“Mẹ, con mệt rồi.” Từ Mạn nhẹ nhàng nói.
“Thế thì con nghỉ ngơi đi.” Lý Mẫn bước ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Bà nhận thấy tâm sự của con gái, có vài việc cần phải để cô tự nghĩ cho rõ.
Trong chuyện tình cảm, chẳng ai có thể kiểm soát được.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Từ Mạn ngồi bên cửa sổ, sờ vào bụng mình, nơi đó đã bắt đầu hơi trồi lên.
Cô có thể cảm nhận được nhịp tim, bác sĩ nói đến tháng thứ năm sẽ cảm nhận được chuyển động.
Cô rất trông mong.
Hành động của Lục Diệc Thâm hôm nay khiến cô cảm thấy khó hiểu.
Cô nhìn thấy bàn tay anh bị thương, chỉ là cố ép bản thân mình không quan tâm mà thôi.
Không muốn nghĩ đến.
Nhưng trong lòng thật sự không phải không có cảm giác nào.
Một lát sau, Cố Ngôn đến.
Anh mua đến món bánh mà Từ Mạn thích ăn, nhưng cô không có bụng dạ để ăn.
Cố Ngôn nhận ra cô đang có tâm sự.
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?”
Từ Mạn ngẩng đầu nhìn, không hiểu sao anh lại hỏi như thế.
“Anh thấy tâm trạng em không tốt, là vì Diệc Thâm sao?”
Từ Mạn im lặng một lúc rồi chợt hỏi: “Anh ta với Thẩm Tâm Noãn vẫn tốt chứ?”
Cố Ngôn ngẩn người, suy nghĩ một lúc mới nói: “Có lẽ… Anh cũng không rõ nữa, tại sao em lại muốn hỏi chuyện của họ? Em…”
“Em chỉ hỏi vậy thôi.” Từ Mạn ngắt lời Cố Ngôn.
Hai người đều không nhắc nữa, đồng loạt hiểu ý lảng sang chuyện không liên quan đến Lục Diệc Thâm.
Nhưng trong lòng cả hai đều thấy không yên.
Buổi trưa, Lý Mẫn bày một bàn đầy thức ăn, nhiệt tình chiêu đãi Cố Ngôn.
Trong mắt của bà, Cố Ngôn là một lựa chọn tốt hơn Lục Diệc Thâm.
Anh chu đáo lại tháo vát, đáng dựa dẫm hơn Lục Diệc Thâm nhiều.
Bà nhận thấy tình cảm mà Cố Ngôn dành cho con gái mình, thế nên cũng có ý muốn tác hợp.
Giữa bữa ăn, bà viện cớ có việc, dành không gian lại cho hai người.
Nhưng cả hai đều là người trưởng thành, hành động của Lý Mẫn đương nhiên trong lòng họ hiểu rất rõ.
Từ Mạn có hơi ngại ngùng nói: “Mẹ em có lẽ đã nghĩ nhiều rồi, anh đừng để ý.”
Cố Ngôn nuốt nước bọt rồi nói ngay không hề suy nghĩ: “Anh thích em mà, bác gái không hề nghĩ nhiều.”
Từ Mạn tuy hiểu lòng anh, nhưng trước khi mọi chuyện được xác nhận, cô vẫn có thể giả vờ không biết, vẫn có thể đối xử với anh như một người bạn.
Nhưng giờ đây, cô lại không biết phải trả lời thế nào.
Không đợi Từ Mạn trả lời, Cố Ngôn nói tiếp: “Anh thích em, anh không quan tâm em đã từng kết hôn, cũng không quan tâm việc em có con, anh sẽ đối xử với nó như chính con ruột của mình, anh sẽ luôn bảo vệ và thương yêu em, anh chưa bao giờ nghĩ mình lại có nghị lực lớn đến thế, có thể mang hình bóng của một người trong tim suốt bảy năm.
Lúc trước anh cảm thấy chỉ cần em hạnh phúc là anh vui rồi.
Nhưng bây giờ anh lại nghĩ, hạnh phúc phải do mình tranh đấu, nếu từ bỏ thì sẽ chỉ hối hận.
Mạn Mạn, hãy cho anh cơ hội được chăm sóc em.”
Từ Mạn cảm thấy khó xử, khi nghe những lời bày tỏ này của anh, cô thật sự không biết phải trả lời thế nào.
“Cố Ngôn, em không xứng đâu…”
“Chẳng có gì là không xứng cả, anh thích con người em, cho dù em có ra sao đi nữa.”
Từ Mạn nắm chặt đôi đũa trong tay.
Không nói câu nào.
Bầu không khí xung quanh như lắng đọng lại.
Một lúc lâu sau, Cố Ngôn chợt cười đau khổ, “Em vẫn chưa buông bỏ được Diệc Thâm sao?”
Từ Mạn lắc đầu phủ nhận, nhưng sự phủ nhận không hề kiên định.
Cố Ngôn nhìn thấy rất rõ.
Anh đứng dậy.
Từ Mạn gọi lại: “Cố Ngôn, em xin lỗi, em…”
“Anh không cần em nói lời xin lỗi, cũng giống như bản thân anh vậy, trong lòng một khi đã có người mình thích thì người tốt đến mấy cũng không thể vào trong tim anh được, những điều này anh đều hiểu cả.”
Anh quay đầu nhìn Từ Mạn, “Em không cần phải thấy áp lực, tất cả đều là do anh tự nguyện, không liên quan gì đến em cả.”
Từ Mạn mấp máy môi nhưng không thốt nên lời, chỉ bước đến ôm lấy anh.
Lúc này nếu có nói câu cảm ơn thì cũng không thể bày tỏ hết sự ray rứt trong lòng cô đối với anh.
Thời gian này anh đã chạy ngược chạy xuôi, giúp đỡ cô, yêu thương bảo vệ cô, trong lòng cô hiểu rất rõ.
Nhưng chuyện tình cảm thì không thể miễn cưỡng được.
Cố Ngôn cũng hiểu rõ đạo lí này.
Thế nên anh cũng không gượng ép.