Nhưng vì lần đi này khá nguy hiểm, lại là dịch bệnh nên hắn không thể dẫn theo Phương Nghi theo được, dù sao nàng cũng mới vừa khỏi bệnh, mà cho dù nàng có khoẻ mạnh hắn cũng sẽ không dẫn nàng theo. Tóm lại, là vì hắn lo cho nàng.
Trước khi đi hắn còn dặn dò nàng ngoan ngoãn ở lại vương phủ, không được ra ngoài đi lung tung, phải ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi cho tốt, nếu hắn trở về mà nhìn thấy nàng gầy đi thì nhất định sẽ trừng phạt nàng.
Phương Nghi vốn không muốn rời xa hắn, hắn lo cho nàng, đương nhiên nàng cũng sẽ lo cho hắn. Ôn dịch rất đáng sợ, lỡ đâu không may hắn bị lây nhiễm thì phải làm sao?
Nhưng nàng không thể ngăn cản hắn đi làm nhiệm vụ, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu và nói lời chào tạm biệt.
Chỉ là không biết bao giờ mới được gặp lại, một tháng hay hai tháng? Phương Nghi nghĩ đến thôi đã cảm thấy sợ hãi.
Sau khi hắn khởi hành, nàng đã đến vườn hoa, ngồi ở một góc mà buồn bã, bây giờ cảnh có đẹp đến mấy, hoa có thơm ngát nàng cũng không mảy may để ý. Tất cả cảnh vật trước mắt đều trở nên vô cùng nhạt nhẽo.
Cả vương phủ rộng lớn này khiến cho nàng phút chốc cảm thấy lạc lõng, vì người quan trọng, người mà nàng muốn nhìn thấy mỗi ngày đã không còn ở đây, nó khiến cho lòng nàng có cảm giác rất trống trải.
Nàng úp mặt vào giữa hai đầu gối, muốn được yên tĩnh nhưng nói trắng ra là vì nhớ Mục Vân Kiêu, chỉ mới xa nhau được một lúc mà nàng đã nhớ hắn đến mức không chịu nổi rồi, vậy ngày tháng sao này phải làm sao đây?
Được một lúc, đột nhiên nàng nghe thấy có tiếng bước chân, bước chân rất nhẹ nhưng lại dứt khoát, vững vàng, nghe ra là tiếng bước chân của một nam nhân.
Lúc đầu thì cảm giác như hắn ta đang ở xa nhưng sau đó lại dừng lại trước mặt nàng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, trông có vẻ khá chững chạc nhưng lại rất khôi ngô, không những vậy mà trên người hắn ta còn toát ra một khí chất rất tao nhã, oai phong và nghiêm nghị. Cảm giác như hắn ta là một người cao cao tại thượng.
Nhìn quần áo mặc trên người hắn thì đã biết hắn là người có tiền, ngay cả chiếc quạt còn làm bằng ngọc và giấy cao cấp.
Nàng nhìn hắn đến mức ngẩng người, hắn thấy vậy liền gấp chiếc quạt lại gõ lên đầu nàng một phát.
"Có gì mà ngạc nhiên vậy?" Hắn nhướng mày hỏi.
Lúc này nàng mới bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy: "Vị công tử này, người tìm vương gia nhà ta sao?"
Hắn không trả lời mà nhìn nàng từ trên xuống dưới, cẩn thận dò xét, không sót chỗ nào. Chỉ là hắn nhìn kĩ lại càng không nhìn ra được điểm gì đặt biệt. Nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương bình thường như bao cô nương khác, thậm chí còn không có chút thú vị nào
Hắn lắc đầu ngao ngán rồi lại nói: "Ta không tìm đệ ấy, ta đến tìm ngươi. Thân là huynh đệ, ta muốn xem thử, người mà đệ ấy sủng ái là một nữ nhân như thế nào. Không ngờ, lại tầm thường như vậy."
Huynh đệ? Vậy không phải cũng là vương gia sao?
Nàng vội vàng hành lễ: "Nô tỳ tham kiến vương gia. Vương gia tìm nô tỳ chỉ để nói những lời này thôi sao?"
Hắn hừ lạnh một tiếng, tay vẫn không ngừng phe phẩy chiếc quạt, tuy không quá rõ ràng nhưng có thể nhận ra được sự khinh bỉ từ trong đôi mắt.
"Đương nhiên là không rồi." Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện."
"Thương lượng? Ý người là muốn ra lệnh cho nô tỳ nghe theo việc gì đó sao?" Nàng nghi hoặc nhìn hắn, dường như nàng có cảm giác gì đó rất lạ. Tuy trên miệng hắn nở nụ cười nhưng lại gây ra sự áp đảo rất lớn khiến nàng ngộp thở.
"Tùy ngươi, ngươi muốn nghĩ sao, không quan trọng. Điều ta muốn nói là, ngươi cảm thấy thế nào nếu ta ban cho ngươi một mối hôn sự, muốn ngươi rời khỏi Mục Vân Kiêu."
Phương Nghi sững sờ giây lát, giọng nói cũng trở nên run run: "Nô tỳ là tỳ nữ thân cận của thấy vương gia, không có sự cho phép của vương gia, nô tỳ sẽ không gả."
"Nhưng ta cho phép. Ngươi cũng biết đó, ta là ca ca của Vân Kiêu, không lẽ lời của ta nói lại không có tí tác dụng nào?" Hắn nói.
"Nô tỳ không muốn, tại sao vương gia lain bắt nô tỳ phải rời xa vương gia? Nô tỳ đã làm gì sai sao?" Nàng nhỏ giọng, đầu cúi gầm, có chút sợ hãi, bây giờ Mục Vân Kiêu không ở đây, nếu nàng bị ép buộc gả cho nam nhân khác thì khi hắn trở về cũng không thể làm được gì.
"Ngươi nghĩ sao?" Hắn hỏi nàng nhưng nàng lại không trả lời nên hắn đã nói tiếp: "Ngươi ở bên đệ ấy chính là một sai lầm. Tâm tư của ngươi đâu chỉ đơn giản là làm một tỳ nữ thân cận. Ngươi muốn trèo cao, đừng tưởng là ta không biết. Nhưng, ta chân thành khuyên người một câu, trèo cao thì chỉ té đau mà thôi, nếu bây giờ ngươi chuyện gả cho một một nhà khá giả thì đó là lựa chọn sáng suốt và là một kết cục tốt đẹp nhất. Còn nếu ngươi cứ cứng đầu không chịu nghe lời thì ta không đảm bảo kết cục của ngươi là gì đâu."
Phương Nghi siết chặt tay, môi mím chặt, đầu óc nàng trở nên trống rỗng, nàng không ngờ rằng người khác lại cho là nàng muốn trèo cao, muốn đeo bám Mục Vân Kiêu để hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng rõ ràng là không phải vậy, từ đầu đến cuối nàng đều không có ý nghĩ đó, cũng chưa từng muốn có một danh phận, nàng chỉ đơn giản là muốn ở cạnh hắn, nhìn thấy hắn mỗi ngày, chăm sóc cho hắn.
"Có lẽ là vương gia... đã hiểu lầm gì rồi. Nô tỳ thật sự không có ý đồ gì cả, nô tỳ... là thật lòng thích vương gia." Nàng chậm rãi nói, ánh mắt nàng lúc này đã nhìn thẳng vào ánh mắt của người kia một cách kiên định.
Nhưng hắn chỉ nhếch mép, không chút lay động, không chút tin tưởng: "Diễn giỏi nhỉ? Hèn gì thất đệ lại bị ngươi mê hoặc, ta xém nữa còn tin vào những lời ngươi nói đấy. Ngươi nói là ngươi thích đệ ấy sao? Ngươi nghĩ mình dùng tính mạng để của mình là có để trao đổi được chân tình? Ngươi có từng ngẫm qua, liệu đệ ấy chỉ là vì áy náy không? Với lại... người chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, ngươi nghĩ đệ ấy đối tốt với ngươi là vì thích ngươi chăng? Có phải là ngươi quá tự tin về bản thân rồi không?"
Hắn cười khẩy, nụ cười vừa chán ghét lại vừa ghê tởm, hắn xếp cây quạt lại rồi dùng nó nâng cằm nàng lên: "Đệ ấy chỉ là nhất thời nổi hứng, cảm thấy ngươi mới lạ nên mới vậy thôi. Sau khi đệ ấu chán ngươi rồi thì ngươi, ngay cả một con chó cũng không bằng. Hiểu không?"
Nàng cắn chặt răng, hai tay siết chặt, nhìn hắn chăm chăm không nói lời nào.
"Ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt phẫn nộ đó. Điều ta nói toàn là sự thật mà thôi. Bây giờ ngươi tỉnh ngộ vẫn chưa muộn, làm người phải biết thức thời thì mới sống lâu được." Hắn dùng cây quạt vỗ vỗ nhẹ vào má nàng rồi quay người lại nhìn ngắm những bông hoa đang nơ rộ: "Ngươi là hoa dại, không xứng được với tường vi kiều diễm đâu."
"Nhưng hoa dại thì sao? Hoa dại cũng có nét đẹp riêng mà những đoá hoa rực rỡ kia không có." Nàng nói với giọng đầy nội lực, nàng muốn khẳng định cho vị này biết, hoa dại không hề kém cạnh hoa đắt tiền, mỗi người có một nét đẹp riêng.
Nhưng hắn lại phì cười: "Ngươi đang nói về thực tại đó sao? Có phải là ngươi vẫn còn chưa tỉnh ngủ không? Ta khuyên ngươi mau thoát ra khỏi giấc mơ đi. Một tỳ nữ thấp hèn như ngươi lại muốn so sánh với tiểu thư đài các? Ngươi lấy gì để đấu với họ? Sự ngây thơ, đáng yêu và một chút lòng trắc ẩn mà đệ ấy dành cho ngươi sao? Đừng tự lừa mình nữa, không lẽ ngươi còn không hiểu rõ, trêu hoa ghẹo nguyệt chính là bản tính của nam nhân? Một khi đệ ấy tìm được thú vui khác, ngươi chả là cái thá gì đâu."
Hắn ngắt một đoá hoa vô cùng xinh đẹp rồi cài lên cho nàng, dịu dàng và thâm tình đến đáng sợ: "Bây giờ... ngươi có đang nghĩ là ta thích ngươi không?"
Trong chốc lát, nàng đã bị hoá đá, nàng không ngờ ngay cả ánh mắt chứa đầy tình cảm cũng có thể diễn được. Ánh mắt đó, cử chỉ đó dường như khiến nàng thức tỉnh. Không lẽ... Mục Vân Kiêu thật sự chỉ muốn cợt nhả nàng thôi sao? Không lẽ tất cả chỉ là một màn kịch? Là do nàng tự mình đa tình?
"Ta nói với ngươi cũng nhiều rồi, chắc ngươi cũng đã hiểu. Vậy thì vào ngày nữa ta sẽ sắp xếp cho ngươi, để cho ngươi trở thành một tân nương thật xinh đẹp."
"Nô tỳ không muốn, nô tỳ sẽ đợi thất vương gia trở về."
"Ta đây không phải là đang hỏi ý của ngươi, hơn nữa ngươi nghĩ bản thân mình có quyền lựa chọn sao?" Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn nàng, đáng sợ đến mức khiến người khác cảm thấy sinh mạng như đang bị bóp nghẹt.