Thẩm Tâm Noãn thăm dò Lục Diệc Thâm: “Khi nào mình mới đi đăng kí kết hôn?”
Lục Diệc Thâm liếc mắt nhìn cô ta, “Đợi khi nào em sinh con đã.”
Thẩm Tâm Noãn vừa nghe câu nói ấy thì suýt nữa đã trượt chân ngã xuống cần thang tiệm ăn, đột nhiên cô ta nãy ra một ý, nếu giờ mình ngã xuống thì có phải sẽ lấp liếm được chuyện đứa bé không?
Đúng lúc cô ta định làm thế thật thì ngoài cửa chợt có hai người bước vào.
Là Từ Mạn và Cố Ngôn.
Từ sau khi có thai, Từ Mạn rất thích ăn đồ ngọt, đồ ngọt ở tiệm này rất nổi tiếng, thế nên Cố Ngôn đưa cô đến ăn.
Từ Mạn lúc này cũng nhìn thấy hai người đang đứng bên cầu thang, hai tay cô bất giác nắm lại.
Cố Ngôn cũng không ngờ lại gặp họ ở đây, nếu biết thì anh tuyệt đối đã không đưa Từ Mạn đến, anh nắm lấy tay Từ Mạn: “Chúng ta đi thôi.”
Từ Mạn lạnh lùng thu lại ánh nhìn, quay sang cười với Cố Ngôn: “Em không sao đâu, anh không cần lo cho em.”
Lục Diệc Thâm ngẩn người đứng yên tại chỗ, hầu như không động đậy.
Anh không biết phải phản ứng thế nào.
Nếu anh biết sẽ gặp Từ Mạn thì chắc chắn không bao giờ cùng Thẩm Tâm Noãn xuất hiện ở đây.
“Chúng ta cũng vào thôi.” Thẩm Tâm Noãn vừa nhìn thấy Từ Mạn đã liền đổi ý.
Cô ta đã nghĩ ra một cách hay hơn.
Lục Diệc Thâm không biết mình đã ngồi vào bàn như thế nào.
Vì anh cứ mãi nhìn Từ Mạn và Cố Ngôn.
Anh thật sự mong người đang ngồi đối diện cô chính là anh, người cô đang cười cũng sẽ là anh.
Nhưng anh hoàn toàn không có quyền.
Món bánh flan ở tiệm này rất ngon, mềm mịn thơm mát, ngọt mà không ngấy, còn có một chút mùi bơ.
Cố Ngôn và Từ Mạn ngồi cạnh cửa sổ, xem như hoàn toàn không hề nhìn thấy Lục Diệc Thâm và Thẩm Tâm Noãn.
Cho dù họ ngồi cách đó không xa.
Từ Mạn và Cố Ngôn cố xem như hai người đó không hề tồn tại.
Cố Ngôn chọn món ăn cho Từ Mạn, gọi rất nhiều thức ăn có vị ngọt.
“Anh gọi nhiều như thế làm sao chúng ta ăn hết?”
“Em phải ăn nhiều vào, em gầy quá rồi.” Cô cao 1 mét 68 nhưng chỉ nặng 45 kí, nếu không nói thì không ai nhận ra cô đã có thai.
Thế nên Lục Diệc Thâm cũng nghĩ đứa bé đã không giữ được nữa.
Từ Mạn cười nói vui vẻ, đột nhiên điện thoại của Cố Ngôn vang lên tiếng báo tin nhắn.
Anh mở điện thoại, là tin nhắn do Lục Diệc Thâm gửi đến, bảo anh ra ngoài một lát.
Anh ngẩn người, quay đầu nhìn sang chỗ cách mình không xa.
Nhưng Lục Diệc Thâm không nhìn lại, trong lòng anh đang rất khó chịu.
Người phụ nữ đã từng chỉ thuộc về anh, nay lại không còn quan hệ gì với anh nữa.
Mà lại ở cùng một người đàn ông khác.
Trong lòng anh thấy uất nghẹn.
Vô cùng uất nghẹn.
Cố Ngôn do dự một lát rồi đứng dậy nói với Từ Mạn: “Anh ra ngoài một lát rồi sẽ quay lại.”
Từ Mạn gật đầu.
Cố Ngôn bước ra ngoài đã thấy Lục Diệc Thâm đứng cạnh xe chờ anh.
Cố Ngôn hít một hơi rồi bước lên.
Cố Ngôn muốn chất vấn Lục Diệc Thâm, nếu đã muốn ở bên cạnh Thẩm Tâm Noãn thì vì sao hôm đó còn đến sân bay ngăn họ lại.
Nhưng lời nói chưa thốt ra đã vội nuốt lại.
Cậu ấy và Thẩm Tâm Noãn ở bên nhau cũng tốt.
Thế thì Từ Mạn sẽ không còn chút liên quan nào đến cậu ấy nữa.
“Tôi thấy cô ấy gầy quá, có phải sức khỏe không tốt không?” Lục Diệc Thâm chưa bao giờ rụt rè như thế với ai cả.
Cố Ngôn ngẩn người.
Bởi anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ ấy của Lục Diệc Thâm.
Cố Ngôn mỉa mai: “Cậu quan tâm cô ấy sao? Nếu cậu quan tâm thì tại sao lại cùng người phụ nữ khác xuất hiện trước mặt cô ấy? Muốn tỏ vẻ cho cô ấy xem sao?”
Lục Diệc Thâm cau mày.
“Tôi không biết là sẽ gặp hai người.” Giọng nói của anh cũng không nhẹ nhàng gì.
“Tôi sẽ đưa cô ấy đi, đưa đến nơi không ai có thể làm phiền cô ấy.” Cố Ngôn quay người định bỏ đi.
“Đứng lại!” Lục Diệc Thâm lớn tiếng: “Cậu dám đảm bảo trong lòng cô ấy không còn tôi sao?”
Cố Ngôn ngây người.
Lục Diệc Thâm lại chậm rãi nói: “Cậu biết bao nhiêu về cô ấy? Cậu biết được bao nhiêu về tình yêu cô ấy dành cho tôi? Đưa cô ấy đi ư? Cậu có làm được chuyện đó trước mặt tôi không?”
Cố Ngôn có biết về tình cảm lúc trước giữa Lục Diệc Thâm và Từ Mạn, nhưng anh không biết rõ ràng.
“Tôi đương nhiên biết, cô ấy rất yêu cậu, nhưng cậu đã làm tổn thương cô ấy.”
Lục Diệc Thâm đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay.
Tất cả mọi người đều biết cô ấy rất yêu mình.
Chỉ có mình không biết mà thôi.