Mục lục
Thiên Tài Tam Bảo Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15 Dạy dỗ người đàn ông khốn nạn

Thứ hai có rất nhiều việc, Phong Thiên Tuyết vừa đến công ty đã phải bận rộn, đến giờ ăn trưa mới được nghỉ ngơi.

Cô cùng đồng nghiệp trong bộ phận hành chính đến nhà ăn của công ty trên tầng hai mươi mốt để ăn cơm, vừa ra khỏi thang máy đã gặp chủ tịch Dạ Chấn Đình.

Thân hình cao lớn bước ra khỏi thang máy với khí thế mạnh mẽ, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.

Các nhân viên đều thận trọng lùi sang một bên, cúi đầu không dám nhìn anh.

Phong Thiên Tuyết lén lút liếc nhìn thì đúng lúc đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Dạ Chấn Đình, cô lập tức cúi đầu, tim đập thình thịch, vừa rồi ma quỷ Dạ đang nhìn mình sao?

“Đừng e dè, mọi người cứ tự nhiên.”

Hiếm khi Dạ Chấn Đình mở miệng nói chuyện.

Các nhân viên lập tức vừa mừng vừa lo, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy chủ tịch nói chuyện, tất cả đều rất kích động.

Dạ Chấn Đình ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, hai vệ sĩ đứng phía sau anh, còn Dạ Huy thì đi lấy thức ăn cho anh.

Phong Thiên Tuyết lén lút liếc nhìn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất và chiếu lên trên người anh, khiến anh trở nên tuấn tú như một thiên thần vậy!

Nếu người đàn ông này là ba của các con mình thì tốt biết bao!

Ngay khi suy nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, Phong Thiên Tuyết lập tức giật mình, cô vội vàng từ bỏ suy nghĩ này, bưng đồ ăn và ngồi cùng bàn với đồng nghiệp trong bộ phận hành chính.

Cô vừa mới ngồi xuống thì Hạ Văn Triết đáng ghét đã chen tới: “Chào!”

Phong Thiên Tuyết trợn trắng mắt, cô dịch người sang bên cạnh để giữ khoảng cách với Hạ Văn Triết.

“Sao cô ăn ít vậy?” Hạ Văn Triết vừa cười cợt vừa nói, “Ăn nhiều một chút, nhà ăn của công ty chúng ta còn thịnh soạn hơn cả tiệc buffet của khách sạn năm sao, hơn nữa đều là miễn phí.”

Phong Thiên Tuyết chẳng buồn để ý tới anh ta mà chỉ cúi đầu ăn cơm.

“Ôi, hôm nay là ngày gì vậy? Sao chủ tịch lại tới nhà ăn để dùng bữa chứ?” Nhân viên nữ A Phân thấp giọng hỏi.

“Tôi cũng rất tò mò, bình thường chủ tịch cũng không đến nhà ăn này.” Nhân viên nữ khác là A Lục liếc mắt nhìn chiếc bàn ở hướng chéo, hạ giọng nói: “Có chủ tịch ở đây, bầu không khí trở nên rất căng thẳng, ai cũng không dám lên tiếng.”

“Đúng đó, đúng đó, tay tôi cũng đang run lên đây này.” A Vân vẫn luôn cúi đầu.

“Ôi dào, mọi người đừng căng thẳng như vậy.” Hạ Văn Triết lại rất tự nhiên, “Trông chủ tịch có vẻ rất lạnh lùng hà khắc, nhưng thực ra rất hiền lành.”

“Dường như giám đốc Hạ rất hiểu chủ tịch nhỉ.” Một đồng nghiệp nam tò mò hỏi, “Lần trước tôi còn thấy anh chào hỏi chủ tịch.”

“Đó là điều đương nhiên, quan hệ giữa tôi và chủ tịch không tầm thường đâu…”

Lời nói của Hạ Văn Triết rất sâu xa, ​​anh ta muốn nói lại thôi.

“Chẳng trách giám đốc Hạ mới vào công ty chưa đầy nửa năm mà liên tục được thăng chức ba lần, hóa ra là người quen cũ của chủ tịch.” Mấy đồng nghiệp nam vội vàng nịnh nọt Hạ Văn Triết, “Giám đốc Hạ, sau này phải giúp đỡ nhiều hơn nhé!”

“Yên tâm, yên tâm, chỉ cần mọi người làm việc chăm chỉ ở Thịnh Thiên thì sau này sẽ có nhiều cơ hội phát triển.”

Hạ Văn Triết tỏ ra rất đắc ý.

Phong Thiên Tuyết không chịu đựng nổi cái tính này của anh ta, cô bưng khay và rời đi.

Hạ Văn Triết lập tức đi theo: “Phong Thiên Tuyết, chờ một chút!”

Phong Thiên Tuyết rất phiền, cô bước nhanh hơn.

Nhưng Hạ Văn Triết lại nhanh chóng đuổi kịp, anh ta vượt lên trước và chặn cô lại: “Việc gì phải vội, chúng ta cùng đi.”

“Giám đốc Hạ, tôi không quen anh…”

Phong Thiên Tuyết còn chưa nói xong thì một người đột nhiên đụng phải cô từ phía sau.

Cơ thể cô nhào về phía trước, chỗ mì Ý Spaghetti còn thừa trong khay văng hết lên mặt Hạ Văn Triết, trông giống như một chiếc mặt nạ vậy, sau đó những sợi mì từ từ rơi xuống.

“Á…” Đồng nghiệp bên cạnh hoảng sợ kêu lên.

Ban đầu Hạ Văn Triết sững sờ, sau đó tức giận đến phát điên lên, anh ta luống cuống lau mì Ý Spaghetti trên mặt như thể một thằng hề vậy.

“Phụt…” Phong Thiên Tuyết không nhịn được mà cười thành tiếng, nhưng sau đó cô lại cảm thấy mất lịch sự nên lập tức xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu, vừa rồi có người đụng phải tôi nên mới…”

Trong lúc nói chuyện, cô vô thức quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là Dạ Chấn Đình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK