Từ Mạn áp người vào lưng Cố Ngôn, “Em xem anh như anh trai, anh đừng giận đứa em gái này.”
Cố Ngôn cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹn lại, tâm trạng vô cùng hụt hẫng.
Câu nói này của Từ Mạn xem như đã đóng chặt cửa, không hề cho anh chút cơ hội nào.
Anh thở dài.
Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Thẩm Tâm Noãn ốm rất nghiêm trọng, không chỉ tinh thần bất thường mà cơ thể cũng không ổn.
Lục Diệc Thâm thật ra không hề sai người cắt tử cung của cô ta, chỉ là cố ý dọa dẫm mà thôi.
Khiến cô ta rơi vào tình cảnh khổ sở nhưng không thể nói ra.
Thế nhưng các bác sĩ lại kiểm tra thấy cô ta bị ung thư tử cung thời kì cuối.
Trong bệnh viện, Thẩm Tâm Noãn ngày nào cũng gây náo loạn, nhưng có một hôm cô ta không quậy phá nữa, các bác sĩ phát hiện cô ta bị ngất xỉu.
Trợ lí nhận được điện thoại từ bệnh viện, liền hỏi Lục Diệc Thâm nên xử lí thế nào, có nên để cô ta tự sinh tự diệt không.
Nhưng Lục Diệc Thâm lại muốn chữa trị cho cô ta, có nhiều lúc đau khổ không phải là cái chết, mà là rõ ràng rất đau khổ nhưng không thể chết đi được.
Sống không bằng chết.
Điều Lục Diệc Thâm hận nhất chính là cô ta đã lừa gạt anh, làm biết bao nhiêu chuyện xấu, hại chết Từ Đình Nghị, thế nên sẽ không để cô ta được giải thoát dễ dàng như vậy.
Thẩm Tâm Noãn được đưa vào bệnh viện, kết quả kiểm tra cho thấy cô ta bị ung thư tử cung thời kì cuối.
Hơn nữa do bị kích động tinh thần nên còn có biểu hiện mất trí.
Khi biết được tin này, Lục Diệc Thâm ngẩn người một lúc lâu.
Trợ lí cúi đầu, chờ quyết định của anh.
Cuối cùng, Lục Diệc Thâm quyết định tống Thẩm Tâm Noãn vào tù, để cô ta tự sinh tự diệt.
Đương nhiên muốn vào tù thì phải có một tội danh.
Lục Diệc Thâm lật lại vụ án của Từ Đình Nghị, Thẩm Tâm Noãn đụng chết người lại cố tình chối tội, tội càng thêm nặng, chắc chắn sẽ bị phạt 32 năm tù.
Với bệnh tình hiện tại của Thẩm Tâm Noãn thì cùng lắm chỉ sống được hai năm nữa.
Hoàn toàn không thể sống mà ra tù.
Khi Từ Mạn và Lý Mẫn nhận được giấy triệu tập của tòa án, cả hai đều ngẩn người ra.
Đến cuối cùng mới biết được mọi chuyện.
Nhưng người ra mặt không phải là Lục Diệc Thâm mà là Cố Ngôn.
Khi Cố Ngôn hay tin cũng rất bất ngờ, cuối cùng hiểu ra một điều.
Thì ra tình yêu ngay từ đầu đã có định sẵn, cho dù có bao nhiêu hiểu lầm và sai lầm.
Cho dù trong lòng có không thừa nhận ra sao thì vẫn sẽ luôn có vị trí cho người kia.
Cũng giống như Từ Mạn, rõ ràng rất hận Lục Diệc Thâm, nhưng vẫn không thể chấp nhận người đàn ông khác.
Cũng như Lục Diệc Thâm, biết rõ Từ Mạn rất hận mình, nhưng vẫn âm thầm giúp cô đòi lại công bằng.
Tất cả là vì trong lòng họ luôn có người kia.
Tòa án phán quyết Thẩm Tâm Noãn có tội.
Lý Mẫn kích động nắm tay Cố Ngôn khóc nức nở.
Kẻ xấu đã bị trừng phạt, nhưng người đã chết rồi vĩnh viễn không quay lại.
Về đến nhà, Lý Mẫn tự giam mình trong phòng.
Từ Mạn biết rõ, mẹ đang rất nhớ bố.
Cô rót nước cho Cố Ngôn đang ngồi trên sô pha, “Sao anh lại nghĩ đến chuyện lật lại vụ án này?”
Cố Ngôn im lặng một lúc rồi nhìn Từ Mạn nói: “Không phải anh.”
Từ Mạn nhíu mày.
“Là Diệc Thâm, khi anh biết chuyện này cũng rất bất ngờ, cậu ấy sợ em không chấp nhận cậu ấy nên mới bảo anh ra mặt thay.”
Dứt lời, Cố Ngôn đứng dậy, “Giữa hai người có quá nhiều hiểu lầm nên mới đi đến bước đường này, vì đứa con, vì bản thân, cả hai hãy cho nhau một cơ hội đi.”
Từ Mạn ngẩn người.
Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Hôm đó khi Lục Diệc Thâm vung tay đỡ lấy con dao của Thẩm Tâm Noãn rồi đạp thẳng vào người cô ta, Từ Mạn đã cảm thấy kì lạ rồi.
Nhưng cô thật sự không hiểu được.
Trong lòng anh còn có cô sao?
Cố Ngôn bước đến vuốt tóc cô: “Em có nghi vấn gì thì đích thân đến hỏi cậu ấy đi.”
Từ Mạn lắc đầu, “Anh ấy… không yêu em…”
Cố Ngôn khẽ thở dài.
Chuyện tình cảm phải để cho người trong cuộc tự suy nghĩ.
Cố Ngôn rời đi rồi, Từ Mạn ngồi thất thần rất lâu.
Cô ra ngoài, đến thăm mộ của bố mình.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với bố.
Nhưng khi cô đến nơi lại nhìn thấy trước mộ ông đã có đặt một bó cúc trắng.
Mẹ không ra khỏi nhà, thế thì ai đã tặng bó hoa này?
Cô đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện ra ở lối ra nghĩa trang có một bóng người rất quen thuộc.