Nhưng không sao cả, Phương Nghi cũng đã đoán trước được việc này nên nàng hoàn toàn không để trong lòng, cũng khong muốn nhắc đến.
Sau khi chuyến săn bắn kết thúc cho đến một tháng sau, một chuyện vẫn diễn ra rất bình thường. Không có ai đến gây sự hay làm khó Phương Nghi nữa, vương gia cũng đối với nàng rất tốt.
Nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến Phàn Chiếu Như đã hết thời hạn cấm túc từ lâu. Trong lòng vẫn luôn căm phẫn và hận Phương Nghi, chắc chắn sẽ không vỏ qua cho nàng dễ dàng như vậy.
Có Mục Vân Kiêu bảo vệ thì sao chứ? Điều đó chỉ khiến cho nàng ta thêm tức giận và ngạo mạn.
Lần này nàng ta không nhân lúc hắn đi vắng mà đến nữa, nàng ta trực tiếp xông vào phủ, lớn giọng gọi Quách Phương Nghi.
Trong lúc đó Phương Nghi vẫn đang giúp hắn mài mực ở trong thư phòng.
Nghe thấy âm thanh ồn ào, hắn và nàng cùng ra ngoài xem thử. Không ngờ Phàn Chiếu Như vừa trông thấy Phương Nghi đã vội vàng lao đến như một kẻ điên, cũng may là hắn kịp thời đẩy nàng ta ra, nếu không thì Phương Nghi đã bị móng vuốt của nàng ta làm cho bị thương.
"Phàn Chiếu Như! Muội đủ chưa vậy? Làm loạn gì chứ?" Hắn đứng ở phía trước, dùng tấm thân ngàn vàng của mình để che chắn cho nàng
"Muội mới là người hỏi huynh câu đó mới đúng. Rốt cuộc là huynh đủ chưa vậy? Huynh định bảo vệ ả đến khi nào? Ả chỉ là một tiện tì mà thôi. Chuyện của Khanh Ưu tỷ tỷ chắc chắn cũng là do ả hãm hại. Huynh có biết là mình đang nuôi ong tay áo không?" Nàng ta tức giận đến hai mắt hằn chỉ máu, tay chân múa loạn không thể để yên.
"Ta nói muội đủ rồi. Có phải phạt cấm túc một tháng muội vẫn chưa hài lòng phải không?" Giọng hắn lạnh lùng, ánh mắt nhìn Phàn Chiếu Như vô cùng u ám như đã cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi.
"Cho dù huynh có cấm túc ta cả đời thì mọi chuyện cũng không thể thay đổi. Ả chính là hồ ly tinh mê hoặc nam nhân. Huynh vậy mà bị ả vắt mũi, không cảm thấy mất mặt sao? Bây giờ Chu Khanh Ưu không thể gả cho huynh nữa, không lễ huynh định để ả làm thất vương phi?"
"Đó là chuyện của ta. Người đâu, đưa quận chúa trở về phủ, sau này không cho muội ấy bước vào phủ của ta dù chỉ một bước." Hắn lạnh nhạt ra lệnh, ánh mắt thờ ơ không chút lưu tâm.
"Vân Kiêu ca ca, huynh lại vì ả mà đối xử với ta như vậy, ta nhất định không để yên đâu. Quách Phương Nghi, ngươi cứ chờ đó cho ta, ngươi sẽ không sống được bao lâu nữa đâu." Nàng ta bị hai nam nhân trong phủ kéo ra ngoài nhưng tiếng nói vẫn không ngừng vang vọng bên tai, cảm giác như đây là lời nguyền rủa ghê rợn.
Thấy ánh mắt Phương Nghi vẫn còn sợ hãi nhìn vào khoảng trống, hắn liền nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
"Đừng sợ, có ta đây rồi, ta sẽ bảo vệ nàng."
"Tại sao... vương gia phải bảo vệ nô tỳ? Nô tỳ cũng chỉ là một tỳ nữ nhỏ nhoi, người cần gì phải làm vậy?"
Tại sao à? Tại vì hắn muốn vậy, trong lòng hắn muốn bảo vệ nàng tuyệt đối, không muốn nàng có chút thương tổn nào. Nếu được, hắn còn muốn trói nàng bên cạnh hắn mãi mãi.
Nhưng mà dường như không chỉ có vậy, dường như hắn đối với nàng không chỉ là sự chiếm hữu mà còn có một cảm xúc khác đã bị hắn chôn xuống, không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận. Hắn cảm thấy, như hiện tại cũng đã tốt lắm rồi, không muốn vì một lời nói mà bị phá hoại.
"Được rồi, tiếp tục vào trong mài mực cho ta đi. Đừng suy nghĩ nhiều. Nàng là tỳ nữ thân cận của ta, ta bảo vê nàng không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Nói xong hắn liền bước đi một mạch đến thư phòng.
Nhưng Phương Nghi vẫn đứng ở đó, câu trả lời của hắn không thể giải được khúc mắc trong lòng nàng. Không phải là nàng hi vọng hắn thích nàng hay yêu nàng. Chỉ là, nếu không thích, không yêu thì đừng đối xử tốt với nàng như vậy, cũng đừng trêu chọc nàng, cho nàng hi vọng, đều đó thật quá tàn nhẫn. Thà rằng... hắn cứ lạnh nhạt với nàng còn chân thật hơn là sự dịu dàng quá đỗi hư ảo này.