• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Suốt hai ngày nay em trừng anh mãi làm gì thế?" Lý Hạo Nhiên đi đến sau lưng Diệp Gia Dĩnh hỏi, trên người vẫn mặc áo blouse trắng lúc quay phim. Dáng người tiêu chuẩn 1m85 vai rộng chân dài mang áo blouse trắng càng thêm phóng khoáng linh hoạt.

Diệp Gia Dĩnh từ chối không thừa nhận, "Không có, anh nhìn lầm rồi, tôi đâu có trừng anh đâu."

Lý Hạo Nhiên,"Là Úc Thanh Ninh lúc nào cũng tự mình tới tìm anh, anh cũng không chủ động trêu chọc cô ấy, cô ấy là nhân viên của bệnh viện cử tới phối hợp với tổ diễn, anh đâu thể nào mà không nể mặt cô ấy."

Diệp Gia Dĩnh mới vừa quay xong cảnh hoàn toàn đoạn tuyệt, khóc bù lu bù loa với Phó viện trưởng, vì nhập vai quá sâu cho nên vẫn còn nước mắt, cô vừa lâu vừa nói, "Gần đây tôi bận nhiều chuyện, nên không có tinh lực đi quản chuyện nhàm chán Úc tiểu thư vừa mới vào bệnh viện phối hợp với tổ diễn ba ngày đi theo sau anh hai ngày rưỡi, đưa cà phê cho anh năm lần, cầm quần áo hai lần."

Lý Hạo Nhiên nhịn không được nửa nở ra một nụ cười hoa mắt người, "Em cho rằng là chuyện nhàm chán, được thôi, anh đi đây." Anh rời đi chuẩn bị cảnh quay tiếp theo, nói đi là đi.

Diệp Gia Dĩnh buồn bực hỏi tiểu Dương, "Lời tôi nói rất buồn cười sao?"

Tiểu Dương nhếch miệng cố gắng làm ra bộ dạng nghiêm túc, "Không buồn cười! Đâu buồn cười đâu? Không hề buồn cười chút nào cả!"

Lý Hạo Nhiên bỗng nhiên lùi trở lại, "Diệp Gia Dĩnh, em mới nói gần đây bận nhiều chuyện? Em có chuyện gì sao?"

Diệp Gia Dĩnh nói thẳng trước mặt anh và Tiểu Dương, "Trước kia kết giao nhầm với vài người bạn có phẩm chất quá kém, gần đây vì một chuyện mà đắc tội với cô ta, xem ra là muốn trở mặt thành thù rồi, tôi phải cẩn thận một chút, nhân phẩm người này thật sự rất tệ, khó đảm bảo sẽ làm ra vài chuyện thất đức nào đó."

Lý Hạo Nhiên biết khá rõ về lai lịch của cô, nhíu mày suy nghĩ một chút, "Người em nói chẳng lẽ là Hoàng Tư Nhã?"

Diệp Gia Dĩnh kinh ngạc bội phục, "Đúng! Chính là cô ta, sao anh có thể đoán một lần liền trúng chóc vậy?"

Lý Hạo Nhiên bĩu môi, "Không phải trước kia em có mấy đứa bạn xấu sao! Đã sớm nói với em Hoàng Tư Nhã có nhiều mưu kế, da mặt lại dày, không phải dạng người tốt đẹp gì, nói em ít để ý tới cô ta một chút em lại không nghe, giờ xảy ra chuyện gì rồi?"

Diệp Gia Dĩnh nghiêng đầu, "Anh có nhắc nhở tôi? Sao tôi không nhớ vậy?"

Lý Hạo Nhiên hừ một tiếng, "Anh đã sớm nhắc nhở em nhưng em lại hoàn toàn không xem trọng, cho nên lười nói nhiều."

Đang nói chuyện chợt có một cái đầu nhỏ thò vào trong phòng nghỉ ngơi, đôi mắt to trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay nháy mấy cái, dịu dàng nói nhỏ, "Anh Hạo Nhiên, nên đi chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo rồi!" Nhìn bốn phía lại ‘ah’ một tiếng, "Anh đang nói chuyện với Diệp tiểu thư và trợ lý của chị ấy sao?"

Mặt Lý Hạo Nhiên cứng đờ, ngay lập tức, giọng nói trở nên khách sáo xa cách, "Úc tiểu thư, tại sao cô tới gọi tôi, trợ lý của tôi đâu?"

....

Diệp Gia Dĩnh nhìn theo bóng lưng hai người kia mà trợn mắt lên, hết sức bất mãn nói với Tiểu Dương, "Nhìn đi, đây chính là tiêu chuẩn vượt quá chức phận! Một cô gái tốt không đi làm chuyện chính, ngày ngày rảnh rỗi thành ra như vậy! Hạ Vũ đang nghĩ cái gì vậy, đưa cô ta tới bệnh viện thực tập còn sắp xếp cho phối hợp với tổ diễn, dùng chân nghĩ cũng biết cô ta không hề có tâm tư làm việc!" Nghĩ thầm tại sao lại chấp nhất như vậy, chuyện Lý Hạo Nhiên có một bạn gái thành antifan cũng không dọa được cô ta.

Tiểu Dương bề bộn tạm thời không rãnh để ý tới những thứ này, "Nào nào nào, con gái nhà người ta rảnh rỗi không có chuyện làm chạy theo tình yêu là chuyện của người ta, chúng ta rất bận đấy, thừa dịp lúc này có chút thời gian tôi cho cô xem danh sách do tôi tập hợp lại."

Diệp Gia Dĩnh lấy bản ghi chép vé máy bay, thẻ tín dụng đặt khách sạn còn có một vài chi phí ở những nơi cao cấp lúc cô đi du lịch vào hai năm trước ra tra xét lại, để Tiểu Dương giúp cô đối chiếu, liệt toàn bộ chi phí của Hoàng Tư Nhã ra một danh sách. Tiểu Dương hao tốn cả một đêm, đối chiếu đến choáng đầu hoa mắt mới làm ra.

Tiểu Dương vừa đưa cho Diệp Gia Dĩnh xem, vừa thổn thức, "Hai năm trước cô cũng thật biết tiêu tiền, nhìn hóa đơn này mà tôi hoa cả mắt! Cô nói cô tốn cho mình cũng thôi đi, còn Hoàng Tư Nhã này là cái thá gì chứ? Hai năm qua chỉ riêng chi cho cô ta tiền vé máy bay tiền đặt phòng khách sạn đã hơn mười mấy vạn, những thứ này có tên đăng ký nên cực kỳ chính xác! Còn lúc cô đi Châu Âu mua sắm, mức độ thường xuyên mua một hai bộ hàng hiệu rõ ràng không phải là cô! Ngoài ra còn có mấy ký đơn chi phí của mấy hội sở cao cấp, cô ta mang bạn bè đến chơi lúc ký tên thì lại ký tên của cô, người bên hội sở cũng đã xác nhận, có nhiều lần cô còn tự mình trả lời đồng ý, đây không phải là cô coi tiền như rác sao! Lúc ấy tình hình kinh tế căng thẳng, có thể tương đương với tiền thù lao mấy tháng lúc này rồi đấy."

Diệp Gia Dĩnh có chút ngượng ngùng, "Hoàng Tư Nhã miệng ngọt luôn nịnh bợ người khác, lúc ấy tôi coi như dùng tiền để tìm người chơi với tôi."

Tiểu Dương buồn bực, "Tại sao tôi không biết cô sớm hơn hai năm chứ! Nếu những số tiền này của cô tiêu tốn ở trên người tôi, dù tôi không một lòng thân thiết với cô, nhưng cô cũng không đến mức bị cắn ngược lại một cái." Lại hỏi, "Làm sao bây giờ? Đem mấy tờ hóa đơn này gởi đến nhà cô ta, nói thế nào thì nhà họ Hoàng cũng là dân làm ăn có uy tín danh dự, thấy con gái mình ăn bớt kiểu này, chắc chắn sẽ mất mặt xấu hổ mà nhảy dựng lên, cho dù không trả tiền thì vẫn có thể hả giận."

Diệp Gia Dĩnh sớm đã có tính toán, "Sao chép ra hai bản, một bản đưa cho Hạ Vũ để bà nội và chị dâu của anh ấy xem, mặc dù là con số nhỏ, nhưng có thể để cho bọn họ nhìn rõ Hoàng Tư Nhã là hạng người gì.... tiêu của tôi nhiều tiền như vậy lại trở mặt giở trò xấu với tôi?! Hiện tại Hoàng Tư Nhã đang tìm đủ mọi cách muốn gả vào nhà bọn họ, tôi không thể để cho Ba Ni thường xuyên đến nơi xuất hiện loại người mặt dày tâm đen như thế."

Tiểu Dương, "Bản còn lại thì sao?"

Diệp Gia Dĩnh, "Bản còn lại thì cứ như cô nói gởi đến nhà cô ta, trước đó gởi bản chính thức cho luật sư, nói hai năm trước tôi và Hoàng Tư Nhã đi chơi chung với nhau, từng trả thay cô ta không ít tiền tiêu, nhưng vẫn liên tục không thấy cô ta trả lại, hiện tại tôi đang eo hẹp về tài vụ, không thể không lấy lại, xin bọn họ mau chóng xử lý."

Tiểu Dương gật đầu, "Vậy giờ tôi đến công ty luật sư đưa bản chính thức này?"

Diệp Gia Dĩnh nghĩ, "Không cần, cô đi nói với trưởng phòng Lâm, để anh ấy giúp cô tìm một luật sư."

Tiểu Dương nghe lời rời đi, bên này Diệp Gia Dĩnh lại nhận được thông báo: tổ diễn muốn đến trại an dưỡng ở ngoại ô thành phố quay một ngày, tối nay đi ngày mai về.

Trại an dưỡng được xây ở trong một ngọn núi ở ngoại ô thành phố, phong cảnh rất tốt, theo kịch bản sắp xếp, nam chính nữ chính ở nơi này tâm sự với nhau, kéo tấm lụa mỏng cuối cùng giữa hai người ra, cùng lúc rơi vào bể tình ngọt ngào; còn nữ phụ Mạc Tình do Diệp Gia Dĩnh đóng thì tuyệt vọng tự sát ở nơi này, được bác sĩ Phùng do Hoắc Triệu Minh thủ vai cứu lên, là hai đoạn hậu kỳ vô cùng quan trọng của bộ phim, bởi vậy sắp xếp cả một ngày để tới quay.

Tổ diễn vốn lập kế hoạch cuối tuần đến nơi này quay, nhưng lại nhận được thông báo bên bệnh viện: cuối tuần có Bộ vệ sinh đến trại an dưỡng ở vùng ngoại ô của bọn họ kiểm tra, cho nên đề nghị tổ diễn đến sớm.

Diệp Gia Dĩnh đành phải vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Tiểu Dương, nói cô ấy sau khi làm xong chuyện thì đến nhà cô lấy giúp hai bộ quần áo. Tiếp đó gọi điện cho Chu Mai, lúc cô đang nhờ Chu Mai hai ngày này chăm tóc cho Ba Ni thì Hạ Vũ vừa vặn đến tìm cô, nói ông nội và bà nội Ba Ni muốn gặp nó, có thể mang Ba Ni đến đó ở lại một đêm hay không?

Diệp Gia Dĩnh đồng ý, "Đúng lúc tối nay tôi không thể về nhà." Nhưng cô vẫn có chút không an tâm khi một mình Hạ Vũ mang Ba Ni trở về, "Mang theo Chu Mai đi."

Hạ Vũ, "Ok."

Năm giờ rưỡi chiều, công ty thuê xe buýt tới đưa nhân viên tổ diễn đi đến trại an dưỡng ở ngoại ô thành phố, trước khi Diệp Gia Dĩnh lên xe thì bị điện thoại của Hạ Vũ ngăn lại, "Khoan lên xe đã, buổi tối anh mời em ăn cơm, ăn xong anh sẽ để tài xế chở em đến đó."

Diệp Gia Dĩnh kỳ lạ, "Không phải anh đi đón Ba Ni về nhà sao?"

Giọng của Hạ Vũ ở đầu bên kia có mang theo ý cười, âm thanh hết sức ôn hòa dễ nghe, "Anh đưa Ba Ni về rồi, có bà nội của nó trông nên đừng lo, như vậy em mới có thể an tâm đi ăn cùng anh một bữa cơm, em ở cửa bệnh viện chờ anh một chút, năm phút nữa anh sẽ đến."

Một tiếng sau, Diệp Gia Dĩnh và Hạ Vũ cùng đi đến nhà hàng ngoài trời được xưng là có thức ăn ngon.

Diệp Gia Dĩnh nhìn nến, sâm banh, khăn bàn trắng tuyết, còn có bồi bàn xinh đẹp mặc áo gi-lê thắc nơ, trong lòng nhảy ra bốn chữ: Bữa tối dưới nến!

Tối nay nhìn Hạ Vũ rất có tinh thần, kiểu dáng quần áo đàn ông chỉ có mấy kiểu, kiểu quần áo Hạ Vũ mặc từ trước đến nay đều rất lịch lãm, có đôi khi không dễ dàng nhìn ra có phải anh cố ý mặc như vậy hay không, nhưng từ tinh thần và diện mạo có thể nhìn ra được, lúc anh khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, từ đầu đến chân chỗ nào cũng vừa mắt, vậy khẳng định anh đã sớm cẩn thận chăm chút qua.

Diệp Gia Dĩnh vừa an phận thưởng thức trai đẹp, vừa sợ hãi trong lòng, "Hôm nay không uống rượu, uống nước trái cây thôi."

Hạ Vũ rất có phong độ mỉm cười, "Một ly sâm banh cũng được, yên tâm, độ cồn rất thấp. Lần trước là anh không tốt, suy tính không chu đáo, để em uống rượu trắng và rượu đỏ trộn vào nhau."

Nói xong nâng ly rượu lên, "Sor¬ry, anh rất là áy náy."

Bữa ăn tối là thịt nguội jăm-bông, sò biển chiên, thịt bò nướng, canh dương kế, sau đó là quả Mạn Việt làm món tráng miệng, thức ăn ngon, mùi vị cực tốt. Người bạn Hạ Vũ này không tồi, từ đầu đến cuối anh đều rất phong độ lịch lãm, lúc này càng phải cộng thêm một chữ, vừa ưu nhã ăn vừa tùy ý nói chút chuyện mới mẻ trong bệnh viện hoặc là Ba Ni như thế nào, một bữa cơm chủ và khách đều vui vẻ. Diệp Gia Dĩnh hết sức vừa lòng, tạm thời có thể dẹp bỏ sự bất mãn chuyện anh rảnh rỗi nhét Úc Thanh Ninh – một người không làm được chuyện gì đứng đắn đến tổ kịch mò mẫm dạo chơi, "Cám ơn anh, bữa ăn thật tuyệt."

Hạ Vũ mỉm cười, "Em thích là được rồi." Ngón tay thon dài nắm lấy cái ly sâm banh nhẹ nhàng chuyển động, "Con người anh không giỏi về biểu đạt ý nghĩ của mình."

Diệp Gia Dĩnh kỳ lạ cười, "Sao có thể chứ, lúc anh nói chuyện làm ăn với người khác khôn khéo lắm mà?"

Hạ Vũ lắc đầu, "Anh không nói là trong xã giao, mà là về phương diện khác. Anh suy nghĩ rất lâu, quyết định không phải sở trường thì không nên quanh co, nên trực tiếp...." Tay không cầm ly rượu để xuống dưới bàn lục tìm trong túi quần, "Nên trực tiếp...."

Nói đến đây, điện thoại của anh rất không đúng lúc mà vang lên, Hạ Vũ hơi gật đầu với Diệp Gia Dĩnh, "Ngại quá." Nhận điện thoại, "A lô?... Bà nội? Thế nào?... Dạ ... Dạ ——" Chợt cất cao giọng, "Nội nói cái gì! Làm sao có thể!!" Giương mắt nhìn Diệp Gia Dĩnh một chút, lại hạ giọng xuống, "Nội cứ nói, cháu nghe... Dạ —— Dạ... được, cháu sẽ về ngay!"

Sau khi cất điện thoại xong anh hơi rũ mắt xuống, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Diệp Gia Dĩnh, Diệp Gia Dĩnh có chút lo lắng, "Thế nào? Là Ba Ni có chuyện gì sao?"

Hạ Vũ lại sờ sờ túi quần của mình, nơi đó có một hộp nhung tinh xảo tròn dẹp, tay nắm chặc thành quả đấm sau đó buông ra, đứng dậy, "Không phải Ba Ni, là bà nội của anh có chút khó chịu, anh phải trở về xem, thật xin lỗi, không thể tiếp tục cùng em rồi."

Diệp Gia Dĩnh cũng đứng lên, "Anh đừng nói như vậy, đúng lúc chúng ta cũng vừa mới ăn tối xong, anh mau chóng trở về đi."

Hạ Vũ đưa Diệp Gia Dĩnh đến cửa nhà hàng, tài xế của anh lái xe tới đây, chuẩn bị chở Diệp Gia Dĩnh đến trại an dưỡng Quảng Ích ở ngoại ô thành phố.

Diệp Gia Dĩnh hỏi, "Tôi ngồi xe anh, vậy còn anh thì sao?"

Hạ Vũ, "Anh gọi tài xế khác ở nhà tới đón, em yên tâm đi."

Diệp Gia Dĩnh cũng chỉ thuận miệng khách sáo hỏi một câu, nghe anh nói như vậy thì liền lên xe, suy nghĩ một chút thấy không yên lòng lại thò đầu ra dặn dò, "Ba Ni không thể ngủ quá muộn, anh đưa nó về sớm một chút."

Hạ Vũ không lên tiếng, chỉ vẫy tay về phía cô, Diệp Gia Dĩnh cho là anh nghe nói bà nội trong nhà đột nhiên khó chịu cho nên đang lo lắng, vì vậy cũng vẫy vẫy tay ngồi lại trong xe, tài xế của Hạ Vũ là một ông chú, đường xá quen thuộc, kỹ thuật lão luyện, tính toán lúc này đưa Diệp Gia Dĩnh đến trại an dưỡng, lái xe nhanh một chút có thể về trước mười hai giờ, thấy hai người không nói gì thì lập tức nổ máy, chở Diệp Gia Dĩnh lao nhanh đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK