răng đồng ý: “Được, không thành vấn đề.”
Mấy ngày kế tiếp, tinh thần Diệp Gia Dĩnh vô cùng mệt nỏi.
Trước mắt cô nghĩ đến vài công việc, trước kia cô cũng không có cách nào kiếm được nhiều tiền như thế. Cố gắng hết mình thì một tháng cũng chỉ có thể kiếm được mấy ngàn, lần này muốn cô cống ra ngoài sáu vạn thì cô rất không nỡ.!
Đáng tiếc không bỏ được cũng không dám không trả tiền.
Vốn cô đã sắp xếp thật tốt, đem một trăm chín mươi hai vạn gửi kỳ hạn hai năm vào ngân hàng để hưởng lợi tức hàng năm, còn dư lại chín vạn, một vạn tệ dùng để tra cho bảo mẫu của Diệp Ba Ni và tiền sinh hoạt phí, còn ba vạn khác thì lặng lẽ đem tiền đi trả cho những hàng xóm cũ còn thiếu tiền trước kia, cuối cùng còn dư năm vạn để dùng lúc khẩn cấp.
Giờ thì tốt rồi, năm vạn khẩn cấp dùng hết còn chưa đủ, không thể làm gì khác hơn là tham ô khoản tiền trả cho hàng xóm cũ kia.
Sau khi Diệp Gia Dĩnh trải qua chuyện này liền căm ghét đánh bạc nhiều hơn, thề đời này tuyệt đối sẽ không bước nửa bước vào sòng bạc Macao nữa.
Ở nhà gặp phải chuyện phiền não làm người ta hốt hoảng lo sợ, đến chỗ làm cũng không thể yên bình.
Kể từ khi bị mấy người nhìn thấy cô gây gổ với nam chính Lý Hạo Nhiên, bản thân Lý Hạo Nhiên tuy không sao, nhưng mấy người muốn nịnh nọt trong đoàn làm phim để làm anh ta vui lòng liền bắt đầu tìm Diệp Gia Dĩnh gây phiền phức.
Đầu tiên là vị cô của tình địch của nữ chính, nữ diễn viên Bạch Phú Mỹ. Nữ diễn viên trung niên này họ Hách, bởi vì lớn tuổi cho nên đoàn làm phim thường gọi là dì Hách.
Diệp Gia Dĩnh vốn dĩ luôn tôn trọng lễ phép với bà ta, nhưng cuối cùng phát hiện dì Hách kia không được chút nào, rất không đáng tôn trọng.
Có mấy lần Diệp Gia Dĩnh nhìn thấy thợ trang điểm đang rảnh rỗi, liền muốn nhanh chóng trang điểm, nhưng mới đi được mấy bước thì thấy dì Hách ở phía sau đi tới có lẽ cũng muốn tìm nhóm trang điểm, nên nhanh chóng ngồi lên ghế.
Cô là nhân vật nhỏ trong đoàn làm phim cho nên đều muốn nhân nhượng ba bước mới đúng, dì Hách không vui: “Ai da, Tiểu Diệp gấp cái gì vậy? Lập tức tới phiên cô diễn sao, vậy thì để tôi đợi một chút, tránh cho người quan trọng tới muộn đạo diễn sẽ không vui vẻ.”
Trước kia Diệp Gia Dĩnh từng gặp rất nhiều loại tiểu nhân, bình thường cũng không chấp nhặt với loại này, đứng lên nhường ghế cho bà ta ngồi: “Dì Hách, dì trước đi, hồi nãy tôi thấy không có ai qua đây, cho là chị Lưu đang rảnh ỗi.”
Dì Hách bĩu môi: “Vậy cảm ơn cô, nửa giờ nữa tôi có cảnh quay, cũng không nhường nhịn với cô rồi.”
Chợt nhìn thấy Lý Hạo Nhiên cùng hai trợ lý đi tới, giọng nói chợt cao lên, giống như là cố tình nói cho người khác nghe: “Tôi có vài câu nuốn nói này, cô chính là người lỗ mãng, không hiểu quy củ. Cho là chỗ nào cũng là nhà mình, đối với ai cũng không lễ phép. Đấu đá lung tung, cái này là không được, làm cái nghề này, phải tôn trọng tiền bối mới là quan trọng nhất, tôi không dám nhận là tiền bối nhưng cũng là người lớn tuổi, có sự từng trải. Người ta đường đường là một diễn viên, liền chứng minh thực lực của người ta, còn cái thứ nhân vật phụ căn bản là không cùng đẳng cấp…….”
Lý Hạo Nhiên ngừng chân không khỏi nhìn sang, dì Hách nhiệt tình mỉm cười cùng anh ta.
Diệp Gia Dĩnh lặng lẽ liếc mắt xem thường rồi ngồi xuống: “Tôi thấy dì Hách cũng chưa vội nha, còn có chút rảnh rỗi diễn thuyết như vậy, nếu như vậy, dì cứ từ từ nói, tôi đi trang điểm trước.”