Chương 219
Thần Thần nhíu mày và hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Hơn ba mươi triệu là bao nhiêu ạ?” Nguyệt Nguyệt nghiêng cái đầu nhỏ và nhìn anh trai với vẻ mặt lo lắng.
“Đồ ngốc, đó là số tiền mà cả đời mẹ cũng không thể kiếm được” Long Long buột miệng nói, vừa nói xong thì lập tức che miệng lại và nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ áy náy, “Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng, đợi Long Long trưởng thành là có thể kiếm được tiền rồi ạ”.
“Đứa trẻ ngốc” Phong Thiên Tuyết xoa đầu Long Long, sau đó lại sờ mặt Thần Thần, ôm Nguyệt Nguyệt và nói: “Đừng lo lắng, mẹ đã đền tiền cho họ, chuyện này được giải quyết êm đẹp rồi!”.
“Thật sao ạ?” Ba đứa trẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Thật đấy, gần đây mẹ làm việc vô cùng xuất sắc và kiếm được rất nhiều tiền, nên mẹ đã đền tiền sợi dây chuyền cho họ rồi!” Phong Thiên Tuyết tỏ vẻ ung dung thoải mái.
“Yeah, tốt quá!” Ba đứa trẻ lớn tiếng reo hò.
“Được rồi, các con về với bà trước đi, mẹ còn có việc phải làm nên sẽ về nhà
muộn!”
“Vâng, Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo sẽ ngoan ngoãn ạ!”
Sau khi thím Chu dẫn đám trẻ rời đi, Phong Thiên Tuyết lập tức chạy đến lớp học, nằm rạp xuống mặt đất và tìm kiếm…
Trong lớp học không có, cô lại đến sân chơi, xe của trường, thậm chí còn tìm cả trong nhà vệ sinh, không bỏ sót bất kỳ ngõ ngách nào.
Sau khi tìm kiếm một lượt thì quần áo trên người cô đã vấy bẩn, đầy bụi bặm và vết bẩn như thể giẻ lau vậy.
Trời tối dần, giáo viên và công nhân trong trường lần lượt ra về.
Hiệu trưởng Lưu khuyên nhủ: “Mẹ Tam Bảo à, hay là cô về nhà trước đi, ngày mai đi làm chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm. Tôi cũng đã gửi thông báo nội bộ rồi, nếu có ai nhìn thấy sợi dây chuyền đó thì nhất định sẽ giao cho tôi”
“Tôi muốn tiếp tục tìm” Phong Thiên Tuyết đang lục tung thùng rác, “Hiệu trưởng Lưu, bà không cần phải lo lắng cho tôi đâu, tôi sẽ tìm đến tám giờ rồi đi.”
“Thực ra chúng tôi đã tìm những chỗ này rồi.” Ban đầu hiệu trưởng Lưu còn muốn thuyết phục cô, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của cô, bà ấy lại không đành lòng mà chỉ nói thêm, “Vậy tôi đi trước đây, cô dùng chiếc đèn pin này đi”
“Cảm ơn bà” Phong Thiên Tuyết nhanh chóng cầm lấy đèn pin, “Đúng lúc tôi cần cái này.”
Hiệu trưởng Lưu xoay người rời đi, khi bước tới cửa thì gặp cô giáo Trần đang chuẩn bị tan làm, bà thấp giọng cảm thán: “Haiz, đáng thương cho tấm lòng người làm ba làm mẹ…”
“Một người phụ nữ nuôi ba đứa trẻ, thật vất vả biết bao.” Cô giáo Trần không nhịn được mà nói, “Không biết ba của bọn trẻ đang ở đâu, thật là vô trách nhiệm”
“Chắc là gia đình đơn thân…”
“Hôm nay mẹ của Mộ Phong cứ mảng ba đứa trẻ đó là có mẹ sinh ra nhưng không có ba nuôi dưỡng, cho nên mới đi ăn trộm đồ. Tôi cũng cảm thấy khó nghe nên khuyên cô ta đừng như vậy, nhưng cô ta lại nhảy dựng lên, chỉ vào mặt tối và mắng chửi, còn nói muốn đuổi tôi, đúng là giỏi thật đấy!”
“Mợ Tư này có tiếng là kiêu ngạo và ngang ngược, đừng có chọc vào cô ta.”
“Rõ ràng là Mộ Phong tự tặng sợi dây chuyền cho Nguyệt Nguyệt, bây giờ mẹ thằng bé lại muốn kiện người ta tội trộm cắp, đúng là vô lý!”
“Vậy cũng hết cách, xét theo pháp luật thì không có quy định về việc trẻ em tặng quà cho nhau, đặc biệt là đồ vật có giá trị như vậy, thế nên lần này họ đã chiếm hết lý lẽ!”