Chương 13 Con chip bí ẩn
“Đi vào tìm đi!”
Đột nhiên có một đám đàn ông mặc vest chỉnh tề vội vã chạy tới và tìm kiếm khắp nơi.
Long Long quay đầu lại nhìn về phía toilet, liệu có liên quan đến người kia không nhỉ?
Cậu bé đang sững sờ thì người mặc đồ đen đột nhiên lao ra từ bên trong, gã dùng bàn tay đầy máu nhét thứ gì đó vào trong túi Long Long, sau đó hạ giọng nói: “Nhóc con, tôi sẽ quay lại tìm cháu!”
Người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng chạy đến chỗ cầu thang, ngay sau đó một đám đàn ông mặc vest vội vàng đuổi theo.
Long Long ngẩn người nhìn theo với gương mặt mềm mại đáng yêu, wow, đây là đang đóng phim cảnh sát bắt cướp sao! Ngầu quá!
Sau khi định thần lại, Long Long bất giác lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi, mở chiếc hộp ra thì thấy trong đó có một con chip màu vàng to bằng hạt đậu nành.
Cậu bé cẩn thận quan sát, ồ, đây là gì vậy? Trông nó không giống vàng mà giống như linh kiện điện tử mà Đại Bảo thường chơi…
“Hạt dưa, hạt dưa!!”
Long Long đang mải mê suy nghĩ thì chú vẹt Tiểu Tứ Bảo đột nhiên há mỏ, tưởng con chip đó là hạt dưa nên ngậm vào miệng.
“…”
Long Long trợn tròn mắt, vội vàng vỗ cái đầu nhỏ màu xanh lá của Tiểu Tứ Bảo, quát: “Tiểu Tứ Bảo, mau nhổ ra, nhổ ra…”
“Ực ực!” Chẳng những Tiểu Tứ Bảo không nhổ ra mà còn sợ hãi đến mức nuốt chửng con chip.
“A!” Long Long nổi điên lên, nhấc cái đuôi nhỏ của Tiểu Tứ Bảo lên và lắc qua lắc lại, “Cái này không ăn được, mau nhổ ra, nhổ ra…”
Tiểu Tứ Bảo bị lắc đến nỗi chóng mặt, trợn trắng mắt, ngay cả cái lưỡi trắng mịn cũng thè ra ngoài.
“Á, Nhị Bảo, anh đang làm gì vậy?”
Nguyệt Nguyệt hét lên, cô bé lao tới và cướp lại Tiểu Tứ Bảo, cẩn thận bảo vệ trong lòng và tức giận hỏi: “Sao anh lại bắt nạt Tiểu Tứ Bảo của em? Em phải mách mẹ!”
“Không phải đâu, Nguyệt Nguyệt …”
“Long Long, không được bắt nạt Tiểu Tứ Bảo.”
Thần Thần ra dáng anh cả, nghiêm túc phê bình Long Long.
“Em… nó…”
Long Long chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Tiểu Tứ Bảo.
Tiểu Tứ Bảo đã bị lắc đến nỗi choáng váng, đang nằm im trong lòng Nguyệt Nguyệt và thè lưỡi thở hổn hển.
Xem ra không thể nói rõ ràng rồi, Long Long đành phải ngậm ngùi giữ bí mật này.
**
Trong phòng VIP của nhà hàng Ý, Dạ Chấn Đình quay lưng về phía cửa, anh nhấm nháp rượu vang đỏ một cách tao nhã, bóng lưng thần bí và cao lớn dưới ánh đèn giao thoa giữa sáng và tối, mang theo khí thế đế vương trời sinh!
Cấp dưới thân cận Dạ Huy vội vàng đến báo tin: “Sếp Dạ, Báo Đen trốn thoát rồi!”
Động tác lắc ly rượu chợt dừng lại, giọng nói của anh trầm thấp và lạnh như sương: “Ăn hại!”
“Vâng…” Dạ Huy cúi đầu, không dám thở mạnh.
“Con chip X ghi lại bí mật về sản phẩm công nghệ mới nhất của tập đoàn, một khi bị lộ thì sẽ không thể tưởng tượng nổi hậu quả, nhất định phải tìm lại được!”
“Vâng.” Dạ Huy cúi đầu nhận lệnh, “Trong vòng ba ngày, nhất định phải bắt được Báo Đen!
Dạ Chấn Đình đứng dậy rời đi, bóng lưng cao gầy càng lộ ra vẻ uy nghiêm dưới ánh đèn, khí thế mạnh mẽ khiến bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
Mọi người đều thở thật nhẹ nhàng và dè dặt.
Đoàn người đi tới bãi đậu xe ngầm và lên chiếc Rolls-Royce Phantom, lái xe đang chuẩn bị khởi động xe thì Dạ Chấn Đình đột nhiên khẽ quát, “Từ đã!”
Lái xe lập tức phanh lại.
Dạ Huy nhìn theo ánh mắt của Dạ Chấn Đình, một bóng dáng nhỏ bé chạy tới từ phía sau suýt chút nữa thì bị cuốn vào bánh xe, anh ta lập tức xuống xe kiểm tra.
“Cháu bé, sao cháu lại ở đây một mình?”
“Tiểu Tứ Bảo của cháu bay đi rồi, cháu đang đuổi theo nó ạ…
“Tiểu Tứ Bảo, đừng bay lung tung, mau dừng lại.”
Nguyệt Nguyệt định lao tới bắt lấy Tiểu Tứ Bảo, nhưng Tiểu Tứ Bảo đột nhiên bay vào trong xe.
Nguyệt Nguyệt lập tức leo lên xe, vừa ngẩng đầu thì đụng phải một đôi mắt sâu thẳm và lạnh lẽo, cô bé không khỏi sợ hãi!
Người này thật dữ tợn, trông rất đáng sợ…
Liệu có phải là kẻ xấu mà mẹ đã nói không nhỉ?
Nguyệt Nguyệt sợ hãi nhìn Dạ Chấn Đình, vô thức rụt lại về phía sau.
Dạ Chấn Đình cũng đang nhìn cô bé, trước giờ anh luôn là một người lạnh lùng nhưng giờ lại mất đi vẻ sắc bén, ánh mắt dần trở nên dịu dàng…