Kiều Tịnh vẫn còn đang sốt, cánh tay vô lực nâng lên không bao lâu lại trượt xuống, vừa vặn tay đặt lên cằm nam chính.
Cảm xúc này thực chân thật, còn nghe tiếng bộp giòn tan vang lên. Trong giấc mơ cô vẫn muốn ra tay đánh anh, nhưng trời xui đất khiến lại đánh vào bàn tay của anh.
“…..”
Kiều Tịnh mở to mắt, hồi phục tinh thần, cô vội rút tay vào trong chăn, dùng chăn che đầu lại.
Thẩm Luân bị hành động rùa rụt cổ này của cô, chọc giận đến cười lạnh.
Đánh cũng đã đánh rồi, giờ mới biết sợ sao?
Quả thực cô cũng có chút tiền đồ nhỉ.
“Hay quá nhỉ, anh nhớ không lầm đây là lần thứ hai em đánh anh đúng không?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong thể loại tổng tài bá đạo, từ nhỏ đến lớn cuộc sống của nam chính luôn xuôi chèo mát mái, Kiều Tịnh nhớ rõ không ai dám ra tay đánh anh, chỉ có anh dám ra tay với người ta mà thôi.
Lần trước cô có thể dễ dàng thoát nạn, nhưng lần này nói không chừng sẽ bị anh giết chết ngay tại chỗ. Cô chỉ biết nắm chặt hai mắt giả chết.
Cái chăn bị Thẩm Luân xốc lên, ánh sáng xuất hiện cô không thể trốn tránh được nữa. Hàng lông mi run lên vì sợ hãi, đôi môi mím chặt, trông thật căng mọng, Thẩm Luân cúi người hôn lên môi cô.
Kiều Tịnh mở mắt ra, cô còn vẫn đang bị sốt đấy, thế mà tên cầm thú này còn dám hôn cô!
Muốn hôn thì hôn đi, tốt nhất là cũng làm anh nhiễm bệnh, chờ cô hết bệnh thì anh sẽ là người tiếp theo bị bệnh.
Thứ nhất Kiều Tịnh vẫn còn đang sốt không còn sức lực phản kháng, thứ hai trong lòng cô thầm nghĩ muốn cả hai cùng bị bệnh, cho nên không quan tâm việc nam chính hôn môi mình.
Trong lúc phát sốt đầu óc của cô cũng trở nên lú lẫn, vốn dĩ nam chính luôn hào quang bên người làm gì chết như vậy, trái lại cái người nữ phụ độc ác như cô đây mới bị bệnh đến chết mà thôi.
Thâm Luân hôn chưa đã ghiền, đôi mắt dần trở nên âm trầm, hài lòng nói: “Anh sẽ đợi em khỏe lại, ngoan ngoãn dưỡng bệnh cho tốt.”
Nụ hôn này coi như bù đắp hai cái tát tay lần trước vậy. Anh quyết tâm phải chiếm được thân thể cô.
Kiều Tịnh nhắm mắt không lên tiếng. Mặt đỏ bừng trông thật xinh đẹp, Thẩm Luân khẽ cười, chỉnh chăn lại cho cô, tắt đèn, rời khỏi phòng.
Thân thể quá mệt mỏi, một lúc sau Kiều Tịnh đã chìm vào giấc ngủ. Hai ngày trôi qua cô vẫn không hạ sốt, thím Trần lặng lẽ cất điện thoại của cô, nhưng lại bị cô phát hiện.
Cô nằm trên giường, vươn cánh tay trắng nõn về phía thím Trần, nói: “Trả điện thoại lại cho cháu.”
“Kiều tiểu thư, nhưng mà….” Sắc mặt thím Trần có chút kỳ lạ.
Lúc này, điện thoại của cô lại vang lên. Thím Trần nhìn thấy trên màn hình, xuất hiện hai chữ Thời Trần.
Kiều Tịnh ném cái khăn trên trán mình xuống, chậm chạp ngồi dậy. Cả người cô đều đau nhức, xoa cánh tay yếu ớt nói, vì vẫn còn sốt giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Thím Trần, đưa điện thoại cho cháu.”
Thím Trần cắn môi, đem điện thoại đưa cho Kiều Tịnh, nói: “Là thiếu gia bảo tôi cất điện thoại của cháu, bảo cháu phải dưỡng bệnh thật tốt.”
Lúc Thời Trần gọi đến, thím Trần không chịu rời đi, Kiều Tịnh không thể bắt máy, cô nhìn đến thím Trần.
Thím Trần quay đầu nhìn cô một cái, rồi rời đi.
Điện thoại được kết nói, giọng nói đầy quan tâm của Thời Trần vang lên: “Em đã khỏe hơn chưa? Phải nghỉ ngơi thật tốt đấy nhé. À em có lên mạng không?”
Nghe giọng điệu này của Thời Trần, bất chợt Kiều Tịnh có một dự cảm không mấy tốt lành.
“Thời Trần, trên mạng đã xảy ra chuyện gì?”
Thời Trần chần chừ nói: “Chuyện này em không biết là tốt nhất, hiện giờ em chỉ cần an tâm dưỡng bệnh. Dựa vào tính tình của em khi biết tin này, khẳng định sẽ cho người điều tra rõ ràng. Cũng không phải là chuyện quan trọng, trên mạng có người mượn danh tiếng của em để đánh bóng tên tuổi cho mình thôi, anh sẽ thay em xử lý. Em chỉ cần dưỡng bệnh là được, mau chóng khỏi bệnh còn về quê ăn Tết, không thể tiếp tục bệnh mãi như vậy. Đúng rồi, em nhắn địa chỉ của em cho anh đi, hai ngày nay anh không gặp em, cảm thấy không yên tâm, anh muốn đến đó thăm em một lúc.”
Có lẽ Thời Trần cũng đã biết đến sự tồn tại của Thẩm Luân, cho nên liền gửi địa chỉ của mình cho Thời Trần.
“Được rồi, một lúc nữa anh đến.”
Kiều Tịnh cúp điện thoại, sau đó cô nhận được một tin tức trên ứng dụng Wechat, đập vào mắt cô là một tin tức của giới giải trí:
[Nghệ sĩ mới của Hạ Hoa có gương mặt rất giống với Kiều Tịnh, còn bị người ta ra sức chèn ép!]
Người xuất hiện trong bài đăng chính là Ôn Thư. Nhìn theo góc độ của bức ảnh này, từ phong cách ăn mặc đến tạo dáng đều toát lên vẻ thanh thuần của nữ chính, chẳng thua kém tấm ảnh bìa trên tạp chí ALEON của Kiều Tịnh là bao, như vậy cũng đủ thấy được Hạ Hoa tốn không ít tâm huyết cho bộ ảnh này.
Vẻ mặt Kiều Tịnh lạnh nhạt không chút gợn sóng tiếp tục đọc bài viết. Bên dưới là phần giới thiệu đơn giản về Ôn Thư, là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học nước ngoài, vừa đi học vừa đi làm, còn là thiên kim của một công ty nhỏ, khu bình luận đều là những lời khen ngợi Ôn Thư.
Khi người xem đọc được phần giới thiệu này, không tránh khỏi việc Kiều Tịnh bị đem ra so sánh với Ôn Thư. Trong bài viết còn nói, hai người đồng thời đều chụp ảnh cho tạp chí ALEON, Kiều Tịnh ỷ thế chèn ép người khác, cố ý bảo tổ hậu kỳ chỉnh sửa gương mặt của Ôn Thư quá khó coi, Kiều Tịnh lo rằng Ôn Thư sẽ giành mất danh hiệu tiểu hoa đán của mình, thậm chí Kiều Tịnh còn từng nói muốn phong sát Ôn Thư.
Kiều Tịnh đọc được một nửa, đại khái đã hiểu rõ bài viết này muốn nói đến điều gì, sau đó cô tắt bài viết đó đi.
Cô mở W lên, bài viết này đã nằm trên hot search, đứng vị trí thứ ba, loại bình luận gì cũng có, thậm chí còn nói Kiều Tịnh vừa mới nổi tiếng đã lắm thị phi, cũng có người nói cô một kẻ tâm cơ, cho rằng cô ra sức chèn ép người mới, nhân phẩm thối nát, một đám thủy quân không ngừng hùa theo, luôn miệng mắng chửi cô.
Dư luận chính là một lực lượng thần kỳ như vậy, có thể đảo khách thành chủ, còn không ngừng buông ra những lời lẽ xúc phạm người khác.
Cuối cùng Kiều Tịnh đã hiểu Thời Trần muốn nhắc đến chuyện gì, quả thực không biết thì không phiền lòng. Nhưng mà căn bản cô không hề để ý đến, cũng chẳng cảm thấy khó chịu.
Cũng may nữ chính vẫn làm đúng theo cốt truyện, việc này làm cô cảm thấy được an ủi hơn phần nào, thế giời này không bị rối loạn. Nữ chính đúng là vị cứu tinh của cô.
Theo như lời Thời Trần nói, chuyện này cô không cần bận tâm, nữ chính chỉ vừa mới phất cờ khởi nghĩa, đây chỉ là một món khai vị nhỏ.
Chờ phong ba qua đi, năm tới những tai tiếng không hay không ngừng quấn lấy cô, bởi vì đám người của nữ chính sẽ ra sức bôi đen cô, như vậy cô sẽ càng thuận lợi hạ màn.
Kiều Tịnh đã chuẩn bị tốt tâm lý, những bình luận mắng chửi của cư dân mạng căn bản không thể gây tổn thương cho cô, đối với những điều này cô đã sớm vô cảm. Nhưng cô cũng cảm thấy tính tình của nữ chính thật lạ, không ngờ còn dùng cách vu oan cho người khác để nâng giá trị bản thân.
Cô từng nói muốn phong sát Ôn Thư khi nào nhỉ?
Một nữ phụ ác độc như cô căn bản còn chưa sử dụng hết sức lực mà!
Chuyện này hơn phân nửa do chính Đường Minh Thiên của Hạ Hoa gây ra.
Lúc Thời Trần đến biệt thự, Kiều Tịnh cũng vừa đúng lúc bước xuống lầu, bảo vệ sĩ cho Thời Trần vào trong. Thím Trần đi ở phía sau Kiều Tịnh, sắc mặt bà ta có chút cổ quái nhìn chằm chằm Thời Trần.
“Thím Trần, anh ấy là người đại diện của cháu.” Kiều Tịnh mỉm cười nhìn thím Trần.
Thím Trần gật đầu, quay người đi vào phòng bếp, Kiều Tịnh nghĩ có lẽ bà ta sẽ báo chuyện này cho Thẩm Luân.
Mấy ngày nay, tuy Thẩm Luân bận rộn công việc ở công ty, nhưng thím Trần chính là tai mắt của anh, mỗi ngày đều âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô.
Kiều Tịnh thực sự rất muốn giết chết những tác giả não tàn của thể loại tổng tài này!
Đúng lúc đó, ngồi trong văn phòng tổng giám đốc công ty giải trí Hạ Hoa. Đường Minh Thiên đưa đến trước mặt Ôn Thư một tập tài liệu, đây chính là quá trình phát triển con đường nghệ thuật sau này của Ôn Thư, anh ta cao hứng nói: “Đây chỉ là bước đầu tiên, nhìn tổng thể cũng không tệ lắm, giới truyền thông và cư dân mạng rất xem trọng em, Kiều Tịnh chỉ là một cơn gió Đông đúng lúc thổi qua, chúng ta mượn sức gió để bay cao một chút mà thôi.”
Ban đầu Đường Minh Thiên lo lắng nếu làm con đường phát triển tương lai của Kiều Tịnh gặp chút trắc trở, thì Thẩm tổng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh ta.
Sở dĩ Đường Minh Thiên dám làm như vậy, vì anh ta đã nghe được một tin. Không ngờ Ôn Thư lại là mối tình đầu của Thẩm Luân?!
“Ôn Thư, không ngờ em với Thẩm tổng còn có một tầng quan hệ như vậy, vì sao không sớm nói cho anh biết? Nếu không em còn bị Kiều Tịnh chèn ép đến bao giờ?”
Lời nói này của Đường Minh Thiên rất giống lời nói lúc trước, khi nghe thấy Thẩm Luân thừa nhận Kiều Tịnh là bạn gái của mình, Đường Mình Thiên đã từng cảm khái sâu sắc.
Chỉ là hoàn cảnh đổi dời, Đường Minh Thiên càng thêm xem trọng Ôn Thư. Ở trong cái vòng tròn này, anh ta đã từng nghe một chút tin đồn về Thẩm tổng. Chuyện này không ai dám đồn đại quá nhiều, đúng lúc anh ta cơ duyên xảo hợp mới hỏi thăm được một chút.
Thời sinh viên Thẩm Luân đã từng yêu sâu đậm một người con gái, nhưng vì người nhà phản đối, bắt cô gái ấy phải rời đi. Thật không ngờ trời cao lại cho anh ta một kinh hỉ lớn như vậy, thật trùng hợp cô gái Thẩm Luân yêu sâu đậm lại xuất hiện trước mắt anh ta.
Đường Minh Thiên cảm thấy con đường trở mình của anh ta đã có hy vọng, ha ha, chẳng phải trong nhà vẫn còn một số người muốn hạ bệ anh ta sao?
Chỉ cần anh ta mượn sức Thẩm Luân, sớm muộn gì Đường lão gia cũng sẽ giao hết toàn bộ gia sản lại cho anh ta.
Tuy rằng Đường Minh Thiên ôm tâm tư muốn lợi dụng Ôn Thư, nhưng anh ta đối với cô gái này, quả thực có một chút cảm giác không thể nói rõ.
Ôn Thư ngồi phía đối diện, nắm chặt bàn tay, khuôn mặt lạnh nhạt, đối với cách làm của Đường Minh Thiên không có ý kiến.
Ôn Thư khinh thường việc Đường tổng dùng cách ném đá giấu tay, nhưng cô ta cũng không ngốc đến mức không biết việc Đường tổng muốn lợi dụng mình thử Thẩm Luân.
Chỉ là Ôn Thư cũng không định ngăn cản, bởi vì trong tiềm thức, cô ta cũng muốn biết đáp án của Thẩm Luân là gì. Giữa cô ta và Kiều Tịnh, cuối cùng Thẩm Luân sẽ bảo vệ?
Ôn Thư không cam lòng để Kiều Tịnh cướp đi Thẩm Luân, anh phải là của mình.
Nữ chính luôn có suy nghĩ như vậy, Ôn Thư vẫn luôn cho rằng mình mới chính là người phù hợp nhất với Thẩm Luân, anh vừa đẹp trai tài giỏi, còn được nhiều người yêu thích, Ôn Thư muốn giành lại người đàn ông này.
Ôn Thư nhìn ra được, người đang ông đang tươi cười trước mặt mình đây cũng có ý với mình, vì anh ta e ngại Thẩm Luân nên mới không chạm vào cô ta.
Ôn Thư cũng không nghĩ đến việc sẽ để Đường Minh Thiên chạm vào mình.
“Tôi biết rồi, Đường tổng không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi trước.” Ôn Thư lãnh đạm đứng lên, đẩy cửa bước ra ngoài. Đường Minh Thiên ngây người một lúc, lòng có chút xao động.
Tại biệt thự của Thẩm Luân.
Thời Trần vừa rời đi, đúng lúc Thẩm Luân trở về, anh quay đầu nhìn bóng dáng Thời Trần khuất xa, lại nhàn nhạt quay đầu nói: “Đã khỏe hơn chưa?”
Thẩm Luân nới lỏng cà vạt cởi nút áo, lộ ra yết hầu gợi cảm, anh tiến đến đưa tay sờ lên trán Kiều Tịnh, vẫn còn nóng.
Anh nhíu mày.
Vì sao còn chưa hết sốt?
Dưới ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Luân, Kiều Tịnh đỏ mặt, xoay người đi vào phòng bếp nói với thím Trần: “Thím Trần, tối nay cháu muốn ăn đồ ăn thanh đạm một chút, có phiền thím không?”
Thím Trần gật đầu nói: “Không phiền.”
Trên gương mặt Thẩm Luân mang theo sự sủng nịch mỉm cười: “ Rất tốt, còn biết bản thân mình nên ăn những thứ gì, ăn nhiều vào bệnh sẽ mau khỏi.”
Kiều Tịnh ừ một tiếng, ôm lấy Thẩm Luân từ phía sau. Động tác cởi nút tay áo của anh dừng lại, hơi thở cũng trên nên gấp gáp.
Thân thể Kiều Tịnh mềm mại, vẫn còn đang sốt nhẹ cho nên có chút nóng, dán sát vào lưng Thẩm Luân, ôn nhu nói: “Thẩm Luân, tết này em muốn trở về quê ăn tết cùng bà ngoại, có được không anh.”
Thẩm Luân theo bản năng muốn nói được. Nhưng ngay sau đó, anh lại nhíu mày, ý thức được bản thân mình từ khi nào lại trở nên dễ thương lượng như vậy? Vì sao cô nói chuyện gì anh cũng đều dễ dàng đồng ý.