• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm hôm đó, ở thư phòng của Mục Vân Kiêu.

"Hôm nay ngươi đã đi đâu mà cả ngày nay ta không nhìn thấy ngươi vậy?" Mục Vân Kiêu hỏi Vệ Hàn.

"Thuộc hạ vẫn luôn ở trong phủ, không biết là vương gia có gì sai bảo?" Hắn nói một nửa sự thật, xem ra cũng chẳng phải là đang nói dối.

"Không có gì, ta muốn ngươi giúp ta đem lọ thuốc này cho một người." Hắn đặt lo thuốc lên bàn.

"Thuốc? Cho ai ạ?"

"Quách Phương Nghi."

Nghe đến cái tên này, Vệ Hàn có hơi giật mình, không ngờ vương gia vậy mà lại quan tâm đến nàng. Nhưng nếu quan tâm thì nàng đâu bị A Linh ức hiếp? Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?

Hoặc là...

"Vương gia... thật ra hôm nay thuộc hạ đã đi giúp Quách Phương Nghi." Vệ Hàn cẩn thận nhìn sắc mặt hắn rồi mới nói tiếp: "Phương Nghi bị A Linh phạt phải đi gánh nước và bổ củi, đó vốn là công việc của nam nhân, hơn nữa nàng ấy ốm yếu như vậy sao có thể làm nổi việc nặng. Đây... không phải là ý của vương gia chứ?"

"Rầm." Hắn tức giận đập bàn.

"Ngươi nghĩ ta là loại người đó sao?"

"Thuộc hạ không dám."



Nhưng mà hắn đột nhiên nhớ ra, hắn đã từng nói với A Linh là tùy ý cho ả xử lý. Vậy thì... hắn không phải cũng được coi như là gián tiếp ra lệnh?

"Được rồi, được rồi, ngươi đưa lọ thuốc này cho nàng ta trước đi, chuyện đó ta sẽ xử lí sao?" Hắn nói.

Vệ Hàn liền vâng lời, cầm lọ thuốc và biến mất trong giây lát.

"Haizz! Sao nàng ta lại khiến mình phải bận tam như vậy chứ?" Hắn tự lẩm bẩm với bản thân, sau đó đột nhiên gọi lớn: "Tiểu Bảo!"

Tiểu Bảo nghe tiếng gọi lập tức chạy vào: "Vương gia!"

"Ngươi có biết hình phạt của Quách Phương Nghi là gì không?" Tiểu Bảo chưa kịp trả lời thì hắn đã tức giận quát: "Là gánh nước, bổ củi! Sao ngươi không nói sớm cho ta biết?"

Tiểu Bảo bị đơ ra, vẫn chưa hiểu gì: "Dạ?"

Hắn tặc lưỡi vài cái rồi cố giữ bình tĩnh lại: "Không, ý ta là phủ của ta đâu có thiếu nam nhân làm việc nặng nhọc, sao lại để cho một nữ nhân chân yếu tay mềm làm? Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì sao? Người ta sẽ nghĩ là ta ngược đãi người làm. Hiểu không?"

"Vương gia, từ khi nào mà người lại để ý đến miệng lưỡi của người đời như vậy? Hơn nữa, đây không phải chỉ là hình phạt cho nàng ta thôi sao?" Tiểu Bảo nói với vẻ mặt vô cùng thờ ơ, chuyện ganh tị, ức hiếp này Tiểu Bảo hắn cũng đã nhìn thấy qua không ít.

"Ngươi nói sao cơ?" Ánh mắt của hắn nhìn Tiểu Bảo như muốn lập tức đem đi phanh thây khiến Tiểu Bảo cảm nhận được sát khí chết chóc.

"Không... không phải, người... người cần gì quan tâm đến cái tên Phương Nghi đó như vậy? Người đâu thể lúc nào cũng bảo vệ nàng ta." Tiểu Bảo tuy sợ hãi nhưng vẫn ngoan cố, Tiểu Bảo cảm thấy... vương gia của hắn ta đã có chút khác trước.

"Vậy thì sao? Ta cứ muốn thiên vị thì thế nào? Nàng ta là người mà ta đem về, tận tình chữa bệnh, không những tốn không ít ngân lượng mà còn tốn công sức của ra. Cái cơ thể đó chỉ mới khoẻ lên được một chút thì bọn họ đã hành hạ ra nông nỗi này rồi. Rõ ràng là không xem ta ra gì." Hắn nói với vẻ mặt vô cùng bất mãn, cũng không biết là hắn thật sự tiếc ngân lượng, tiếc công sức hắn chăm sóc cho nàng cả đêm hay là lấy cái cớ để quan tâm nữa.

"Vậy sao người không để nàng ra bên cạnh người luôn đi." Tiểu Bảo chỉ là tiện miệng đưa ra một ý kiến.

Vậy mà gắn thật sự cảm thấy không tồi: "Cũng được đấy! Vậy ngày mai ngươi đi thông báo với cả phủ là bắt đầu từ ngày mai Quách Phương Nghi sẽ trở thành tì nữ thân cận của ta, rõ chưa?"

Tiểu Bảo há hốc mồm, hắn ta vô cùng giận dỗi, bao nhiêu năm nay bên cạnh hắn chỉ có một mình hắn ta, vậy mà Quách Phương Nghi vừa đến thì hắn ta đã bị cho rìa.

"Vậy còn nô tài thì sao?" Hắn ta chính là không cam tâm.

"Ngươi cũng bắt đầu như những nữ nhân kia, họ thối đố kỵ rồi à?" Mục Vân Kiêu trừng mắt về phía hắn ta, vậy là hắn ta đành ngoan ngoãn cúi đầu.



Nhưng trong thâm tâm lại không ngừng trách móc, hờn dỗi: Được lắm, Quách Phương Nghi!

...

Đêm hôm đó, nàng bị nhốt ở bên ngoài, chính là sân sau dùng để bổ củi.

Vào đêm, ở đây có cảm giác vô cùng lạnh lẽo và hiu quạnh khiến nàng sợ hãi, nàng co ro, dựa người vào một bức tường, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời cao.

Mặt trăng thì vẫn ở đó, chỉ có nàng là mỗi lúc một cằn cỗi, cảm giác như nàng sẽ không sống được bao lâu nữa vậy.

Dạo này nàng rất hay bị đau bụng, chắc là ăn lúc đói lúc no khiến dạ dày trở nên không khoẻ. Nếu mà cứ như này thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị bệnh chết, không cần nàng phải tự tìm đến.

Chợt, có một làn gió nhẹ thổi qua, Vệ Hàn xuất hiện.

"Vệ Hàn? Sao huynh lại ở đây?" Nàng ngạc nhiên, hai mắt sáng rực.

"Câu này phải là ra hỏi mới đúng, sao ngươi lại ngồi ở đây vậy?"

Nàng cười khổ nói: "A Linh biết đống củi đó không phải là do ta bổ rồi."

"Vậy nên ả ta nhốt ngươi ở ngoài này? Bỏ đói ngươi sao?"

Nàng ấm ức gật đầu.

"Ngươi cầm lấy lọ thuốc này trước, đợi ta một chút, ta sẽ trở lại ngay." Vệ Hàn nói xong liền đi mất biệt.

"Lọ thuốc? Huynh ấy thấy tay ta bị thương rồi à? Huynh ấy quả nhiên là người tốt." Nàng lẩm bẩm.

"Đây, của ngươi!"

Vệ Hàn khiến nàng giật mình, nói đi là đi, nói xuất hiện là xuất hiện, còn không gây ra tiếng động gì, cứ như là ma vậy.



"À... bánh bao sao? Còn là hai cái?" Nàng vui mừng cầm hai cái bánh bao trên tay sau đó cắn thử một cái và cảm thán: "Ngon quá đi!"

"Ăn chậm thôi, ở đây ta còn có nước." Vệ Hàn bước đến ngồi kế bên nàng, nhìn nàng vui vẻ ăn bánh bao rồi cười tươi với hắn.

Nụ cười ấy thật sự toả nắng khiến hắn cũng vui lây mà lén mỉm cười.

"Này!" Vì hai tay nàng đang cầm bánh bao nên nàng đã lấy cổ tay xoay mặt Vệ Hàn lại và nói: "Đừng lén cười như vậy chứ? Huynh cười lên thật sự rất đẹp."

Đây là lần đầu tiên hắn ở gần một nữ nhân như vậy, còn mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt nhau khiến mặt hắn đỏ bừng, lúng túng đứng dậy: "Nam nữ thụ thụ bất thân."

Nàng ngơ ngác nhìn Vệ Hàn rồi bật cười: "Ha ha ha ha ha! Huynh đáng yêu thật đó."

Ai đời nào lại đi khen một nam nhân cao to vững chãi như hắn là đáng yêu chứ? Điều này khiến hắn vừa bất mãn cũng vừa ngượng ngùng: "Ngươi mới đáng yêu ấy!"

"Không cần huynh nói, ta biết điều đó mà."

"Ngươi... nếu ngươi không ăn thì trả bánh bao lại cho ta."

"Đâu có, ta đang ăn mà."

Hôm nay Phương Nghi thật sự cảm thấy rất vui, đã rất lâu rồi nàng không nói chuyện với ai thoải mái như vậy, cũng đã lâu nàng không còn biết đùa giỡn, cười đùa là như thế nào. Lúc nào người khác cũng mang đến cho nàng một cảm giác thấp thỏm, nơm nớp lo sợ.

Nhưng mà Vệ Hàn thì khác, có lẽ vì hắn là một người tốt bụng và đặc biệt là rất thật thà, còn hay xấu hổ khiến nàng có cảm giác thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK