Em không muốn hôn.
Không phải lúc nào Kỳ Hàn cũng muốn hôn, chỉ là Lý Nhạc Nhất hay liếm răng, nhân tiện liếm luôn cả môi, liếm xong lại thấy khô môi, lại liếm thêm lần nữa, bé ngốc này không biết rằng càng liếm môi càng khô. Kỳ Hàn muốn ngăn cậu lại cũng không được, chỉ đành mặc kệ Lý Nhạc Nhất bị khô môi.
Khô thì thôi đi, đằng này Lý Nhạc Nhất lại thích bóc môi, thỉnh thoảng bóc được mẩu da bé tí, lúc nào không bóc được thì tự làm môi mình chảy máu tùm lum.
Đến ngày thứ ba Kỳ Hàn không nhìn nổi nữa, hắn tóm lấy bàn tay đang bóc môi của Lý Nhạc Nhất, lạnh giọng nói: "Còn xé nữa anh sẽ tịch thu hết đồ ăn vặt của em, trói tay em lại, không cho chơi trò chơi."
Lý Nhạc Nhất rầm rì mấy tiếng, bây giờ gan cậu đã lớn hơn rồi, dám phản kháng Kỳ Hàn rồi, đôi khi Kỳ Hàn nói gì cậu còn không thèm nghe, cãi lại lời hắn. Dù sao Kỳ Hàn cũng sẽ không như chị cậu mà mắng véo cậu, cùng lắm chỉ lạnh mặt thôi, giống như bây giờ. Sau đó Lý Nhạc Nhất ngoan ngoãn để yên tay, tiến đến trước mặt Kỳ Hàn cười tủm tỉm với hắn:
"Anh đừng giận em mà."
"Hừ." – Kỳ Hàn cười nhạo một tiếng, hắn cũng phát hiện Lý Nhạc Nhất càng ngày càng không biết sợ hắn.
"Tải bao nhiêu trò ở điện thoại của anh rồi?" – Kỳ Hàn hỏi.
Lý Nhạc Nhất đã biết cái này gọi là điện thoại, nó không chỉ gọi điện thoại, còn có thể gửi tin nhắn, đương nhiên quan trọng nhất là có thể tải rất nhiều trò chơi, tất cả các trò đều rất thú vị.
"Chắc là mười lăm cái."
Tức là có ít nhất mười lăm trò chơi, Kỳ Hàn nói: "Chưa đến nửa tháng em đã tải mười lăm trò, điện thoại của anh chỉ tải được nhiều nhất là hai mươi trò."
Hả? Lý Nhạc Nhất khó xử, cậu đã nhìn trúng vài trò nữa định để ngày mai tải về chơi, nếu chỉ tải được hai mươi trò, cậu sẽ phải xóa bớt mấy trò cũ đi.
Hôm nay dưa hấu đắt khách, đã bán được hết cả xe, trước khi trở về, Lý Nhạc Nhất nhìn sau xe trống không, đột nhiên rất muốn biết cảm giác ngồi sau xe ba bánh là thế nào. Đương nhiên Kỳ Hàn rất dung túng cậu, chỉ cần cậu nắm chắc tay vịn, không được đứng lên. Nhưng cho dù Lý Nhạc Nhất làm theo, Kỳ Hàn vẫn lái xe rất rất chậm hệt như lần đầu tiên hắn chở Lý Nhạc Nhất đi bán dưa hấu. Mất gần 40 phút mới về đến nơi, khi bắt đầu lái trời vẫn còn sáng, đến khi về nhà trời đã đen hoàn toàn.
Khu xung quanh nhà Lý Nhạc Nhất không nhiều nhà lắm, nhà gần nhất là nhà bác Vương cách đó 10 mét đang sáng đèn, nhà Lý Nhạc Nhất không có đèn, chỉ dựa vào ánh sáng mờ mờ để đi lại. Kỳ Hàn đứng khoanh tay dựa vào xe ba bánh thưởng thức biểu tỉnh rối rắm của Lý Nhạc Nhất.
"Đã nghĩ được sẽ xóa trò nào chưa?" – Kỳ Hàn hỏi.
Lý Nhạc Nhất nặng nề thở một hơi, ủ rũ nói: "Vẫn chưa."
Vài giây sau cậu ngẩng đầu lên hỏi: "Sao lần nào anh cũng đoán được em đang nghĩ gì?"
Kỳ Hàn cười không nói, Lý Nhạc Nhất bướng bỉnh muốn biết đáp án, cậu nhét điện thoại vào túi quần: "Anh không nói cho em em sẽ không trả cho anh."
Kỳ Hàn nhướng mày, hỏi: "Học được trò này từ bao giờ?"
Lý Nhạc Nhất cũng không nói, còn đút tay vào túi quần không chịu bỏ ra, đêm nay mây dày, trăng trên bầu trời chỉ chiếu được ánh sáng mờ mờ, Lý Nhạc Nhất không thấy được biểu tình của Kỳ Hàn.
"Nhìn biểu tình."
"Hả?" – Lý Nhạc Nhất không hiểu.
"Nhìn biểu tình của em là anh biết em đang nghĩ gì." – Kỳ Hàn ghé sáy vào, Lý Nhạc Nhất cũng thấy rõ đôi mắt của hắn, cậu cẩn thân nhớ lại, hình như lần nào Kỳ Hàn nói chuyện với cậu cũng sẽ nhìn cậu chằm chằm, khác với Lý Nhạc Nhất, đôi khi cậu không muốn ngẩng đầu nhìn Kỳ Hàn.
"Nhưng mà lúc em nhìn anh cũng không biết anh đang nghĩ gì."
"Vậy à, em nhìn lại xem." – Kỳ Hàn nói xong lại ghé sát vào một chút.
Lý Nhạc Nhất nghe vậy nghiêm túc nhìn Kỳ Hàn vài giây, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không nhìn ra được."
"Có thật không?" – Kỳ Hàn hạ giọng, dụ dỗ cậu.
Lý Nhạc Nhất lại nhìn hắn chằm chằm, phát hiện ánh mắt hắn thi thoảng sẽ liếc nhẹ xuống dưới mỗi lần chớp mắt, dừng lại trên môi mình. Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Lý Nhạc Nhất, cậu vui mừng nói: "Anh muốn hôn em à?"
Kỳ Hàn gật đầu tán thưởng, hỏi: "Cho anh hôn không?"
Lý Nhạc Nhất suy nghĩ một hồi, cậu và Kỳ Hàn đã lâu không hôn, cậu lại liếm liếm chỗ mất răng, cảm giác nó không hề mọc lên, cũng có thể vì cậu và Kỳ Hàn mới hôn một lần, Kỳ Hàn nói phải hôn nhiều lần nó mới mọc được. Vì thế Lý Nhạc Nhất gật đầu.
"Muốn hôn."
Lần này không chờ Kỳ Hàn chủ động hôn môi, Lý Nhạc Nhất đã ngoan ngoãn há to miệng. Kỳ Hàn thấy cậu như thế không hôn nổi, một tay hắn bóp hai má Lý Nhạc Nhất thành hình chữ O: "Em thế này có phải muốn hôn đâu, rõ là đang chờ anh đút cơm cho ăn."
Lý Nhạc Nhất không giãy giụa, thuận theo để Kỳ Hàn bóp má, hàm hồ nói: "Vậy thì phải hôn thế nào?"
"Chờ anh chạm vào môi em mới được há miệng, cũng không cần há to như thế."
"Biết—— ư!"
Lý Nhạc Nhất còn chưa nói xong đã bị người ta mút lấy môi, khoang miệng lại bị xâm lấn càng lúc càng mạnh.
Khi hai đôi môi tách ra, Lý Nhạc Nhất phát hiện giữa môi của hai người xuất hiện một sợi chỉ bạc, nhưng mà ngay sau đó nó đã biến mất.
Cậu còn chưa kịp chỉ cho Kỳ Hàn xem đâu.
"Lý Nhạc Nhất."
Giọng của chị cậu vang lên cách đó không xa, trong nháy mắt hai mắt Lý Nhạc Nhất sáng lên, cậu vui vẻ định đứng dậy đáp lại, lại cảm giác được bàn tay đang nắm vai cậu của Kỳ Hàn đột nhiên tăng sức lực.
"Đau quá." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng oán giận.
Lý Diễm Thanh đã đi đến nơi này, cách hai người chưa đến 1 mét, hỏi: "Hai đứa đang làm gì đấy?"
"Chị ơi, bọn em đang..." – Lý Nhạc Nhất chưa nói xong lại bị Kỳ Hàn che miệng, nhưng lần này hắn dùng tay.
"Chị, bọn em đang nói chuyện phiếm thôi." – Kỳ Hàn nói.
"Nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, đừng che miệng em ấy." - Lý Diễm Thanh lạnh nhạt nhìn động tác của Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn nghe lời buông tay, lại nghe thấy Lý Diễm Thanh nói: "Gọi tôi chị Diễm Thanh là được."
Nếu lúc này không hiểu ý của Lý Diễm Thanh, cậu chủ Kỳ đã lãng phí bao nhiêu đồ bổ ba hắn cho hắn ăn rồi.
Kỳ Hàn hạ thấp thái độ, nói: "Xin lỗi chị Diễm Thanh, hôm nay em với Lý Nhạc Nhất đi chơi, nên em mới đưa em ấy về."
Lý Diễm Thanh liếc nhìn Lý Nhạc Nhất đang ngồi trên xe ba bánh: "Hai đứa đi đâu chơi?"
"Chỉ đi một vòng bên ngoài thôn An Dương thôi."
"Lần sau đừng đi nữa, cậu biết tình huống của Lý Nhạc Nhất."
"Vâng." – Kỳ Hàn tạm đồng ý, nghe thấy Lý Diễm Thanh nói vậy, hắn cũng thuận miệng nhắc đến cậu của Chu Tử Duy: "Bạn cùng phòng em có cậu làm bác sĩ rất giỏi ở khoa não bệnh viện Nam Thành, Lý Nhạc Nhất không phải bị bệnh bẩm sinh, nếu là do tác động bên ngoài tạo thành, em muốn đưa em ấy đi khám."
Hắn nói rất chân thành, Lý Diễm Thanh lại không cảm kích, cô đáp lại lịch sự xa cách: "Chuyện của em trai tôi không phiền cậu phải nhọc lòng."
Kỳ Hàn không hiểu suy nghĩ của cô, rõ ràng chuyện này hoàn toàn không có hại với Lý Nhạc Nhất, tại sao Lý Diễm Thanh lại không đồng ý.
"Chị Diễm Thanh, Lý –"
"Muộn rồi." – Lý Diễm Thanh ngắt lời hắn, nghiêng đầu nói với Lý Nhạc Nhất: "Xuống đây, Lý Nhạc Nhất, chúng ta về nhà."
Lý Nhạc Nhất ngồi trên xe từ nãy không dám nói lời nào, nếu cậu nói dối chắc chắn sẽ bị chị phát hiện, cậu không thể để chị biết chuyện cậu và Kỳ Hàn đi bán dưa hấu. Lúc này nghe thấy Lý Diễm Thanh gọi xuống, Lý Nhạc Nhất vẫn cảm giác được chị đang giận, nhưng cậu không biết nguyên nhân, cũng không dám cãi lời chị, chỉ biết chống tay vào tay vịn của xe muốn đi xuống, nhưng Lý Nhạc Nhất lại không biết phải đi xuống kiểu gì.
"Em lên thế nào thì xuống thế đấy." – Lý Diễm Thanh đứng bên cạnh nói.
Cậu lên thế nào, cậu được Kỳ Hàn bế lên. Nhưng Lý Nhạc Nhất không dám để Kỳ Hàn bế xuống, cậu chỉ có thể cẩn thận thò chân xuống.
"Là em dìu em ấy lên." – Kỳ Hàn nói xong đỡ lấy tay Lý Nhạc Nhất, để Lý Nhạc Nhất gần như dồn hết lực vào hắn, nửa ôm Lý Nhạc Nhất xuống dưới. Lý Nhạc Nhất vừa bước xuống đã bị Lý Diễm Thanh kéo cánh tay sang một bên, giống như mỗi lần cô nhìn thấy Kỳ Hàn, che chắn Lý Nhạc Nhất phía sau mình, nói với Kỳ Hàn: "Đừng lái xe ba bánh nữa, quá nguy hiểm."
Kỳ Hàn gật đầu, Lý Diễm Thanh lập tức kéo Lý Nhạc Nhất đi.
Lần này Lý Nhạc Nhất không dám quay đầu lại, điện thoại vẫn còn trong túi quần cậu, chỉ đành ngày mai đem trả cho Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn nhìn cánh cổng nhà bị Lý Diễm Thanh đóng lại đầy vô tình, tiếng bước chân càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy nữa hắn mới quay người lái xe ba bánh đi trả.
Kỳ Hàn không chắc Lý Diễm Thanh đã thấy được bao nhiêu, chỉ là khi hắn vừa mở mắt ra đã thấy phía xa xa dường như có một bóng người.
-
Nam Thành, nhà Kỳ Hàn.
"Lão Kỳ. Con trai tôi đâu?" – Bà Kỳ buông chén trà, ngồi gác chân ưu nhã mỉm cười hỏi Kỳ Sơn Nam.
"Con trai..." – Kỳ Sơn Nam xoa xoa tay, cười nói: "Con trai đến nhà bà chơi."
"Vậy sao?" – Bà Kỳ nhàn nhã liếc ông một cái: "Sao tôi không nhớ kỳ nghỉ hè này con trai tôi có lịch đến nhà bà chơi nhỉ?"
"Đột nhiên, đột nhiên nó có."
"Đột nhiên nó có hay đột nhiên ông có?"
Kỳ Nam Sơn chột dạ nhìn sang chỗ khác, bà Kỳ cũng không giả vờ nữa, ngầm ra lệnh rõ ràng: "Nếu buổi tối ngày mai tôi không gặp được con trai tôi, tôi cũng đột nhiên muốn đến nhà mẹ chơi."
"Đừng mà vợ." – Ông Kỳ vội vàng ngăn lại, vợ vừa mới về đến nhà chưa được nửa tiếng, chưa hàn huyên được mấy ôm, còn chưa ôm được vài cái, sao ông nỡ để bà đi được: "Bây giờ anh đi gọi Tiểu Trần đến đón con trai luôn, để anh gọi luôn cho con."
"Đừng gọi, giờ này bà nội cũng ngủ rồi, đừng đánh thức bà."
"Vâng, vợ, anh sẽ nhắn tin."
-
Lý Nhạc Nhất thấy phòng của chị tắt đèn rồi mới lén lấy điện thoại ra, điện thoại nhấp nháy thông báo. Lý Nhạc Nhất mở bấm nút nguồn, trên màn hình hiện tin nhắn.
Bố già Kỳ: Con trai, ngày mai chú Trần đến đón con, mẹ con về rồi.
- -------------------
Tác giả: Chương sau là motip cẩu huyết thường thấy, mất trí nhớ cộng tai nạn xe, ai không chịu được thì đừng đọc nữa.
Tui phải cho Lý Nhạc Nhất khỏi bệnh, đầu óc ẻm mà không bình thường là đầu óc tui bất bình thường.