Từ Mạn được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Lục Diệc Thâm vội vàng chạy đến.
Cô đang hôn mê.
“Bệnh nhân cứ kiên quyết đòi giữ đứa bé, tạm thời đã giữ được, nhưng cần phải tịnh dưỡng ỏ bệnh viện.”
Bác sĩ nói rất rõ ràng, thai đã hơn bốn tháng, cần phải nằm trên giường tịnh dưỡng.
Lục Diệc Thâm gật đầu, anh bằng lòng tất cả, chỉ cần giữ được an toàn cho hai mẹ con.
Từ Mạn được đưa vào phòng bệnh, Lục Diệc Thâm cảm thấy trái tim mình như vỡ nát.
Cô ấy rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu lần thế này, mới giữ được đứa bé đến bây giờ?
Anh thấy lòng mình nặng trĩu.
Anh gọi điện cho trợ lí, bảo trợ lí đến đây, có việc cần làm.
Rõ ràng hiện giờ bên cạnh Từ Mạn cần luôn có người chăm sóc.
Lúc nãy khi anh ra ngoài vội vàng nên không mang theo gì cả.
Trợ lí ngơ ngác, nửa đêm nửa hôm phải đi mua các món đồ ăn cho thai phụ, anh ta biết đi đâu mà mua?
Hơn nữa anh ta là đàn ông, làm sao biết thai phụ cần gì?
Nhưng anh ta dám nói ra sao?
Chỉ còn cách lái xe ra siêu thị, tra trên mạng để biết thứ gì nên mua cho thai phụ ăn mà thôi.
Trợ lí mua cả một giỏ đầy các món chua món cay, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Lục Diệc Thâm, chỉ vỏn vẹn hai chữ, đồ ngọt.
Lục Diệc Thâm cũng nhớ ra các món mà dạo gần đây Từ Mạn thích ăn.
Cô ấy thích ăn đồ ngọt.
Trợ lí lặng lẽ nhìn giỏ hàng đầy các món chua và cay, vẻ mặt ngao ngán.
Cuối cùng anh phải bỏ lại hết, chuyển sang mua đồ ngọt.
Khi anh đến bệnh viện, nhìn thấy Lục Diệc Thâm đang đi chân đất, mặc áo ngủ, ngồi cạnh giường bệnh.
Trợ lí cảm thấy giống như mình bị hoa mắt.
Chủ tịch của anh sao lại có bộ dạng này?
Anh cảm thấy như vừa phát hiện ra một châu lục mới.
“Tôi đã mua cả rồi đây.” Trợ lí cũng không dám lớn tiếng.
Lục Diệc Thâm không nhìn trợ lí, chỉ nói rất khẽ, “Anh về đi, thời gian này tôi sẽ không lên công ty, việc nhỏ thì anh tự xử lí, xử lí không được thì đến tìm Cố Ngôn.”
Anh không thể rời Từ Mạn dù chỉ một bước.
Bây giờ đối với anh mà nói, không có gì quan trọng hơn Từ Mạn và đứa bé.
Trợ lí gật đầu rồi rời đi.
Một lát sau, anh lại quay lại, mang quần áo và giày đến cho Lục Diệc Thâm.
Lúc này Lục Diệc Thâm mới phát hiện do lúc nãy ra ngoài quá vội nên trên mình vẫn còn mặc đồ ngủ.
Anh liền bảo trợ lí đặt quần áo xuống.
Trợ lí lúc này mới đi thật.
Khi Từ Mạn tỉnh lại thì trời đã sáng.
Lục Diệc Thâm nắm chặt lấy tay cô, “Em còn đau không? Có đói không?”
Anh cứ hỏi liên tục dồn dập.
Từ Mạn lắc đầu: “Hết đau rồi.”
Cô nắm lấy tay Lục Diệc Thâm rồi đặt lên bụng mình, mím nhẹ đôi môi khô khốc, “Đây là con của anh.”
Lục Diệc Thâm áp mặt vào bụng cô, thở dài buồn bã, “Anh biết, anh biết cả rồi.”
Từ Mạn cảm nhận được một dòng nước nhỏ xuống bụng mình.
Cô nhẹ nhàng nói: “Lúc trước em luôn muốn có một đứa con với anh, giờ em thỏa nguyện rồi… chỉ có điều không được thuận lợi lắm…”
Vẻ mặt cô bình thản, dường như không có chút lo lắng nào.
Nhưng Lục Diệc Thâm biết cô đang giả vờ kiên cường.
Nếu thật sự nhẹ nhàng thì lúc ở trên xe cô đã không khóc dữ dội đến thế.
“Em đói rồi.” Thật ra cô không muốn ăn lắm, nhưng bác sĩ nói đứa bé trong bụng do không hấp thu đủ dinh dưỡng nên mới bé như vậy, cô mà càng không ăn thì con sẽ càng không đủ chất.
Cô phải ăn, phải ăn thật nhiều.
Lục Diệc Thâm liền lấy ra các món trợ lí đã mua.
Trợ lí này được Lục Diệc Thâm trọng dụng không phải là không có lí do.
Cực kì được việc.
Lục Diệc Thâm chỉ nói hai chữ đồ ngọt, thế nhưng nào là quà vặt ngọt, hoa quả ngọt, bánh ngọt, anh ta đều mua đủ cả, có cả món nóng được đặt trong bình giữ nhiệt, không thiếu thứ gì, tha hồ cho Từ Mạn lựa chọn.
Lục Diệc Thâm hỏi Từ Mạn muốn ăn món gì.
“Món gì cũng được.” Cô chỉ cần thức ăn nhét đầy bụng mình mà thôi.
Lục Diệc Thâm liền múc cho cô một bát cháo bí đỏ.
Anh muốn đút cô, nhưng Từ Mạn giật lấy cái bát rồi húp sạch.
Không hề để ý hình tượng.
Ăn xong cháo, cô lại ăn thêm bánh ngọt, vô cùng ngấu nghiến.
Lục Diệc Thâm không chịu nổi, liền chộp tay cô lại.
“Từ từ thôi.”
Nhưng Từ Mạn không nghe, cứ ăn cho đến khi không nuốt nổi nữa mới thôi.
Cô uống một ngụm nước rồi nằm yên bất động.
Ngước mắt nhìn lên trần nhà.