• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1331

Từ Mạn ngẩng đầu nhìn Lục Diệc Thâm, “Anh đâu phải chưa từng đụng chạm người phụ nữ khác, còn dùng vẻ mặt ấy nhìn tôi, anh giả vờ ngây thơ không thấy buồn cười à?”

Từ Mạn vẫn không hề quên việc Thẩm Tâm Noãn có thai, vậy thì chắc hai người đã từng ngủ với nhau rất nhiều lần.

Thế mà còn làm vẻ mặt như oan uổng lắm.

“Anh chưa hề động vào cô ta, dù chỉ là một lần, đêm hôm đó anh say rượu, nên cô ta mới bảo là…”

Từ Mạn nhìn chăm chăm vào dáng vẻ vội vàng giải thích của Lục Diệc Thâm.

Lục Diệc Thâm ngỡ Từ Mạn không tin, “Anh nói thật, em xem suốt thời gian qua, tất cả chỉ là anh cố tình đóng kịch cho em xem thôi.”

Từ Mạn tin Lục Diệc Thâm chưa hề động vào Thẩm Tâm Noãn, nếu lúc trước họ từng có quan hệ thì không thể nào suốt bốn năm trời mà Thẩm Tâm Noãn không hề mang thai.

Nhìn bộ dạng của anh, Từ Mạn cố nhịn cười, “Tại sao lại đóng kịch cho tôi xem?”

“Ai bảo em… không thèm quan tâm anh…”

“Ai bảo tôi không quan tâm anh? Tôi không quan tâm anh mà lại cứu anh, còn mang thai con của anh sao?”

Nhắc đến đứa con, tất cả những ham muốn trong lòng Lục Diệc Thâm chợt tan biến.

Anh liền ôm chầm lấy Từ Mạn.

Ôm rất chặt, tựa hồ như muốn cô dính chặt vào người mình, mãi mãi không xa cách.

Đêm đó rất yên tĩnh.

Từ Mạn ngủ rất say, Lục Diệc Thâm nằm bên cạnh, vừa đặt tay lên má cô vừa yên lặng ngắm nhìn cô.

Cô ấy rốt cuộc dũng cảm bao nhiêu mới dám vào lúc nguy hiểm mà bất chấp mạng sống lao ra đỡ cho mình?

Cô ấy yêu mình nhiều bao nhiêu mới có thể kiên trì suốt bảy năm?

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, “Mạn Mạn, anh xin lỗi, anh xin lỗi đã khiến em phải chịu bao nhiêu khổ sở, anh xin lỗi vì đã không sớm nhận ra trái tim em…”

Từ Mạn khẽ dịch vào lòng anh, tìm một tư thế dễ chịu ngủ tiếp.

Hoàn toàn không nghe thấy lời xin lỗi kia.

Lục Diệc Thâm cũng ôm chặt lấy cô rồi yên tâm nằm ngủ.

Trời càng lúc càng khuya, màn đêm bao trùm cả căn nhà, ánh trăng mờ ảo xuyên qua bóng cây, lạnh lẽo nhưng tuyệt đẹp.

Màn đêm tuyệt đẹp yên tĩnh như thế đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng hét hốt hoảng.

Từ Mạn bị cơn đau đánh thức, phần bụng dưới của cô đột nhiên đau dữ dội, khiến cô sợ hãi.

Cô lập tức lay Lục Diệc Thâm: “Diệc Thâm…”

Lục Diệc Thâm khẽ mở mắt đưa tay chạm vào Từ Mạn, cả người cô đầy mồ hôi, anh vội vàng bật đèn, lúc này mới nhìn rõ gương mặt trắng bệch của cô cũng đang toát mồ hôi.

“Em sao thế?” Giọng anh lập tức trở nên run rẩy.

Rõ ràng cô ấy đang rất không ổn.

“Đau… em đau quá…”

Lục Diệc Thâm hốt hoảng, vội vàng xuống giường, lúc anh lật tấm chăn ra thì nhìn thấy phía dưới người Từ Mạn có máu.

Cô ấy thật sự không ổn, cô ấy có bệnh gì sao?

Anh cảm thấy khóe mắt cay cay, trong lòng cũng đau đớn.

Anh vội ôm lấy cô vỗ về, “Đừng sợ, đừng sợ… Có anh đây, mọi chuyện đã có anh.”

Từ Mạn bật khóc, cô không hiểu tình hình hiện tại của mình, bác sĩ đã nói giờ đang là giai đoạn ổn định, sao lại như thế này? Cô sợ, thật sự rất sợ.

Cô cuộn tròn trong lòng Lục Diệc Thâm, “Em không muốn mất con, bác sĩ đã nói không giữ được, nhưng em vẫn giữ được đến tháng thứ tư, em có thể cảm nhận được tiếng tim đập của con, sự tồn tại của con… Em không muốn con rời xa em…”

Lục Diệc Thâm ngẩn người, giữa lồng ngực như có một lỗ hổng mặc cho gió lạnh lùa qua.

Anh ôm chặt hình bóng trong lòng mình, khóe mắt cay xè, có ngốc đến đâu thì cũng biết chuyện này nghĩa là thế nào.

Anh khẽ hôn lên trán Từ Mạn, môi anh lạnh toát, “Không sao không sao, giờ chúng ta đến bệnh viện…”

Anh không kịp mang cả giày, kéo vội một tấm chăn ra cuộn lấy Từ Mạn rồi bế cô xuống dưới, đến nửa đường mới nhớ ra mình chưa lấy chìa khóa xe.

Lại phải quay lại, gương mặt của Từ Mạn thì càng lúc càng trắng bệch.

Anh sốt ruột như muốn phát điên, đến tận dưới lầu rồi vẫn không dám buông Từ Mạn ra, còn cô thì cứ nắm chặt lấy áo anh không buông, cả người run bần bật.

“Đau quá…”

Từ Mạn nằm trong lòng Lục Diệc Thâm khóc nức nở.

Lục Diệc Thâm làm sao dám đặt cô xuống. Đúng lúc này có một gia đình vừa đi chơi về, Lục Diệc Thâm liền chạy đến hốt hoảng nói: “Vợ tôi không khỏe, xin đưa chúng tôi đến bệnh viện với.”

Người ấy nhận ra Từ Mạn đúng là sống ở khu này, thấy vẻ mặt đau đớn của cô liền lập tức cho lên xe.

Vào trong xe, Lục Diệc Thâm cứ luôn nhìn Từ Mạn, thấy nét mặt của cô từ trắng bệch chuyển sang tím tái, Lục Diệc Thâm lo lắng vô cùng.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Nhớ đến lời bác sĩ nói từng nói, Lục Diệc Thâm cảm thấy không ổn chút nào.

Nếu nhất định phải chọn giữa đứa con và Từ Mạn thì anh chắc chắn sẽ chọn Từ Mạn.

Lục Diệc Thâm cúi xuống chạm vào mặt của Từ Mạn, cô đã không còn cảm nhận được, ý thức đã hoàn toàn mất đi, trên mặt chỉ còn đầy nước mắt.

Cũng không rõ là nước mắt của Từ Mạn hay nước mắt của Lục Diệc Thâm, có thể Từ Mạn đã khóc, nước mắt dính vào mặt anh, nhưng rõ ràng dưới khóe mi Lục Diệc Thâm cũng có những giọt nước lấp lánh.

Từ Mạn được đưa vào phòng phẫu thuật, Lục Diệc Thâm chờ ở bên ngoài, cánh tay dính máu, không nhiều nhưng cũng đủ khiến anh lo sợ.

Nghe và tận mắt thấy là hai việc hoàn toàn khác nhau, lúc ấy bác sĩ từng nói họ có thể sẽ một xác hai mạng, anh sợ, anh lo lắng.

Nhưng cũng không thấy kích động nhiều bằng lúc tận mắt thấy thế này.

Cảm giác bất lực này bắt anh chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Trước nay Từ Mạn luôn rất kiên cường, chưa bao giờ anh nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thảm thiết như thế của cô.

Lục Diệc Thâm dựa vào tường, anh cần một thứ gì đó để giúp bản thân mình đứng vững.

Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, Lục Diệc Thâm cảm thấy dài như cả thế kỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK