Suốt thời gian ở cùng nhau, Lục Diệc Thâm không hề động vào người Thẩm Tâm Noãn.
Cùng lắm chỉ là hôn nhau, nhưng cũng là do cô chủ động, bởi Lục Diệc Thâm luôn nói rằng không muốn động vào cô lúc cô chưa có danh phận gì.
Nếu không phải do hôm đó anh quá say, lại đúng lúc Thẩm Tâm Noãn lừa được Từ Mạn bỏ đi thì làm gì có cơ hội có được đứa con này.
Cũng chính nhờ lần thay thế ấy mới khiến Thẩm Tâm Noãn có cơ hội ép Lục Diệc Thâm li hôn với Từ Mạn.
Nhưng hôm đó, Lục Diệc Thâm hoàn toàn không động vào người Thẩm Tâm Noãn, thế thì đứa con này ở đâu ra?
Trong đầu có muôn vàn suy nghĩ, nhưng cô ta vẫn phản ứng rất nhanh, liền cười nói: “Công việc của anh đã đủ bận rộn rồi, khám thai cứ để tự em đi cũng được.”
Thẩm Tâm Noãn suy tính trong lòng, tìm cách lấp liếm chuyện đứa con.
Lục Diệc Thâm vẫn không muốn vạch trần, yên lặng xem cô ta đóng kịch.
Đột nhiên anh cảm thấy mình trước nay chưa bao giờ nhìn rõ người phụ nữ này.
Sao có thể đóng kịch giỏi đến thế?
“Noãn Noãn, em có bao giờ nghĩ đến việc đi làm diễn viên không?” Lục Diệc Thâm dựa người ra ghế hỏi câu nửa đùa nửa thật.
Xem cô ta diễn tiếp như thế nào.
Thẩm Tâm Noãn cảm thấy khó hiểu.
Không lẽ anh ấy muốn mình đi làm minh tinh sao?
Đó là cách giải thích duy nhất cô ta có được khi nghe câu hỏi bất ngờ này của anh.
Thẩm Tâm Noãn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm ngôi sao, bởi nguyện vọng cả đời của cô ta là có được Lục Diệc Thâm, trở thành bà Lục, làm một quý phu nhân.
Sẽ thoải mái hơn nhiều so với làm minh tinh gì đó.
Cô sà vào lòng Lục Diệc Thâm nũng nịu: “Sao hả? Anh thích diễn viên sao? Anh chán em rồi à?”
Lục Diệc Thâm chợt đứng dậy, lướt qua người Thẩm Tâm Noãn, khi bước ngang chợt đặt tay lên vai cô, bất giác dùng lực khiến Thẩm Tâm Noãn cau mày.
“Diệc Thâm…”
“Đừng có gọi tôi như thế!” Lục Diệc Thâm đột nhiên quát to ngắt lời cô ta, vẻ mặt giận dữ.
Thẩm Tâm Noãn giật mình, “Diệc… anh làm sao thế?”
“Chỉ là anh không thích cách gọi đó, vừa rồi anh làm em giật mình sao? Do thời gian gần đây anh áp lực quá.” Người nổi giận vừa rồi dường như hoàn toàn không phải Lục Diệc Thâm, vẻ mặt lật còn nhanh hơn lật sách.
Thẩm Tâm Noãn biết rõ tính tình Lục Diệc Thâm thời gian này rất thất thường, thế nên chỉ cười bảo không sao.
Lục Diệc Thâm bước lên lầu, Thẩm Tâm Noãn định nói đùa một câu, nhưng lại sợ anh bất chợt nổi giận.
Thế nên đành phải ở dưới lầu, không dám chọc anh nữa.
Cô đột nhiên cảm thấy, mỗi ngày phải rón rén với anh thế này thật sự là một sự giày vò.
Lục Diệc Thâm đứng trước cầu thang, đột nhiên cảm thấy mất phương hướng.
Ban đêm lúc nào cũng dài như thế.
Thật sự rất cô đơn, những ngày tháng không có Từ Mạn, mỗi một phút mỗi một giây đều dài như cả thế kỉ.
Anh bất giác bước vào phòng của Từ Mạn.
Các vật dụng bên trong đã phủ một lớp bụi, bởi anh không cho bất kì ai vào, cũng không cho bất kì ai động vào món đồ nào trong đó.
Anh ngồi xuống cạnh giường.
Anh nhíu mày, trong đầu lại hiện lên bóng hình của Từ Mạn.
Cô ấy rốt cuộc đã đi đâu?
Lục Diệc Thâm cứ liên tục tự hỏi bản thân.
Nhưng rốt cuộc vẫn không có câu trả lời.
Thẩm Tâm Noãn nấp dưới lầu nhìn thấy Lục Diệc Thâm bước vào phòng của Từ Mạn thì chợt hiểu ra tâm trạng anh tại sao dạo này lại khó đoán.
Thì ra là có liên quan đến Từ Mạn.
Cô ta giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tại sao người đã đi rồi mà vẫn còn ảnh hưởng lên Lục Diệc Thâm?
Lục Diệc Thâm ngồi trong phòng Từ Mạn suốt một đêm.
Lúc anh bước xuống lầu, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, cứ tiếp tục thế này anh có cảm giác mình sẽ phát điên.
Thẩm Tâm Noãn ra ngoài từ sáng sớm, định đi tìm Từ Mạn, lúc này mới biết Từ Mạn đã mất tích rồi.
Cô ta giật mình, thì ra đây là lí do Lục Diệc Thâm trở nên bất thường.
Bởi vì Từ Mạn, bởi vì Từ Mạn đã bỏ đi rồi.
Cho nên anh ấy mới mất lí trí.
Thẩm Tâm Noãn thấy sợ, sợ tinh thần Lục Diệc Thâm sẽ ngày càng tệ đi.
Cô ta không muốn sống cùng một người điên.