• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Nhạc Nhất thất thần vài giây, cả người có cảm giác như vừa được vớt ra từ dưới biển sâu hơn chục mét, mỗi một hơi thở đều mang theo ẩm ướt.

Kỳ Hàn thay đổi tư thế, hắn bế Lý Nhạc Nhất lên, để cậu mở hai chân ra ngồi quỳ trên người hắn, miệng huyệt nhắm thẳng hạ thể hắn, cứ vậy ngồi sụp xuống.

"Đau..." – Lý Nhạc Nhất vừa khóc vừa nói, tay cậu nắm lấy bàn tay Kỳ Hàn, hai mắt nhắm nghiền, đầu hơi ngẩng, nước mắt rơi xuống bụng nhỏ của Kỳ Hàn: "Dậy... Dậy một lát."

"Dậy? Sau đó để em đi mất?"

"Lý Nhạc Nhất, chúng ta thương lượng đi." – Kỳ Hàn cũng đang thở dốc: "Nói cho anh biết lúc anh ra ngoài em có chuyện gì, vì sao không chịu thổi nến đã đuổi anh đi, nói xong anh sẽ cho em xuống, nếu không tối nay em cứ ngồi thế này mà ngủ."

Lý Nhạc Nhất không nghe rõ Kỳ Hàn nói gì, chỉ có mấy tiếng đứt quãng truyền vào tai cậu. Cậu bị hắn đâm cho thần trí không rõ, rõ ràng vừa nãy còn đói bụng, bây giờ lại cảm giác bụng căng trướng muốn phồng lên

"Lý Nhạc Nhất, nghe thấy anh nói gì không?" –

Lý Nhạc Nhất đột nhiên run lên, khóc lóc kêu: "Nghe thấy."

"Vậy thì trả lời anh, vừa nãy anh ra ngoài em đã làm gì?"

"Tắm."

"Gì nữa?"

"Còn... Xem điện thoại."

Kỳ Hàn chậm lại, Lý Nhạc Nhất được thở mấy hơi. Điện thoại của cậu nằm trên bàn, Kỳ Hàn bế cậu lên, dùng tư thế mặt đối mặt đi đến phía chiếc bàn.

Một tay Kỳ Hàn ôm lấy eo Lý Nhạc Nhất, tay kia cầm lấy điện thoại của cậu. Lý Nhạc Nhất không cài mật khẩu, vừa mở ra là thấy tin nhắn Lý Diễm Thanh gửi cho cậu.

Kỳ Hàn đọc vài giây là xong, ánh mắt hắn dừng ở bi kịch của cha mẹ, ngay sau đó hắn tắt điện thoại, bế Lý Nhạc Nhất về giường.

Cả đêm nay Lý Nhạc Nhất không dám kêu lớn tiếng, nhà cũ cách âm không tốt, để tránh không phát ra âm thanh kỳ quái cậu sẽ cắn môi, nhưng cắn không được bao lâu đều bị Kỳ Hàn phát hiện, sau đó ngón tay Kỳ Hàn sẽ cường thế nhét vào miệng cậu, trêu đùa đầu lưỡi cậu.

"Ba mẹ em, làm sao vậy?" – Kỳ Hàn bất động, duy trì tư thế này, một tay vỗ về sau cổ Lý Nhạc Nhất như đang ôm một đứa trẻ chưa đầy một tuổi.

Lý Nhạc Nhất vẫn đang thở hổn hển, nghe vậy ngẩng đầu, nước mắt còn đọng lại chưa tiêu tán, hàng mi dài ướt nhẹp dính vào nhau, Kỳ Hàn giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa giúp cậu.

"Họ đi rồi." – Lý Nhạc Nhất lại cúi thấp tầm mắt, dừng lại trên cằm Kỳ Hàn: "Mẹ em là người thành phố, cưới cha em, cuộc sống không tốt lắm, cho nên họ bỏ nhau rồi."

Lý Nhạc Nhất nói rất chậm, giọng đè thấp không mang theo bất cứ cảm tình nào, giống như chỉ đang nhắc đến một câu chuyện xa xôi.

"Cho nên em cảm thấy chúng ta cũng sẽ giống họ?"

Lý Nhạc Nhất thấp giọng ừ một tiếng, không chỉ là cậu cảm thấy, mọi người đều cảm thấy như vậy.

Kỳ Hàn khẽ thở dài một hơi, vỗ về cổ Lý Nhạc Nhất, hắn cúi xuống nhẹ nhàng dán lên môi cậu nói nhỏ: "Tại anh không thích em rõ ràng hay sao? Khiến em có cảm giác này, cho anh thêm chút thời gian đi."

Lý Nhạc Nhất không biết sao mọi chuyện lại biến thành thế này, cậu tưởng rằng nói xong Kỳ Hàn sẽ tha cho cậu, kết quả môi lưỡi cậu lại bị người ta cắn, ôn hòa hơn vừa nãy rất nhiều, nhưng không thể coi là dịu dàng.

"Thích bị anh liếm sao?"

"Không phải..." – Lý Nhạc Nhất nhắm hai mắt lắc đầu, cậu thấy rất xấu hổ, dục vọng ở nửa người dưới lại đến nữa rồi.

Hiển nhiên Kỳ Hàn cũng phát hiện, hắn vỗ nhẹ lên đó, xoa xoa phần đầu, Lý Nhạc Nhất lập tức kêu rên.

"Đừng chạm vào..."

"Lý Nhạc Nhất, cả đêm bắn nhiều như vậy không tốt cho sức khỏe đâu."

Nếu không có động tác của Kỳ Hàn, Lý Nhạc Nhất sẽ cho rằng hắn thực sự đang suy nghĩ cho cậu, cậu bị Kỳ Hàn làm đến nửa vời, bên dưới mơ hồ có gì đó sắp chảy ra.

"Lý Nhạc Nhất, muốn làm gì?"

Lý Nhạc Nhất không kéo ra được, khó nhịn ngẩng đầu nhíu mày, cậu cảm giác cậu sắp tè dầm: "Đi tiểu..."

Lý Nhạc Nhất muốn đi wc, cậu không nhịn được nữa, Kỳ Hàn nghe cậu nói chỉ dừng lại một giây, rồi bế cậu vào phòng vệ sinh. Sau đó hắn đặt cậu đứng xuống, một tay đỡ lấy cậu nhỏ của cậu, dỗ dành: "Tiểu đi."

Lý Nhạc Nhất không được, màu hồng trên mặt càng lúc càng rõ ràng, không rõ là vì xấu hổ hay là sướng. Cậu khóc lóc đẩy Kỳ Hàn ra: "Đi... Anh đi đi."

Kỳ Hàn rất bất mãn với hành động đẩy mình ra của cậu, lúc tỉnh táo cũng muốn đẩy hắn đi, bây giờ bị hắn chơi thành ra thế này cũng muốn đẩy hắn đi, Kỳ Hàn cau mày đưa ra kết luận: "Vẫn không biết ngoan."

Cuối cùng Kỳ Hàn đâm mạnh một cái, chất lỏng tí tách bắn ra rơi trên sàn rất rõ ràng. Eo Lý Nhạc Nhất đang co rút, tiếng khóc cũng ngừng lại, Kỳ Hàn ôm lấy cậu từ phía sau, hôn lên vành tai cậu, dịu dàng an ủi: "Không sao."

Cuối cùng Lý Nhạc Nhất không nhớ rõ mình ra khỏi phòng tắm như thế nào, ý thức cũng không còn tỉnh táo nữa, chỉ biết mình được đặt vào chăn, cả người khô mát, điều hòa cũ kỹ phát ra tiếng gió ong ong, cậu dần chìm vào giấc ngủ, trên trán có một nụ hôn mềm nhẹ, dường như có người nào đó đang ở khoảng cách rất gần nhỏ giọng nói với cậu một câu, sinh nhật vui vẻ.

Ngày hôm sau, Chu Tử Duy nhắn tin cho Kỳ Hàn đúng 9 giờ sáng.

【 Chu: Cậu chủ ơi, cậu đi đâu thế hả? Tiết thứ hai là của nữ vương đấy, cậu dám không đến hả?】

【Kỳ: Đi làm, xin nghỉ giúp tao.】

【Chu:? Công ty nhà mày bắt mày về kế thừa gia nghiệp sớm thế á?】

【Kỳ: Không phải, đi làm giúp bạn trai. 】

Chu Tử Duy suýt nữa không cầm nổi điện thoại, có lẽ Kỳ Hàn thấy không đủ, lại nhắn thêm một tin nữa.

【Kỳ: Bạn trai tao tên Lý Nhạc Nhất.】

Điện thoại của Chu Tử Duy chính thức tiếp đất.

- -------------------

Tác giả: Mất khống chế, tác giả cùi bắp mà thích chơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK