Người gọi đến là Ôn Hải, cuộc gọi được chấp nhận, đầu dây bên kia ngữ khí mười phần tự tin nói: “Em gái, vì sao cái tên Thẩm Luân kia còn chưa chịu trả cổ phần cho anh? Không phải nó rất yêu em sao, em đi tìm nó thương lượng đi, bảo nó đem cổ phần trả lại cho nhà chúng ta.”
Mũi Ôn Thư cay cay, nghẹn ngào nói: “Anh hai! Anh xem em là cái gì?”
Vì sao ai cũng chèn ép mình, vận mệnh của mình khổ như thế sao?
“Được rồi, em gái em đừng khóc.” Ôn Hải cũng không phải là một kẻ không biết phải trái, cuối truyện anh ta sẽ tẩy trắng trở thành người anh trai rất yêu thương em gái, có thể thấy nữ chính vẫn cảm hoá anh ta được một chút.
Ôn Hải lại lên tiếng mắng: “Thẩm Luân không phải là người, em đã ở bên cạnh nó lâu như vậy, nó còn chẳng thèm niệm chút tình cảm ngày xưa. Anh hoài nghi việc công ty chúng ta phá sản đều do nó làm ra. Nếu lúc trước em vẫn liên lạc với nó, thì mọi chuyện đều có thề giải quyết rồi.”
Câu cuối cùng Ôn Hải lầm bầm chửi, nhưng Ôn Thư vẫn nghe được. Cô ta bị chính người anh trai không biết điều này chọc đến tức giận đỏ mặt: “Anh im đi! Thẩm Luân, anh ấy không phải là loại người như vậy.”
Cho dù sự thật có đau lòng đến đâu, vẫn là sự thật. Thẩm Luân đối với Ôn Thư chỉ là luyến tiếc hơn cả dục vọng chiếm hữu, cho nên chưa từng đi quá giới hạn với Ôn Thư. Nếu năm đó Thẩm Luân muốn thân thể cô ta, có lẽ cô ta cũng sẽ nguyện ý trao cho anh.
Gia đình Thẩm Luân gia giáo rất nghiêm, thời học đại học anh còn là chủ tịch của Hội Học Sinh, là một người vô cùng ưu tú. Anh đối xử với Ôn Thư rất tốt, Ôn Thư cảm thấy những năm tháng đó chính là năm tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời mình.
Nhưng vui vẻ không bao lâu sóng gió lại ập đến, người của Thẩm gia tìm đến Ôn Thư buông lời đe doạ, vì vậy Ôn Thư đã cầm tiền của Thẩm gia xuất ngoại.
Ôn Thư biết Thẩm Luân đã cho người đi tìm tung tích của mình, nhưng cô ta đã không còn mặt mũi nào gặp lại anh.
Hiện giờ Ôn Thư rất nhớ Thẩm Luân, đã qua nhiều năm trôi qua như vậy, Thẩm gia cũng không thể bắt Ôn Thư suốt đời này không được quay trở về nơi đây. Hơn nữa, mọi chuyện vẫn có thể tìm cách giải quyết.
Trong điện thoại, Ôn Hải thầm lạnh lùng cười nhạo. Cái đứa em gái ngốc nghếch này, Thẩm Luân đối với tiểu tình nhân kia tốt như vậy, hận không thể sủng ái đến tận trời, em còn không biết sao?
“Thôi đi, chuyện này để anh tự tìm cách.” Ôn Hải tức giận cúp điện thoại.
Ôn Thư lo lắng anh trai mình sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch.
Ôn Thư muốn gọi lại cho Ôn Hải, nhắc nhở anh ta một tiếng, đúng lúc này một cuộc gọi lạ xuất hiện. Ôn Thư chần chừ nhận máy, nghe được giọng nói của đối phương, cảm xúc của Ôn Thư như muốn nổ tung, liền bật khóc nói: “Hàn Tử Triết…”
Hai mươi phút sau, Hàn Tử Triết lái xe đến trước cửa tiểu khu của Ôn Thư.
Ngay cả việc nhắc nhở Ôn Hải, cũng đã bị Ôn Thư ném ra sau đầu.
Ôn Thư ngồi trong quán bar khóc lóc kể lễ cùng Hàn Tử Triết, đến khuya mới quay trở về nhà. Hàn Tử Triết cảm thấy bất bình thay cho Ôn Thư, hai giờ sáng anh ta gọi điện thoại cho Thẩm Luân.
Sắp đến Tết, công ty rất bận rộn, phải hoàn tất mọi việc trước năm mới. Thẩm Luân thân là ông chủ phải làm gương cho nhân viên, mấy ngày nay ngoại trừ thỉnh thoảng Kiều Tịnh mang cơm tối đến, đa số thời gian anh đều ở công ty tăng ca.
Anh làm việc không nghỉ ngơi, mắt nhìn về phía màn hình điện thoại đang sáng đèn, anh không muốn nhận điện thoại.
Hàn Tử Triết dứt khoát đi đến biệt thự tìm anh, nhưng không có ai liền chạy đến công ty.
Chỉ là chưa kịp xông vào đại sảnh của công ty đã bị bảo an đuổi ra ngoài theo lệnh của Thẩm Luân.
Giữa thời tiết mùa Đông, Hàn Tử Triết ngồi trên chiếc xe dừng bên ven đường, nhắn cho Ôn Thư một tin nhắn.
[Thẩm Luân đã không còn là Thẩm Luân trước kia, em hãy quên anh ta đi.]
Lúc này Ôn Thư vẫn còn chưa ngủ, đọc được tin nhắn, cô ta trầm mặc không trả lời lại. Cảm giác không cam lòng càng trở nên mãnh liệt.
Sau đó Ôn Thư hồi âm: [Cảm ơn anh, ngủ ngon [icon mỉm cười]]
Giữa tháng mười hai, sau bốn tháng bộ phim [Thịnh Đường ] chính thức đóng máy. Hai ngày trước Kiều Tịnh nhận được điện thoại của đạo diễn Vương, muốn cô tham gia buổi tiệc đóng máy.
Thời Trần đưa cô xem lịch trình của ngày hôm đó. Tài nguyên của Kiều Tịnh quá nhiều, mỗi ngày đều có hoạt động, còn những việc lặt vặt Thời Trần sẽ xử lý thay cô.
Quá nhiều công việc, Kiều Tịnh cũng suy nghĩ đến việc cần tìm một trợ lý cho mình, bằng không mỗi lần đều do đích thân Thời Trần dâng trà rót nước cho cô thực sự quá phiền phức, rõ ràng chỉ có hai người bọn họ, nhân lực thì không đủ.
Kiều Tịnh hỏi Diêu Diêu, có muốn tiếp tục làm trợ lý cho cô không, cô sẽ trả tiền lương gấp hai lần so với Hạ Hoa.
Nhận được điện thoại của Kiều Tịnh, Diêu Diêu thực sự rất vui vẻ. Từ sau khi Kiều Tịnh rời khỏi Hạ Hoa đến công ty khác, Diêu Diêu lại từng là trợ lý của Kiều Tịnh, cho nên luôn bị người khác gây khó dễ.
Tuy nói việc Kiều Tịnh đi đến công ty khác là một quyết định sáng suốt, nhưng việc này lại đắc tội với Đường Minh Thiên. Nghe Kiều Tịnh bảo muốn mời mình đến làm trợ lý, Diêu Diêu lập tức sảng khoái đồng ý.
Kiều Tịnh cười nói: “Chị cho em một tháng.”
“Vâng!!”
Trước một ngày diễn ra buổi tiệc đóng máy, Thời Trần đem một phần tài liệu của bộ phim truyền hình thần tượng đưa đến trước mặt Kiều Tịnh.
“Bộ phim [Thơ Ngây] là một bộ phim thần tượng, không thể sánh với phim điện ảnh ăn khách, nhưng anh đã xem qua kịch bản thực sự không tồi. Đạo diễn lại là một người trẻ tuổi có rất nhiều ý tưởng hay, năm trước bộ phim của anh ta còn được đề cử trong liên quan phim nước ngoài. Bộ phim lần này anh ta muốn tập trung vào thị trường trong nước, tình tiết của bộ phim rất hấp dẫn, là một tài nguyên tốt, anh cảm thấy em có thể suy nghĩ một chút.”
Kiều Tịnh thoáng nhìn qua kịch bản, liền mỉm cười từ chối.
“Sang năm hoạt động quá nhiều, hơn nữa lịch quay của bộ phim này lại cận với lịch quay của đạo diễn Triệu Kiến Quốc, vạn nhất phát sinh chút mâu thuẫn, thì không tốt cho lắm.”
Thời Trần mỉm cười, ánh mắt đầy sủng nịch, đem kịch bản [Thơ Ngây] bỏ vào tronh túi tài liệu.
“Được rồi.”
Kiều Tịnh thoáng nhìn về phía cửa kính của cao ốc. Đây là bộ phim mà nữ chính sẽ tham gia, hơn nữa nữ chính còn nhờ bộ phim này mà nổi tiếng một phen.
Vốn dĩ Kiều Tịnh không động tâm với bộ phim này, nhưng không hiểu vì sao hệ thống vẫn phát tín hiệu cảnh báo.
“……..”
Buổi chiều, kịch bản bộ phim [Thơ Ngây] đưa đến trước mặt Ôn Thư.
Đường Minh Thiên nói: “Từ đầu đã chọn Kiều Tịnh của Hoa Hạ, nhưng hiện giờ địa vị của cô ta rất cao, tác phẩm của đạo diễn Triệu cũng có sự góp mặt của cô ta, cho nên cô ta không cảm thấy hứng thú với loại phim thần tượng này. Em có thể suy xét xem.”
Những lời nói khó nghe như vậy, Đường Minh Thiên cố ý nói cho Ôn Thư nghe.
Ôn Thư nhíu mày, mà Đường Minh Thiên cũng nói những lời khích lệ Ôn Thư. Nếu Kiều Tịnh khinh thường vai diễn này cô ta sẽ diễn, hơn nữa còn phải diễn tốt hơn Kiều Tịnh, thậm chí cô ta không cần xem kịch bản vẫn chắc chắn bản thân mình có thể diễn tốt vai này. Đây chính là bộ phim đầu tay của cô ta.
Ôn Thư cố nén nước mắt, ngẩng đầu, bình tĩnh tự tin trả lời Đường Minh Thiên: “Đường tổng, tôi sẽ nhận bộ phim [Thơ Ngây]”
Đường Minh Thiên vui mừng gật đầu. Rõ ràng lớn lên có vài phần giống nhau, nếu người Thẩm tổng coi trọng là Ôn Thư, thật tốt biết bao.
Ôn Thư cầm kịch bản bộ phim [Thơ Ngây] trở về, sau khi vui sướng qua đi, Ôn Thư cẩn thận suy nghĩ lại bắt đầu có chút hoài nghi.
Vì sao Kiều Tịnh không nhận bộ phim này, Kiều Tịnh cố tình đưa cho mình sao?
Mọi chuyện cần phải cẩn thận, vì vậy Ôn Thư liền xem kỹ kịch bản. Xem xong, đôi mắt Ôn Thư sáng lên. Quả thực vai này sinh ra là dành cho cô ta, bởi vì nữ chính trong phim rất giống tính tình của cô ta.
Trên mạng, tin tức bộ phim [Thịnh Đường] đóng máy xuất hiện, một đoạn video được một minh tinh đăng lên. Trong đó có đoạn Kiều Tịnh mặc đồ cổ trang màu trắng, mang khăn che mặt đeo giỏ tre đi lên núi hái thuốc, cơn gió thổi qua làm một góc khăn bay lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp.
Có một fans của Kiều Tịnh cố ý lấy những đoạn clip có liên quan đến Kiều Tịnh chỉnh sửa cắt ghép biên tập thành một đoạn video ngắn, sau đó đăng lên W.
Đêm đó, Thời Trần dùng W của Kiều Tịnh chia sẻ lại đoạn video đó, không đến một tiếng, đã được fans cuồng nhiệt chia sẻ
[A a a! Tiểu tiên nữ Nguyễn Nguyễn của lòng tôi!!!]
[Vô cùng chờ mong phim lên sóng!]
[Tạo hình thực sự không tồi, tôi cảm giác nhân vật này sinh ra là dành cho Kiều Tịnh, bây giờ phải kiên nhẫn chờ đợi bộ phim [Thịnh Đường] phát sóng thôi, rất mong chờ được xem kỹ thuật diễn xuất của Kiều Tịnh. [icon tung bông] [tung bông]].
—————//—-//————
* Editor: Tôi cạn lời với bà Ôn Thư rồi!!