"Ơ." – Đứa nhỏ ngốc chỉ phát ra một âm tiết đơn độc.
Kỳ Hàn quay đầu lại nhìn cậu, hắn không định đi, vừa nãy hắn nuốt nhanh quá nên bị nghẹn, hắn quay người đi để vỗ vỗ ngực.
"Làm sao vậy?" – Bây giờ trời đã đen hoàn toàn, thôn An Dương không lớn, cũng không có đèn đường, chỉ có thể dựa vào ánh đèn mờ mờ từ các ngôi nhà để nhìn đường. Kỳ Hàn đoán là cậu không dám về nhà một mình, hắn hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"
Lý Nhạc Nhất chỉ chỉ một phía dưới, lại hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"
Kỳ Hàn chỉ lên trên. Đứa nhỏ ngốc suy sụp trong nháy mắt.
Không cùng đường, không thể đi cùng hắn thêm một đoạn.
Tháng bảy ve còn chưa kêu nhiều, xung quanh chỉ truyền đến tiếng ếch kêu khiến thôn An Dương càng thêm yên tĩnh.
Đứa nhỏ ngốc do dự không đi, cậu không biết lúc này tách nhau ra có còn gặp lại nhau nữa không. Thậm chí cậu còn chưa biết tên hắn nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Nhạc Nhất lắp bắp ngẩng đầu nhìn Kỳ Hàn, không ngờ hắn lại chủ động đi đến trước mặt cậu, nói: "Đi thôi, đưa cậu về nhà."
Đứa nhỏ ngốc sáng bừng hai mắt, hóa ra hôm nay còn có thêm một việc vui vẻ nhất nữa.
Thấy Lý Nhạc Nhất lại khôi phục dáng vẻ bình thường, cặp mắt kia, không biết là bị ánh trăng chiếu sáng, hay là vốn dĩ nó đã đựng đầy ánh trăng, Kỳ Hàn nhìn cũng thấy trong lòng hơi nhũn ra, hắn cố ý xụ mặt: "Rốt cuộc có đi không?"
"Đi!" – Đứa nhỏ ngốc nói năng có khí phách cứ y như tướng quân vừa đánh thắng trận trở về, ánh mắt lại không nhịn được mà lén lút nhìn trộm hắn.
Kỳ Hàn khẽ cong môi, hất hàm ra hiệu cho cậu đi lên phía trước, hắn đi theo sau, mượn cơ hội này quanh minh chính đại đánh giá cậu.
Lý Nhạc Nhất mặc chiếc áo cộc tay màu trắng, không biết nó đã được truyền thừa qua mấy thế hệ, vừa mỏng vừa rộng thùng thình, gió thổi vào như muốn thổi phồng cả cái áo lên. Cậu mặc quần dài, đi dép lê, cổ chân trắng nõn lộ ra trắng sáng nhờ ánh trăng chiếu vào.
Ý thức được mình nhìn cổ chân người ta quá lâu, Kỳ Hàn đột nhiên thu hồi tầm mắt, khụ một tiếng.
Nghe thấy tiếng ho khụ của hắn, Lý Nhạc Nhất nhanh chóng quay đầu lại, tầm măt hắn từ đôi mắt cậu dời xuống đôi môi đóng chặt..
Kỳ Hàn nghiêng đầu đi, cảm thấy cổ họng hơi khô, có lẽ do vừa nãy bị nghẹn vẫn chưa hết, hắn nuốt nước bọt, nói: "Nhìn đường, đừng nhìn tôi."
"Ồ." – Lý Nhạc Nhất lại ngoan ngoãn quay đầu lại, đi hết đoạn bậc thang này, đi thêm một đoạn nữa, rẽ một đường là đến nhà cậu.
Nhưng Lý Nhạc Nhất không muốn về nhà, nhưng cậu cũng biết nếu không về chị cậu sẽ lo lắng.
"Đến rồi à?" – Thấy Lý Nhạc Nhất dừng lại, Kỳ Hàn nhìn phía trước cậu, dù ngôi nhà trước mặt đã bị bóng đêm che lấp nhưng cũng có thể cảm nhận được sự cũ nát của nó, quanh sân được vây bằng hàng rào làm từ một đống thanh củi gỗ dài ngắn không đều, rõ ràng những thanh gỗ này được nối liền với nhau nhưng dưới ánh trăng chúng lại có vẻ cô đơn lạ thường.
"Vào đi." – Kỳ Hàn hất cằm.
Lý Nhạc Nhất đi lên trước, mỗi bước đều lưu luyến không rời, đến lần thứ ba cậu quay đầu lại đã chọc cười Kỳ Hàn. Thấy hắn cười, Lý Nhạc Nhất cũng cười rộ lên, mới đi được năm bước đã chạy về bốn bước đến trước mặt Kỳ Hàn, hỏi: "Ngày mai có thể gặp nhau không?"
Kỳ Hàn rũ mắt nhìn cậu, phát hiện cậu có vẻ cực kỳ vui vẻ vì chuyện có thể gặp được mình, hắn hỏi: "Vì sao phải gặp?"
"Gặp nhau thì tớ sẽ được nhìn cậu mà."
"Nhìn tôi làm gì?"
"Cậu đẹp."
...
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Kỳ Hàn cảm kích vài phần vì gương mặt của mình, hắn lại hỏi: "Người khác cũng đẹp, sao cậu không đi nhìn người khác, chị gái cậu cũng rất đẹp."
Lý Nhạc Nhất lắc đầu, nói: "Cũng không đẹp bằng cậu."
"Không ngờ cậu lại là nhan khống."
"Nhan khống là gì?"
"Tức là người chỉ thích người đẹp, nếu tôi xấu, cậu sẽ không muốn nhìn tôi."
"Không đâu." – Lý Nhạc Nhất cuống lên, cậu không nghĩ được đến giả thiết này, chỉ nói: "Cậu đẹp, tớ sẽ nhìn cậu."
"Nếu tôi xấu thì sao?"
"Cậu đẹp."
Kỳ Hàn cảm thấy hôm nay mình bị úng đầu mới ở đây cãi cọ với một tên ngốc về vấn đề này, hắn lại hất cằm: "Biết rồi, về đi."
Lý Nhạc Nhất không nhúc nhích, bởi vì Kỳ Hàn còn chưa nói cho cậu biết ngày mai có thể gặp nhau hay không.
Kỳ Hàn nhìn thấu suy nghĩ của cậu, hắn hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, trong mắt còn mang theo ý cười, nói: "Ngày mai không gặp, sợ cậu nhìn tôi nhiều sẽ chán, thấy tôi xấu."
Lý Nhạc Nhất không hiểu tại sao hắn vẫn còn nhắc đến vấn đề này, rõ ràng cậu đã trả lời rất nhiều lần rồi. Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng chị gái cậu: "Lý Nhạc Nhất! Chị đã quy định mấy giờ phải về nhà hả?"
"Chị." – Lý Nhạc Nhất kêu lên một tiếng nhỏ.
"Chị cái gì mà chị, em nói em muốn đi dạo, thực ra là mua đồ ăn vặt chứ gì? Chị biết tối em ăn không no, chị cũng không ngăn cản em, em nói thử xem một tệ của em thì mua được cái gì mà đến giờ còn không nỡ về nhà hả?"
Nghe Lý Diễm Thanh nói xong, khóe miệng đang cười của Kỳ Hàn cứng tại chỗ, ý cười trong mắt hắn cũng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là cảm xúc phức tạp giấu trong bóng đêm.
Lý Diễm Thanh còn tưởng Lý Nhạc Nhất đang nói chuyện cùng người lớn trong thôn, đến gần mới phát hiện ra là thiếu niên ban chiều. Cô đi đến giữ chặt tay Lý Nhạc Nhất kéo ra sau mình, hỏi: "Em trai tôi lại gây phiền phức cho cậu à?"
"Không." – Giọng Kỳ Hàn hơi khàn.
"Vậy là tốt rồi, tôi đưa thằng bé về nhà, cậu cũng mau về nhà đi."
Lý Nhạc Nhất bị Lý Diễm Thanh kéo đi, cậu muốn quay đầu lại cũng bị Lý Diễm Thanh che mất tầm mắt, thế nên cậu không thể nhìn được Kỳ Hàn lần cuối, càng không biết ngày mai có thể gặp được hắn không, nhưng cậu cảm thấy không thể.
- -------------------
Nửa đêm Kỳ Hàn ngồi dậy: Mình thật đáng chết.