Ôn Thư nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Kiều Tịnh, không mấy thân thiện nói: “Cô thay tôi lo lắng việc gì?”
“Lo cô không biết chủ động trong tình yêu. Lo Thẩm Luân đã vứt bỏ tôi, nhưng cô vẫn chưa thể quay về vị trí cũ.”
Sắc mặt Ôn Thư trở nên khó coi, châm chọc nói: “Cô có tư cách gì mà chê cười tôi, cô có gì hơn tôi? Không có Thẩm Luân che chở, chẳng phải vừa rồi còn xém bị người ta cưỡng bức à.”
“Nhưng tôi nổi tiếng hơn cô,” Kiều Tịnh nói, “Lòng tự trọng của cô quá lớn, không muốn hạ mình đi cầu xin Thẩm Luân tha thứ, thì hai người vĩnh viễn không bao giờ có thể trở về bên nhau. Ôn Thư, tối hôm qua Thẩm Luân có đến tìm tôi, trong miệng anh ấy luôn gọi tên cô.”
Kiều Tịnh mím môi, đáy mắt hiện lên sự mất mát.
Ôn Thư nhìn Kiều Tịnh một cái, khoé môi khẽ nhếch lên: “Chuyện đó đâu có liên quan gì đến tôi? Muốn tôi rủ lòng thương xót cho cô sao.”
Ôn Thư nghe Kiều Tịnh nói xong, đặc biệt chú ý vế sau, rõ ràng cảm thấy có chút vui vẻ.
Kiều Tịnh cũng phát hiện sự biến hoá này của Ôn Thư.
Trong truyện, lòng tự tôn của Ôn Thư rất cao, nhưng trong lòng lại nôn nóng, nhưng vẫn một mực không chịu chủ động, tự dày vò bản thân mình. Chỉ cần Ôn Thư chủ động một chút, khoảng cách giữa hai người sẽ gần lại.
Nữ chính nên biết sử dụng hào quang của mình, cứ mãi sỉ diện làm gì cho khổ thân.
Kiều Tịnh cũng không muốn ép buộc nữ chính, cơ hội đã bày ra trước mắt, chỉ xem Ôn Thư quyết định như thế nào.
Nếu Ôn Thư không muốn, cô làm gì cũng thừa thải mà thôi. Bất quá, nhìn dáng vẻ này của Ôn Thư dường như không có ý định từ bỏ, cô cũng cảm thấy yên tâm, cô hy vọng nữ chính có thể thuận lợi đem nam chính trở về bên cạnh mình.
Kiều Tịnh nói xong liền quay đầu rời đi. Ôn Thư nhìn bóng dáng Kiều Tịnh. Trong lòng có chút lung lay.
Nếu cô ta có thể dẹp bỏ lòng tự tôn cùng rụt rè, chủ động một chút, việc làm cho Thẩm Luân quay đầu không phải việc gì khó khăn.
Thẩm Luân đã không cần Kiều Tịnh nữa, cái cô Tô Dĩnh kia cũng chẳng là gì, Cung Trình từng nói, Tô Dĩnh có rất nhiều mối quan hệ mập mờ với đàn ông, Thẩm Luân sẽ không thích Tô Dĩnh.
Những lời nói vừa rồi của Kiều Tịnh, khiến cho nội tâm sâu kín của Ôn Thư có chút dao động, cuối cùng rào chắn cũng đã sụp đổ.
Sau khi Thẩm Luân cứu Ôn Thư, còn đem cả cổ phần công ty trả lại cho Ôn Hải. Anh đối với mình, vẫn còn cảm giác phải không?
“Chương ca, giúp em điều tra Kiều Tịnh của công ty Hoa Hạ, xem gần đây cô ta đã gặp gỡ những ai.”
Ôn Thư nhắn tin Wechat cho người đại diện của mình. Bởi vì cô ta không tin tưởng Kiều Tịnh lắm.
Trong bữa tiệc, ngoại trừ Kiều Tịnh, còn có ba minh minh khác của công ty Hoa Hạ, hai nữ một nam.
Người nam vừa ra mắt được hai năm, đang đi con đường của một tiểu thịt tươi, khuôn mặt trắng nõn trông khá đẹp trai, tửu lượng cũng rất tốt. Tính cách khá nhiệt tình, nghiễm nhiên sẽ trở thành người giao tiếp tốt nhất trên bàn ăn, ba vị minh tinh nữ không thể sánh bằng.
Tửu lượng của Kiều Tịnh không tốt, trên bàn toàn là rượu trắng, cô uống được nửa ly, sắc mặt liền ửng đỏ.
“Tiểu Kiều, tửu lượng của cô như vậy là không được, phải thường xuyên rèn luyện thêm, mau mời Cao tổng một ly.” Trần Thiến dùng ánh mắt ra hiệu với Kiều Tịnh.
Sau khi Kiều Tịnh không còn được Vương tiên sinh ưu ái và nâng đỡ nữa, có rất nhiều người ngấm ngầm muốn nhắm vào Kiều Tịnh.
Giới giải trí không thiếu những loại tình huống này như thế này, Trần Thiến chính là người đầu tiên muốn gây bất lợi cho Kiều Tịnh.
Trước khi Kiều Tịnh xảy ra chuyện, Trần Thiến không ngừng tìm cách nịnh bợ Kiều Tịnh, nhưng lúc nào Kiều Tịnh cũng tỏ vẻ thanh cao không quan tâm đến, một khi Kiều Tịnh ngã xuống, Trần Thiến gấp đến mức phải sắp xếp cho Kiều Tịnh tham gia loại tiệc xã giao này. Trước đó từng sắp xếp vài lần, nhưng đều bị Thời Trần tìm cớ từ chối, lần này đích thân Trần Thiến lên tiếng, Thời Trần muốn từ chối cũng không thể được.
“Kiều Tịnh, thật xinh đẹp, so với trong TV càng đẹp hơn.” Cao Tổng là một tên đàn ông trung niên đảm nhận chức vụ phó tổng giám đốc của công ty, trong ánh mắt tràn đầy sự si mê.
Kiều Tịnh chợt nhớ đến người thương gia ở ngôi biệt thự đêm hôm đó, dạ dày có chút không khó chịu, cô nâng ly rượu: “Cao tổng, tôi kính ngài.”
“Được, được, Trần Thiến nói đúng, tửu lượng có thể luyện tập thêm.” Ánh mắt Cao tổng nhìn về phía Trần Thiến.
“Thật tốt quá, sau này Tiểu Kiều phải thường xuyên ra ngoài tiếp rượu các vị cổ đông đấy nhé.” Trần Thiến thức thời lên tiếng.
“Ụa!”
Kiều Tịnh vừa nhấp môi uống một chút rượu, đột nhiên lại nôn khan một trận.
Trần Thiến nhíu mày: “Cô làm sao vậy, muốn nôn thì ra ngoài mà nôn, đừng làm mọi người mất hứng.”
“Xin lỗi, Trần tỷ.”
Kiều Tịnh bối rối đứng lên, che miệng, quay đầu đi ra ngoài.
Bên ngoài hành lang, cô đóng cửa lại, ngồi xổm xuống lưng tựa vào tường thở gấp.
Cô uống rượu đến đau cả đầu, càng khó chịu cô càng mong muốn hoàn thành thật nhanh cốt truyện. Kiều Tịnh chớp mắt, nâng cánh tay lên, nhìn thấy đường tơ hồng đã biến mất hơn phân nửa, có lẽ sắp kết thúc rồi. Thời gian chẳng còn lại được bao nhiêu, hốc mắt cô ửng đỏ.
Không ai muốn chết cả, cho dù sinh mệnh của cô đều nằm trong tay hệ thống, nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi.
Kiều Tịnh cố kiềm nén sự khó chịu trong dạ dày, đứng lên, liền nhìn thấy một người mà cô không muốn gặp nhất. Thẩm Luân mặc tây trang đen, gương mặt lạnh lùng.
Ánh mắt của anh đặt trên người cô, bước chân không dừng lại, thời điểm đi ngang qua cô, anh ngửi thấy mùi rượu trên người cô.
Thẩm Luân nhìn về phía phòng bao, thoáng nhìn qua khe cửa. Trong phòng vang lên tiếng nói cười, còn có vài người anh đã từng gặp qua.
“Kiều tiểu thư, trùng hợp vậy, cô cũng đến đây dùng cơm à?”
Vương Hiểu đứng phía sau Thẩm Luân, lập tức lên tiếng chào hỏi.
Thẩm Luân nhìn cô, ánh mắt vô cùng chuyên chú. Anh phát hiện khoé mắt cô ửng đỏ, anh lạnh lùng nhìn đám người đang ngồi ở bên trong.
“Đúng vậy, thật trùng hợp trợ lý Vương.”
Kiều Tịnh lễ phép trả lời, cô cảm giác da đầu tê dại, cô liếc mắt nhìn thấy Thẩm Luân đang chăm chú nhìn mình.
Nghĩ đến nữ chính sắp hành động, Kiều Tịnh miễn cưỡng gật đầu chào xã giao với Thẩm Luân. Đối với loại người như Thẩm Luân không nên dùng thái độ quá cứng rắn, không tốt lại làm anh nổi điên. Sau khi chào hỏi hai người bọn họ xong, cô đi vòng qua hai bọn họ tiến vào toilet gần nhất.
Kiều tiểu thư có ngộ tính rất cao, nhanh như vậy đã thông suốt.
Vương Hiểu bội phục, anh ta cảm thấy bước đi này của Kiều Tịnh rất thông minh, cứ mãi đối nghịch với ông chủ, cô có thể sống yên ổn sao?
Lần trước ông chủ có chút quá phận, nhưng người này đến cùng không thể làm phật ý, đối nghịch cũng không được.
Vương Hiểu cảm thấy chỉ cần Kiều tiểu thư liếc mắt nhìn ông chủ một cái, sắc mặt âm trầm mấy ngày nay của ông chủ đã tiêu tán hơn phân nửa.
Đôi mắt thâm thuý của Thẩm Luân nhìn bóng dáng Kiều Tịnh biến mất ở cuối hàng lang, anh quay đầu nhìn về phía đám người kia, đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Kiều Tịnh đang rửa tay trong toilet, lúc này, có một tin nhắn Wechat xuất hiện. Vừa mở tin nhắn lên, thì ra là Điền Manh.
—— Chị Kiều Tịnh, chị còn giận em sao? Đêm đó em nói ra sự thật không phải cố ý chọc giận chị đâu, em sợ chị chẳng hay biết gì mà thôi.
—— Chị đừng tức giận, thực sự xin lỗi.
—— Em nhìn thấy tin tức kia, chị có sao không chứ?
Cuối cùng về sau, khi Kiều Tịnh xảy ra chuyện, thì Điền Manh sẽ lên sàn.
Kiều Tịnh không muốn trả lời tin nhắn của Điền Manh, đây chính là nữ phụ xấu xa nhất, so với nguyên thân cô ta càng độc ác hơn.
Điều Manh tìm cách trở thành chị em tốt của nguyên thân, sau đó đưa nguyên thân đến quán bar, còn hạ thuốc làm hại nguyên thân.
Trong truyện thủ đoạn của Điền Manh vô cùng bỉ ổi, đồng thời cũng là nữ phụ có sinh mệnh ngoan cường nhất, ngoại trừ thủ đoạn bỏ thuốc còn có thủ đoạn đâm sau lưng.
Kiều Tịnh không trở mặt với cô ta, chính là vì tình tiết cuối cùng của cốt truyện.
Xem ra, sau khi kỳ nghỉ lễ quốc khánh qua đi bộ phim [Thích khách] sẽ được công chiếu, nguyên thân càng ngày càng nổi tiếng, quả thực không sai biệt với tình tiết của cốt truyện là bao.
Kiều Tịnh nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của Điền Manh.
—— Cuối tuần này em trở về Ma Đô, muốn mời em chị ra ngoài chơi, chị phải đi đấy nhé ~
Cô sẽ không đi đâu.
Kiều Tịnh đem điện thoại bỏ vào túi xách.
Trở lại phòng bao, vừa bước vào phòng, Kiều Tịnh liền nhìn thấy có người ngồi quay lưng về phía mình, Thẩm Luân ngồi bên cạnh vị trí của cô
Anh dựa vào ghế, rõ ràng trên trong phòng vẫn còn nhiều chỗ trống, nhưng không có ai dám ngồi gần anh, thậm chí còn sợ hãi anh, ngồi cách anh rất xa, mà cái chỗ ngồi của cô lại trùng hợp gần anh nhất.
Mọi người trên bàn nơm nớp lo sợ.
Cô chỉ mới đi ra ngoài vài phút, sau khi trở về dường như không khí trong phòng có chút không đúng lắm. Còn nữa, vì sao Thẩm Luân lại ở đây?
Kiều Tịnh nhìn về phía Trần Thiến.
“Tiểu Kiều, sao đi lâu như vậy, mau đến đây chào hỏi Thẩm thiếu.”
Trần Thiến cười rộ lên so với khóc còn khó coi hơn. Trong lòng Kiều Tịnh càng thêm buồn bực, nhìn về phía Thẩm Luân.
Thẩm Luân mặc tây trang giày da tươm tất, khí thế của anh áp đảo tất cả mọi người ở đây, sắc mặt anh lạnh như băng, thoạt nhìn không dễ chọc vào.
Vương Hiểu kéo ghế cho Kiều Tịnh.
“Kiều tiểu thư, xin mời ngồi.”
Kiều Tịnh bình tĩnh nói, “Cảm ơn.”
Cô cúi đầu, trước ánh mắt tò mò của mọi người, thong thả ngồi xuống. Cô không biết vì sao Thẩm Luân lại vào đây, không khí trong phòng cũng quái lạ, không lẽ lúc cô không có ở đây, Thẩm Luân đã làm ra chuyện gì sao?
Kiều Tịnh cũng không muốn quản anh làm gì, nếu anh không nổi điên, cô tình nguyện cùng anh diễn kịch.
Nhưng cô không quan tâm, không đồng nghĩa chuyện trước đó không có phát sinh. Bất luận là một cô gái bình thường nào, không ai có thể chịu đựng được việc nam chính biến thái trong truyện động một chút là bắt cóc giam giữ mình, mà cô lại không phải thể loại cuồng ngược.
Cô khai sáng cho Ôn Thư, thứ nhất muốn cô ta mau chóng làm lành với nam chính, thứ hai, vạn nhất việc không thành, cũng có thể làm nam chính cảm thấy ngột ngạt.
Nam chính không thoải mái, cô ít nhất cũng có chút vui sướng.
Lúc này, nhân viên phục vụ đem một chén canh giải rượu vào.
Thẩm Luân cầm chén canh, muốn đút cho Kiều Tịnh uống.
Kiều Tịnh lắc đầu: “Tôi không sao, không cần uống.”
Đôi mắt của Thẩm Luân trở nên u ám: “Tịnh Tịnh ngoan nào, anh cố ý bảo người chuẩn bị cho em.”
Kiều Tịnh không mở miệng.
Nghe anh nói như vậy, thiếu chút nữa cô đã muốn lật bàn.
Thật ghê tởm, cô nhớ đến đêm hôm đó Thẩm Luân đã làm chuyện quá đáng với mình. Lúc ấy, anh vừa dịu dàng gọi cô là Tịnh Tịnh, vừa hôn lên thân thể cô.
Kiều Tịnh cảm thấy da mặt của Thẩm Luân thật dày.
“Mở miệng nào.” Ánh mắt anh dịu dàng, ngữ khí giống như dỗ ngọt con nít.
Kiều Tịnh nhìn quanh một vòng. Thấy những vị cổ đông kia đều cúi đầu, không dám nhìn đến bọn họ.
Còn ba người minh tinh thì đang xem trò hay, cũng có lẫn sự ghen ghét, ánh mắt của Trần Thiến trở nên phức tạp.
Cô ta từng ở văn phòng của Vương tiên sinh gặp qua Thẩm Luân, Vương tiên sinh đối với Thẩm Luân vô cùng cung kính, nếu là khách quý của Vương tiên sinh, có lẽ một đám người ở đây địa vị không cao quý bằng Thẩm Luân.
Trần Thiến không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể nói vận mệnh của Kiều Tịnh thật tốt, luôn được quý nhân phù trợ. Đồng thời cũng có chút lo lắng, e rằng lần này mình đã đắc tội với Kiều Tịnh, sợ Kiều Tịnh sẽ trả thù.
Kiều Tịnh không muốn đứng trước mặt mọi người diễn kịch cùng Thẩm Luân nữa, cô cảm thấy ngại ngùng, cũng có chán ghét.
Nếu cô có thể làm Thẩm Luân vui lòng, thì biết đâu anh sẽ không làm khó mình nữa, cô bằng lòng tỏ vẻ ngoan ngoãn như trước đây.
Dù sao cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, cứ diễn thôi, hành động nào, để xem cuối cùng ai sẽ là người phải khóc.
Cô đứng lên, đi vòng ra phía sau ghế, đi đến bên cạnh Thẩm Luân, kéo cánh tay anh: “Chúng ta đi thôi.”
Cô chủ động kéo tay anh, đôi mắt sắc bén của anh hiện lên sự kinh ngạc.
Trong lòng có chút vui sướng, môi mỏng nhếch lên: “Được.”
Bàn tay Kiều Tịnh nhỏ nhắn vừa ấm áp, lại mềm mại. Thẩm Luân liền giơ bàn tay ra nắm lấy bàn tay cô.
Hai người nắm tay nhau đi xuống lầu, Thời Trần ngồi ở đại sảnh khách sạn chờ Kiều Tịnh, nhìn thấy Kiều Tịnh cùng Thẩm Luân bước ra từ thang máy, Thời Trần nhíu mày, đáy mắt hiện lên sự khó hiểu.
“Thẩm Luân, tôi phải về đây.” Kiều Tịnh ngẩng đầu, nhìn anh.
Thẩm Luân ừ một tiếng.
Anh không muốn để cô đi, còn muốn đưa cô về nhà. Anh cúi đầu, nâng bàn tay còn lại của cô lên, gỡ những ngón tay đang siết lại của cô ra, nhìn miếng băng gạc trong lòng bàn tay cô, anh cúi người hôn lên đó.
Kiều Tịnh muốn rút tay về, Thẩm Luân liếc mắt nhìn cô một cái, cô mím môi, không cử động nữa.
Muốn hôn thì hôn đi, cứ coi như bị chó dữ liếm.
“Trở về nhà thêm Wechat của anh, có biết không?”
“Biết rồi.”
Kiều Tịnh trở về nhà, tự mình thay thuốc, đổi băng gạc mới, sau đó đi vào phòng tắm, mở vòi nước rửa tay.