Chương 228
Anh mới thật sự là “con nợ trai bao”, còn người trước mặt cô là một kẻ giả mạo!
Phong Thiên Tuyết nhìn “con nợ trai bao” ở bên cạnh mình, sau đó nhanh chóng gạt đi suy nghĩ đó. Không thể nào, ngày hôm đó chính mắt cô nhìn thấy Dạ Chẩn Đình đã lên xe, còn anh chàng bên cạnh này đã lái chiếc xe mà hiện tại anh ta đang lái để đến đón cô.
Hai người một trước một sau chỉ cách nhau một phút đồng hồ mà thôi, dù “con nợ trai bao” có thần thông quảng đại đến đâu thì cũng không thể có thuật phân thân được.
Vì thế Da Chấn Đình chính là Dạ Chẩn Đình, còn anh chàng bên cạnh cô đây mới là “con nợ trai bao” hàng thật giả thật, không thể sai được!
“Em đang nghĩ gì thế?” Đoạn Thiên Nhai sáp lại gần cô một cách mời ám, “Em rất bất ngờ vì anh không phải call boy à?”
“Có một chút.”
Phong Thiên Tuyết nhìn anh ta bằng ánh mắt phức tạp, cô thầm nghĩ, nếu anh ta đã không phải call boy, vậy liệu cô có thể để anh ta nhận
lại các con không?
Dù sao thì bọn trẻ cũng cần có ba…
“Nếu em muốn thì bây giờ anh đi làm call boy cũng chưa muộn” Đoạn Thiên Nhai nghiêm túc nói.
Phong Thiên Tuyết phụt cười.
“Cuối cùng em cũng cười rồi!” Đoạn Thiên Nhai vươn tay ra véo má cô, “Em cười lên trông rất xinh, phải cười nhiều hơn nhé!”
Phong Thiên Tuyết đột nhiên cảm thấy thực ra Đoàn Thiên Nhai cũng rất tốt, mỗi lần cô gặp chuyện, anh ta đều xuất hiện kịp thời và cứu cô ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Mỗi ngày đều thành thật chuyển khoản và báo cáo thu nhập cho cô…
Bây giờ còn có thể chọc cho cô cười, dỗ cho cô vui…
Người như vậy đã rất hoàn hảo rồi.
Trước đây cô còn để ý đến nghề nghiệp của anh ta, nhưng bây giờ đã biết anh ta không phải call boy, như vậy cũng không có bất kỳ ảnh. hưởng xấu gì đến bọn trẻ, có lẽ, liệu có thể…
Đang suy nghĩ miên man thì Phong Thiên Tuyết đột nhiên phát hiện ra tuyến đường không đúng lắm, vội vàng hỏi: “Anh đang lái đi đâu thế? Tại sao lại càng lúc càng cách xa nhà tôi vậy?”
“Chúng ta đi ăn đêm đi, còn sớm thế này về nhà làm gì?
Đoạn Thiên Nhai hoàn toàn không biết nhà cô ở đâu, nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, nói dối gần như rất thuận mồm, hơn nữa còn rất kín kē.
“Không được, tôi còn có việc ở nhà, anh mau đưa tôi về nhà đi”
“Ồ. ”
“Có phải là anh đã quên địa chỉ rồi không?”
“Đâu có..”
Đoạn Thiên Nhai đang nghĩ xem nên nói dối thế nào cho trót lọt thì điện thoại của Phong Thiên Tuyết đột nhiên đổ chuông, là thím Chu gọi điện tới: “Cô chủ, Nguyệt Nguyệt sốt đến ba chín độ năm rồi.”
“Tôi về ngay đây.” Phong Thiên Tuyết lập tức trở nên hoảng hốt, “Thím Chu, thím chuẩn bị sẵn thẻ khám bệnh và bình nước đi, tối về nhà sẽ lập tức đến bệnh viện ngay”
“Vâng”