• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Màn Thầu

Trong điện thoại, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe của Kiều Tịnh truyền ra:

" Thẩm tổng đại nhân, có phải vẫn đang tăng ca không? Em đang đứng dưới công ty của các anh, còn mang chút điểm tâm vừa làm xong đến cho anh."

Kiều Tịnh nhìn bốn phía, ngữ khí mềm mại, nũng nịu nói: " Anh có thể xuống đón em không?"

Kiều Tịnh là người miền Nam, ngữ khí khi làm nũng cũng mềm như bông, mang theo giọng điệu đặc biệt của người miền Nam.

Thẩm Luân nghe vậy, dường như trong lòng như có một bàn chải nhỏ nhẹ nhàng lướt qua, ánh mắt hơi loé lên. Sau một lúc, ngữ khí cứng rắng, thấp giọng nói: " Em lên đi, sẽ không có ai ngăn cản em đâu."

Cúp điện thoại, Kiều Tịnh nửa tin nửa ngờ bước vào công ty. Trong đại sảnh xa hoa của của công ty, có máy quét vân tay, cô chần chừ bước đến. Người bảo an đứng bên cạnh cửa, lễ phép nói: " Là Kiều tiểu thư phải không?"

Kiều Tịnh gật đầu, lấy khẩu trang che kín mít. Bảo an cười nói: " Mời cô đi lối này."

Anh ta dẫn Kiều Tịnh đến trước thang máy dành cho VIP, bảo an đích thân nhấn số tầng cho cô, mời cô vào.

Kiều Tịnh mắt thấy số tầng vẫn không ngừng nhảy lên, thẳng đến hơn tầng 60 mới ngừng lại, cửa thang máy mở ra, bên ngoài trải thảm cao cấp, trang trí cực kỳ hiện đại, hai bên vách là cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa ở bên ngoài.

Kiều Tịnh có chút chấn động, theo bản năng chân chợt mềm nhũn. Cô không sợ độ cao nhưng chân vẫn không thể cử động, không biết Thẩm Luân làm sao có thể mỗi ngày làm việc ở nơi cao như vậy, chẳng lẽ nam chính và người bình thường không giống nhau?

Vương Hiểu ánh mắt sáng ngời, ân cần nói: " Kiều tiểu thư, cô ngụy trang thế này thiếu chút nữa tôi không thể nhận ra."

Tầng lầu này, cô chỉ nhìn thấy Vương Hiểu, vì thế mới hạ khẩu trang xuống, nhàn nhạt nói: " Thẩm Luân đang ở đâu?"

" Bên này, Kiều tiểu thư đi bên này."

Vương Hiểu dẫn đường, mở cánh cửa đang đóng chặt, Kiều Tịnh cảm ơn anh ta, bước vào phòng, lại đưa tay đóng cửa lại.

Phía đối diện, Thẩm Luân tựa lưng vào ghế gần cửa sổ rộng lớn, ngồi trước bàn làm việc, nghe thấy động tĩnh, đôi con ngươi sắc bén khẽ nâng lên nhìn cô một cái: " Sao em lại đến đây?"

" Em sợ anh đói bụng."

Kiều Tịnh khẽ cười, cả phòng rực sáng. Thẩm Luân cố ý dời tầm mắt, nhìn chằm chằm tài liệu trong tay, thanh âm du dương, dường như tâm tình cũng không tệ lắm.

" Mang gì đến vậy?"

" Đây là bánh ngọt chính tay em làm, anh nếm thử xem, tuy rằng không ngon bằng bên ngoài bán, nhưng em đã ăn thử, hương vị không tồi." Kiều Tịnh nói xong, mở hộp bánh ra, tức khắc có một mùi hương lan tỏa.

Thẩm Luân liếc mắt nhìn, nhíu mày nói: " Nếu em không nói, anh nhìn cũng không biết đây là bánh ngọt đấy."

"......"

Nhịn, nhất định phải nhịn! Có việc cầu người ta, mặt mũi cũng phải bỏ qua!

Kiều Tịnh cong đôi mắt như trăng khuyết: " Anh nếm thử xem, đây là lần đầu tiên em làm bánh ngọt, anh nể mặt em một chút được không?"

Cô đến gần, một mùi hương của thiếu nữ xông vào trong mũi. Thẩm Luân nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của cô.

Đôi mắt đen nhánh long lanh đâm mạnh vào trong lòng, Thẩm Luân cứng người, ánh mắt si mê, dường như bị say trong đôi mắt cô. Giờ phút này, thiếu nữ trước mắt giống như đã trưởng thành, tuy anh chưa từng để tâm, nhưng lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng.

" Em đút cho anh ăn nhé?"

Bên tai, tiếng nói tiếng cười. Thẩm Luân gật đầu, đôi mắt tối sầm lại, yết hầu theo bản năng khẽ cử động.

Kiều Tịnh rũ mắt, lấy một miếng bánh nhỏ đưa đến miệng của Thẩm Luân, ăn một miếng, ánh mắt của Thâm Luẩn nháy mắt sáng tỏ, đột nhiên ho khan mấy tiếng.

Sắc mặt Kiều Tịnh có chút thay đổi, vỗ lưng Thẩm Luân, quan tâm hỏi: " Làm sao vậy, để em đi lấy nước cho anh."

Trong lúc cô xoay người, Thẩm Luân nhíu mày, nhanh chóng đem miếng bánh trong miệng nhổ vào sọt rác bên cạnh.

Sau khi Kiều Tịnh cầm ly nước trở về, anh làm bộ đưa bàn tay nắm thành quyền lên miệng ho một tiếng, trầm giọng nói: " Hương vị có chút kỳ lạ."

Kiều Tịnh ngượng ngùng đến đỏ mặt, ánh mắt sáng lên, ôn nhu nói: " Lần đầu tiên em làm bánh, còn chưa tiến bộ lắm. Có lẽ về sau em sẽ dành thời gian ở nhà nghiên cứu lại việc này, mỗi ngày em đều đem bánh đến cho anh có được không?"

"......."

Thẩm Luân uống nước thiếu chút nữa đã bị sặc, anh khá phong độ hỏi: " Sao vậy? Em không cần đến công ty làm việc nữa à?"

Cô lắc đầu, thấp giọng nói: " Hoàng tỷ bảo em nghỉ ngơi một thời gian, em cảm thấy dường như chị ấy rất bất mãn với em, ngay cả cơ hội đi thử vai cũng không cho em đi. Haizz, em phải nghe lời thôi, ở nhà một thời gian, vừa hay em không có việc gì làm sẽ cố nâng cao tay nghề làm bánh."

Dường như ánh mắt của Kiều Tịnh lơ đãng nhìn về phía cạnh bàn, nghiêng đầu vẻ mặt buồn bực.

Nếu mỗi ngày cứ đưa loại bánh ngọt này đến đây, anh sẽ phải ăn đến chết sao?

Sắc mặt Thẩm Luân hơi trầm xuống, bảo Kiều Tịnh vào phòng nghỉ chờ, anh kêu Vương Hiểu vào văn phòng, hỏi; " Cậu đã điều tra rõ chuyện này chưa?"

Vương Hiểu nhìn về phía cửa phòng nghỉ, gật đầu nói: " Đã điều tra rõ. Trong công ty của Kiều tiểu thư có nội tình, con gái của vị lãnh đạo nào đó sắp về nước, công ty sớm đã quyết định đẩy Kiều tiểu thư ra khỏi nhóm nhạc SJ, vì thế mấy ngày qua trên mạng mới xuất hiện chuyện đó." Vương Hiểu dừng một chút, có chút căm giận nói: " Thẩm tổng, Kiều tiểu thư chính là tấm đệm lót, bị người ta lợi dụng cũng không biết nguyên nhân."

Dường như cảm thấy được ánh mắt hình viên đạn của ông chủ, Vương Hiểu thức thời liền im miệng.

" Cậu ra ngoài làm cho tôi chuyện này."

Vương Hiểu hỏi: " Là chuyện gì?"

Thẩm Luân liếc mắt nhìn anh ta một cái, vân đạm phong khinh nói: " Trước để cô ấy mau chóng quay về công ty, đừng để cả ngày nhàn rỗi."

Vương Hiểu nhìn về phía cái bánh ngọt đặt trên bàn, thiếu chút nữa đã bật cười, anh ta cố nén lại, thầm nghĩ ông chủ cũng có ngày hôm nay, cũng chỉ có mình Kiều tiểu thư mới làm được như vậy, nếu đổi thành người khác, nói không chừng ông chủ sớm đã ném đồ của người ta đi.

Thẩm Luân trầm mặt: " Cậu gần đây cũng có chút quá phận nhỉ, chẳng lẽ cậu cũng rất nhàn rỗi à? Có cần tôi tìm thêm việc cho cậu không?"

" Đừng mà, Thẩm tổng, ông chủ! Tôi sai rồi còn không được sao, tôi liền đi ra ngoài làm việc đây." Vương Hiểu giống như bị ai trêu chọc, buồn rầu rời khỏi văn phòng.

Ánh mắt của Thẩm Luân phức tạp nhìn cái bánh ngọt, một chút thèm ăn đều không có, đóng tài liệu lại, bảo Kiều Tịnh cùng ra ngoài ăn một bữa.

Lên xe, Kiều Tịnh chợt quay đầu, thầm nói: " Không ổn, bánh ngọt của em còn để trên kia."

" Vương Hiểu nói cậu ta đang đói, anh đã bảo cậu ta ăn chúng." Thẩm Luân chớp đôi mắt.

" Vậy sao," Kiều Tịnh mất mát nói: " Em còn nghĩ rằng anh không thích bánh em làm đấy chứ!"

Thẩm Luân nhấp môi, không hé răng. Kiều Tịnh lại chấn chỉnh tinh thần, mỉm cười nói: " Chúng ta đi đâu dùng bữa?"

" Em muốn ăn món gì?"

" À, nhà hàng lần trước ăn cũng không tồi."

Thẩm Luân liếc mắt nhìn cô, cô cũng mỉm cười nhìn lại, trong lòng rục rịch, Thẩm Luân nhìn phía trước, nói: " Không phải em nói thức ăn ở đó ăn không no sao, đổi nhà hàng khác đi."

Lúc này, Kiều Tịnh có chút ngạc nhiên. Loại yêu cầu này, theo lý thuyết, chẳng phải Thẩm Luân sẽ không cự tuyệt?

Cuối cùng, hai người đi đến một nhà hàng chuyên về món Tây, Kiều Tịnh ăn uống no say, Thẩm Luân lại đưa cô trở về chung cư nghỉ ngơi. Theo thường lệ, Thẩm Luân sẽ không ở lại qua đêm, cô nhìn anh lái xe rời đi, trên khoé môi xuất hiện ý cười.

Buổi trưa hôm sau, Kiều Tịnh liền nhận được điện thoại của Hoàng tỷ, bảo cô ngày mai đi tham gia thử vai của đoàn phim [ Thịnh Đường].

Trong lòng Kiều Tịnh hiểu rõ, khẳng định cái bánh ngọt hôm qua đã có hiệu quả.

Thẩm Luân thật sự rất hiểu chuyện, rất biết phối hợp nha! Cần phải tỏ lòng biết ơn một chút ~

Vì thế, buổi trưa Kiều Tịnh lại làm bánh, cuối cùng cũng làm ra được một cái bánh kem giống bên ngoài, muốn đem đến tặng Thẩm Luân. Lần này, cô không đi đến tập đoàn Thẩm Thị để tìm anh nữa, mà tìm công ty chuyển phát nhanh đưa đến.

Gần lúc tan làm, Vương Hiểu cầm một hộp bánh ngọt gõ cửa văn phòng của tổng giám đốc.

Nhìn cách đóng gói quen thuộc, hương vị cũng quen thuộc, nhưng hương vị so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, Thẩm Luân miễn cưỡng ăn một miếng, bật cười lẩm bẩm: " Cũng không tệ lắm, đã có tiến bộ."

Vương Hiểu còn tưởng rằng bản thân mình sinh ra ảo giác, Thẩm tổng thế mà lại tươi cười với một hộp bánh ngọt.

—————//—-//————-

* Editor: Làm chương này mà thấy chị Tịnh thật là cao tay, chỉ với cái bánh ngọt mà đã khiến anh Thẩm phải e sợ rồi Con đường ngược anh Thẩm đã không còn xa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK