Trong căn phòng ở lầu hai, bà nội Thẩm và Kiều Tịnh đang quan sát tình hình ở phòng khách.
Trong camera giám sát, bên dưới phòng khách phát sinh ra chuyện gì Kiều Tịnh đều có thể nhìn thấy và nghe thấy rõ. Ngay cả lời uy hiếp mà Thẩm Luân nói với Ôn Thư, khiến cô hoảng sợ.
Thẩm Luân đúng là tên cặn bã.
Nhìn Ôn Thư khiếp đảm chạy đi, bà nội Thẩm thở dài một hơi: “Bốn năm trước Ôn Thư cũng mang dáng vẻ này chạy khỏi Thẩm gia, rời xa A Luân. Kiều tiểu thư, tuy là bà đã già, nhưng vẫn nhìn ra, cháu đã sớm biết được chuyện của hai đứa nó.”
Kiều Tịnh gật đầu: “Cháu biết ạ.”
Kiều Tịnh rất ngạc nhiên khi trong phòng khách có gắn camera theo dõi, không lẽ mọi nơi ở đây đều gắn camera sao?
Kiều Tịnh khẩn trương quan sát xung quanh, muốn tìm dấu vết của camera.
Bà nội Thẩm hoà ái nói: “Cháu yên tâm, căn phòng này cách âm rất tốt, cũng không ai dám gắn camera trong phòng của bà.”
“Kiều tiểu thư, cháu đối với A Luân, là cảm giác gì?”
Bà vẫn nhìn ra được, cháu trai của mình rất thích cô gái này, nhưng mà, dường như Kiều Tịnh còn có chút tâm tư khác. Bà đã lớn tuổi, không muốn nhìn thấy con đường tình trường của cháu trai gặp trắc trở, chỉ mong anh có thể sớm thành gia lập thất, có người thật lòng yêu thương anh.
Kiều Tịnh mím môi, dứt khoát không muốn đi ra ngoài, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt bà nội Thẩm, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nói: “ Bà ơi, cháu cũng không muốn giấu diếm nữa, cháu, cháu không thích Thẩm Luân. Lần trước Thẩm Luân còn cho người bắt cóc cháu, giam giữ cháu ở biệt thự, cháu rất sợ hãi.”
Đáy mắt bà nội Thẩm xuất hiện sự hoảng loạn.
Sau khi bình tĩnh lại, bà từ ái vỗ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Kiều Tịnh, thương tiếc nói: “Đứa bé ngoan đừng sợ, A Luân rất thích cháu, nó sẽ không làm việc gì tổn hại đến cháu đâu. Bà biết nó có chút quá phận. Ba mẹ nó đã qua đời từ rất sớm, ông nội Thẩm một lòng trông mong nó sớm thành tài, cho nên đặc biệt nghiêm khắc với nó. Từ nhỏ A Luân đã không nhận được nhiều sự yêu thương, không có ba mẹ bên cạnh, vì vậy tính tình của nó trở nên bất thường, nhưng bản tính của nó không xấu.”
“Bà đau lòng thay cho nó. Nhưng việc nó đã làm với cháu, quả thực rất quá đáng. Về điểm này, bà sẽ không nói giúp cho nó. Cháu có chuyện gì khó khăn cứ nói cho bà biết, bà sẽ cố gắng giúp cháu.”
Kiều Tịnh ngoan ngoãn gật đầu.
Cô biết rõ, tuy bà nội Thẩm nói rất dễ nghe, nhưng tóm lại không thể quá tin tưởng.
Từ trước đến nay Thẩm Luân không nghe theo lời ai cả, cho dù Kiều Tịnh có nói ra tất cả, cũng không thể trông mong bà nội Thẩm sẽ giúp cô rời khỏi Thẩm Luân, cô hiểu rõ việc này là không thể.
Kiều Tịnh đã sớm không quan tâm đến nữa, nhưng cô không ngờ nữ chính lại nhát gan như vậy, bị nam chính doạ hai câu liền bỏ chạy, cô muốn Ôn Thư tiếp tục quay lại đối phó với Thẩm Luân, chỉ là cô không đành lòng lợi dụng bà nội Thẩm.
Kiều Tịnh biết, với tính cách của bà nội Thẩm, chỉ cần cô thật tâm cầu xin, chắc chắn bà sẽ không ngồi yên mà nhìn đâu.
Chỉ là, cứ như vậy nam chính sẽ quay đầu lại trút giận lên cô, thì cô lại mất nhiều hơn được. Bà nội Thẩm không thể quản được nam chính, cô cầu xin bà giúp đỡ cũng vô dụng thôi, biết đâu lại vô duyên vô cớ chọc nam chính giận hơn, yêu cầu đơn giản này dần dần cũng sẽ mất đi hiệu lực.
Nói cho cùng, Kiều Tịnh vẫn buồn bực Ôn Thư vì sao lại không biết cố gắng hơn, nam chính chỉ nói có hai câu liền bỏ chạy?
Có thể can đảm hơn một chút không! Giận dỗi với nam chính đi! Cô chỉ là nữ phụ không có tư cách giận dỗi nam chính, nhưng nữ chính có thể nha!
Kiều Tịnh rời khỏi phòng của bà nội Thẩm, ở chỗ ngã rẽ bị Thẩm Luân gọi lại.
“Bà nội đã nói gì với em?”
Trong mắt anh mang theo ý cười.
Kiều Tịnh không định kích thích anh, chỉ nhẹ nhàng nói: “Bà nói, tôi hãy ở lại đây không quá cần câu nệ.”
Thẩm Luân tươi cười bước đến, ép cô đến góc tường.
Cô không còn đường lùi, đẩy nhẹ Thẩm Luân: “Anh tránh ra, tôi muốn đi xuống lầu.”
“Xuống lầu làm gì, anh dẫn em đi xem phòng nhé, đêm nay em sẽ ngủ ở đây.”
“Anh không hề nói tôi phải qua đêm ở đây.” Kiều Tịnh mở to đôi mắt.
Hơn nữa, đi về cũng chỉ mất hơn một tiếng, cho dù có kẹt xe, cô vẫn đủ thời gian trở về chung cư của mình.
Thẩm Luân không màng sự bất mãn của cô, dẫn cô đến một căn phòng ở lầu ba, thoạt nhìn căn phòng này như vừa mới tân trang lại, đồ dùng trong phòng đều là đồ mới, trang trí xa hoa, nhìn ra được người trang trí lại căn phòng này rất dụng tâm.
“Thích không?”
Buổi sáng hôm nay Thẩm Luân đã sai người trang trí ho lại, còn mua thêm không ít đồ mới.
Tuy đẹp thật, nhưng Kiều Tịnh không nghĩ sẽ ở lại đây.
“Thẩm Luân, tôi phải về nhà. Tôi là người khó ngủ, nếu thay đổi chỗ ngủ buổi tối sẽ mất ngủ. Anh nói xem tôi xinh đẹp như vậy, mà trên mắt lại xuất hiện quầng thâm trông rất xấu xí.” Kiều Tịnh nắm góc áo của Thẩm Luân, tỏ vẻ đáng thương nói.
Cô cảm thấy, cái tên nam chính biến thái này rất thích dáng vẻ đáng thương này.
Quả thực Thẩm Luân rất thích bộ dạng này của cô. Bất quá, anh vẫn quyết tâm muốn cô phải ngủ lại đây.
“Anh ở phòng bên cạnh, nếu em vẫn ngủ không được, cứ gọi anh, anh sẽ đến dỗ em ngủ.”
Đừng, đừng! Như vậy càng đáng sợ hơn.
Kiều Tịnh giận đến đỏ mặt, nghe thấy bà nội Thẩm ở dưới lầu gọi mình, cô cúi đầu, tránh né dường như muốn bỏ chạy xuống lầu để thoát thân.
Sắp đến giờ dùng cơm tối, trong sân viện có trồng một ít rau cải, trong lúc Kiều Tịnh đi cùng người giúp việc ra ngoài hái rau, bỗng nhiên bầu trời sấm sét đùng đùng, mưa càng ngày càng nặng hạt.
Mãi cho đến hơn 9 giờ tối, mưa to không dứt, bên ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng, bà nội Thẩm lo lắng nói: “Tịnh Tịnh à, cháu đừng trở về nữa, đêm nay hãy ở lại đây đi.”
Kiều Tịnh tình nguyện để sét đánh cũng nhất quyết phải quay trở về.
Thẩm Luân không chút để ý nói: “Người đại diện và trợ lý của em không có thời gian rảnh đến đây đón em đúng không?”
“……”
Kiều Tịnh đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ.
Từ sau khi xuyên vào đây, cô mới biết được việc nguyên thân chưa đi thi bằng lái, trước đó cô cũng không dự định đi thi bằng lái, cứ mãi ngây ngốc như vậy, kết quả thì sao lại tự mình hại mình.
Kiều Tịnh khẽ nói: “Tôi có thể tự bắt xe.”
“Ở đây không dễ bắt xe.” Giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên, còn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái.
Với cái ý tứ này, đại khái chính là đang ám chỉ em thử trả lời thêm một câu nữa xem!
Kiều Tịnh cũng không muốn chọc giận anh, miễn cưỡng gật đầu.
Cô nghĩ, có bà nội Thẩm ở đây, anh sẽ có chút cố kỵ, không làm việc gì quá phận.
Cô ngẩng đầu nói: “Thôi được, cháu sẽ ở lại với bà, cháu có thể ngủ căn phòng bên cạnh phòng bà được không?”
Thẩm Luân liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt đầy trào phúng.
Bà nội Thẩm nói: “Tất nhiên là được, bà sẽ bảo người dọn dẹp căn phòng đó cho cháu.”
Sau khi dùng bữa xong, bà nội Thẩm xem chương trình TV một lúc, liền về phòng nghỉ ngơi.
Kiều Tịnh không muốn ở cùng một chỗ với Thẩm Luân, bà nội Thẩm về phòng, cô cũng lập tức đi theo, về phòng đóng cửa lại, vẫn không thấy yên tâm, cô còn khoá trái cửa, làm như vậy mới yên tâm hơn một chút.
Ở lầu hai ngoại trừ phòng của bà nội Thẩm có phòng tắm riêng, thì những phòng khác không có, Kiều Tịnh muốn đi tắm, phải đi lên lầu ba, đột nhiên ở lại đây qua đêm, cô không mang theo quần áo cho mình.
Bà nội Thẩm bảo người đem đến một bộ quần áo sạch, bà còn nói đây là quần áo thời còn trẻ bà từng mặc.
Kiều Tịnh cầm quần áo mở cửa phòng tắm, kết quả còn chưa kịp dùng sức, cánh cửa phòng đã mở ra, nửa người trên trần trụi của Thẩm Luân xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Tóc anh vẫn còn ướt, che phủ nửa con mắt. Anh không mặc áo, vòm ngực cường tráng lộ ra, phía dưới chỉ choàng một cái khăn tắm.
Nhìn thấy cô đứng ngoài cửa ngây người, Thẩm Luân cố ý tiến lại, dùng ngón tay thon dài vuốt nhẹ môi cô.
Động tác vô cùng ái muội, khiến Kiều Tịnh đỏ mặt.
“Còn xấu hổ cái gì, có chỗ nào của em mà anh chưa từng sờ qua đâu.”
Thẩm Luân nhẹ giọng cười, nhắc nhở cô, về đêm hôm đó, hai người đã trần trụi quấn lấy nhau như thế nào.
Cút mau!
Cái đồ không biết xấu hổ.
Kiều Tịnh gắt gao nhấp môi, không muốn nhìn đến anh, dùng khuỷu tay đẩy anh ra, chạy nhanh vào phòng tắm, dường như sợ anh đột nhiên xông vào, cô đóng chặt cửa lại, còn khoá cả cửa.
Thẩm Luân nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm, môi mỏng nhếch lên, ánh mắt thần bí khó lường.
Trước khi đi ngủ Kiều Tịnh đã khoá cửa cẩn thận, khó khăn lắm mới có cảm giác buồn ngủ. Nửa đêm, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm chớp, vốn dĩ Kiều Tịnh không sợ tiếng sấm, chỉ là nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, bên ngoài từng trận sấm chớp vang lên, ở trong căn phòng xa lạ, cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô vùi cả người vào trong chăn, một lúc sau, cô vươn tay ra, muốn mở đèn ngủ lên. Kết quả cúp điện.
Trùng hợp vậy sao….
Kiều Tịnh vốn không lo lắng, nhưng có chút phiền lòng, không tài nào ngủ được. Cô nhớ đến việc ban sáng lúc đến trang viên này, cô phát hiện kiến trúc ở nơi đây được xây dựng theo phong cách cổ xưa, có lẽ đã tồn tại rất lâu đời, nhìn có vẻ khá âm u, ngày thường không có người ở, không có chút hơi người.
Trong bóng đêm, dường như cô còn nghe thấy bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, không chỉ có một người. Sau một lúc, lại cảm trên nóc nhà có thứ gì đó bò qua, thậm chí còn phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Kiều Tịnh sợ đến run người, bất giác lại suy nghĩ linh tinh không tự mình doạ mình.
Cô không sợ sấm chớp, nhưng cô sợ ma nha.
Hơn nữa ngay cả loại chuyện quái quỷ như xuyên vào đây cũng xảy ra, thì khó nói trước được việc trên đời này không có ma quỷ tồn tại. Cô lấy chăn che kín người, thân thể đổ mồ hôi cũng không dám ngoi đầu ra ngoài.
Kiều Tịnh chôn mình trong chăn một đêm, ngày hôm sau mặt trời vừa ló dạng, cô mới dám ngoi đầu ra ngoài.
Bên ngoài cửa sổ mưa phùn kéo dài, việc đầu tiên cô làm là đi đến phòng tắm tắm rửa, thay quần áo khác mới đi xuống lầu.
Bà nội Thẩm đã thức dậy từ sớm, đang ngồi dùng bữa sáng, nhìn thấy Kiều Tịnh bước xuống lầu, mỉm cười nói: “Tối qua ngủ không ngon sao?”
Kiều Tịnh vâng một tiếng: “Bà ơi, tối hôm qua có phải nơi này bị cúp điện không?”
“Việc này bà không rõ, bà ngủ rất sâu, nhưng mà sao vậy, có chỗ nào không ổn?”
Kiều Tịnh lắc đầu: “Không có ạ, chỉ là tối qua giật mình thức dậy, muốn mở đèn kết quả cúp điện.”
Bà nội Thẩm giải thích: “Những căn phòng ở lầu hai tương đối lâu đời, đã nhiều năm không có ai dọn dẹp, có lẽ nguồn điện ở nơi đó bị hư rồi, đợi một lúc nữa bà sẽ bảo người đến kiểm tra lại. Nếu cháu cảm thấy khó chịu, có thể dọn lên phòng trên lầu ba, những căn phòng ở đó vừa mới trang hoàng lại, cách bày trí phù hợp với thẩm mỹ của tụi trẻ các cháu.”
Kiều Tịnh muốn nói không cần đâu ạ, cô cảm thấy chỉ cần cách xa Thẩm Luân một chút là đã an tâm rồi.
“Bà ơi, để cháu đưa cô ấy lên lầu ba. “ Thẩm Luân bất thình lình lên tiếng.
Bà nội Thẩm nhớ đến lời Kiều Tịnh nói ngày hôm qua, Thẩm Luân giam lỏng cô, sắc mặt liền không vui.
Nghiêm túc nói: “A Luân, trước mặt con gái nhà lành, con phải thể hiện mình là một thân sĩ, đừng làm người ta chán ghét con, có biết không?”
Kiều Tịnh liếc mắt nhìn Thẩm Luân.
Môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, mỉm cười nói: “Cháu biết rồi bà nội, cháu đối với cô ấy, lúc nào cũng là một thân sĩ.”
Không biết vì sao, Kiều Tịnh cứ cảm thấy câu nói này, vô cùng châm chọc.
Bà nội Thẩm lôi kéo Kiều Tịnh ở lại hàn huyên một ngày, biết Kiều Tịnh còn có một người bà ngoại, bà nội Thẩm liền đề nghị về sau nếu có cơ hội muốn gặp mặt bà ngoại cô, cô chỉ mỉm cười không trả lời. Có lẽ về sau không còn cơ hội nữa đâu.
Buổi sáng người sửa điện đến kiểm tra đường dây điện ở lầu hai, ngoài trừ phòng tạp vụ và phòng của bà nội Thẩm có điện, thì toàn bộ các căn phòng còn lại đều bị mất điện.
Nói cách khác, nếu Kiều Tịnh muốn tiếp tục ở lại đây, chỉ có thể lên lầu ba, căn phòng bên cạnh phòng Thẩm Luân.
“Thời Trần, anh mau đến đón em. Em sẽ nhắn địa chỉ cho anh.”
Ở trong sân, Kiều Tịnh cúp điện thoại, quyết định trong lúc dùng cơm sẽ nói lời tạm biệt với bà nội Thẩm.
Xoay người lại, cô nhìn thấy Thẩm Luân đang dựa vào cửa kính nhìn mình, vừa rồi trong lúc cô gọi điện thoại, không chừng anh đã nghe thấy hết.
Cô ngẩn người một lúc, nhấp môi không lên tiếng, bước vào nhà dùng cơm với bà nội Thẩm.