"Không phải." – Lý Nhạc Nhất nhăn mặt khổ sở: "Em không biết nên nói thế nào với chị."
"Nói gì?"
"Chuyện của em với anh."
Kỳ Hàn bừng tỉnh gật đầu, hỏi: "Việc này không phải nên để anh nói hay sao?"
Lý Nhạc Nhất đang gõ chữ bỗng dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía hắn. Kỳ Hàn cười cười, Lý Nhạc Nhất được hắn chăm đã có thêm chút thịt khiến Kỳ Hàn thường xuyên không nhịn được mà đụng chạm vào cậu.
"Em chỉ cần nói với chị là, năm nay sẽ về nhà ăn tết, còn lại giao cho anh, được không?"
Lý Nhạc Nhất gửi tin nhắn ngay trước mắt Kỳ Hàn, Lý Diễm Thanh trả lời rất nhanh. Chỉ cần đọc qua tin nhắn cũng đủ thấy được Lý Diễm Thanh rất vui vì cậu sẽ về, hai bả vai của Lý Nhạc Nhất rũ xuống nặng nề, mặt mày nhăn nhó, nhìn qua có vẻ rất u sầu.
Kỳ Hàn duỗi tay vuốt phẳng giữa mày cậu: "Lý Nhạc Nhất, đừng nhíu mày, xấu."
"Hôm qua anh còn nói em nhíu mày đẹp." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng nói.
"Hôm qua anh..." – Kỳ Hàn nhớ lại, đột nhiên cười một tiếng: "Hôm qua anh nói em nhíu mày đẹp trong trạng thái nào?"
"Thì trên..." – Lý Nhạc Nhất vừa cao giọng đã im bặt, cậu không thể nói ra, hôm qua cậu không chịu nổi nên cầu xin Kỳ Hàn ra ngoài, Kỳ Hàn đã nói những lời này.
Ngoài cửa sổ đen nhánh, yên ắng vô cùng, tựa như đang chuẩn bị một bữa tiệc cho hai người. Lý Nhạc Nhất nhìn bên ngoài một lát, hỏi: "Tối nay anh ngủ ở đây à?"
"Ừ." – Lý Nhạc Nhất nói xong nằm ườn trên chiếc giường mềm mại, nói: "Lúc mua giường đã nói trước là anh bỏ một nửa tiền được một nửa giường." – Kỳ Hàn hất cằm về phía Lý Nhạc Nhất: "Đổi ý?"
"Không có đâu, em đi đánh răng." – Lý Nhạc Nhất đứng dậy định vào phòng vệ sinh, Kỳ Hàn đi theo cậu, khoác tay lên vai cậu như anh em tốt. Ngón tay hắn lại không an phận xoa bóp vành tai Lý Nhạc Nhất, giọng điệu cũng không đứng đắn: "Đánh cùng nhau, tiết kiệm nước."
Lý Nhạc Nhất: "..."
Trên đường về thôn An Dương, Lý Nhạc Nhất ngồi ghế phụ thắt dây an toàn, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, hỏi: "Ba mẹ anh không ăn tết cùng sao?"
Ngón tay Kỳ Hàn gõ nhẹ hai cái lên tay lái, hắn nhớ lại lời nói hôm qua của bà Kỳ, đáp: "Không, chắc là họ không cần đứa con trai này cho lắm."
Lý Nhạc Nhất lập tức quay đầu nhìn hắn: "Vì em à?"
"Không phải." – Kỳ Hàn nhìn cậu, giọng ôn hòa: "Nếu em về nhà cùng anh chắc là họ sẽ nhận anh đấy."
Ngay sau khi xác nhận quan hệ với Lý Nhạc Nhất, Kỳ Hàn đã về nhà ngả bài với ba mẹ, Lý Nhạc Nhất không biết quá trình cụ thể thế nào, chỉ nhớ là hôm đó Kỳ Hàn đến đón cậu tan học còn ôm theo một bó hương tuyết lan hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Thấy cậu đến gần, Kỳ Hàn đưa hoa cho cậu, cười tươi rói: "Đẹp không?"
"Đẹp." – Lý Nhạc Nhất nhận lấy, nhẹ nhàng lau đi một giọt nước dính trên hoa.
"Ừ, mẹ, nghe thấy chưa? Em ấy thích." – Kỳ Hàn giơ điện thoại lên, màn hình hiển thị đang gọi điện, người nghe là mẹ.
Lý Nhạc Nhất sợ đến mức không biết nói gì, ôm hoa đứng ngốc tại chỗ.
Kỳ Hàn đặt điện thoại ra xa, hỏi cậu: "Em có muốn nói vài câu với mẹ anh không?" – Không đợi Lý Nhạc Nhất trả lời, Kỳ Hàn lại nhanh chóng nói vào điện thoại: "Không được, ai bảo mẹ nghĩ ra cái trò này làm em ấy sợ."
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ ưu nhã, còn có vẻ trách cứ: "Nếu mẹ không nghe thấy tận tai, lỡ con lừa mẹ thì sao?"
"Bây giờ mẹ yên tâm rồi chứ?" – Kỳ Hàn vừa nói vừa chỉnh lại mũ cho Lý Nhạc Nhất, che đi hai bên tai đỏ lên vì lạnh của cậu.
"Vâng, con biết rồi, chào mẹ."
Kỳ Hàn cúp máy xong, dùng đốt ngón tay cọ cọ mặt Lý Nhạc Nhất, hỏi cậu có đi không, lại nói ba mẹ hắn đã biết chuyện của hai người, cậu định khi nào đến nhà hắn nói chuyện.
Khi đó Lý Nhạc Nhất mới biết hoa cậu đang ôm là do mẹ Kỳ Hàn tặng, hương hoa tươi mát hòa theo làn gió đã đánh tan những giả tưởng trường hợp khó khăn xuất hiện vô số lần trong đầu cậu, cánh hoa trắng mềm nở rộ trong đêm tối, còn sáng hơn cả ánh đèn đường mờ ảo.
"Đến rồi." – Thôn An Dương được sửa đường từ tháng tám, Kỳ Hàn dừng xe trước cửa nhà Lý Nhạc Nhất.
Lý Nhạc Nhất đương nhiên là biết đã đến nơi, từ khi vào đến cửa thôn cậu đã nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, nhìn chiếc xe càng lúc càng đến gần nhà cậu.
"Làm sao thế?" – Kỳ Hàn tháo dây an toàn, nói: "Nhìn em này, cứ như là mới cưới vợ về vậy."
Lý Nhạc Nhất lo lắng không nghĩ được câu trả lời cho Kỳ Hàn, cậu tháo dây an toàn rồi mở cửa xe, trước khi mở cậu quay lại nói với Kỳ Hàn: "Hay là để em tự vào?"
Kỳ Hàn nhìn thoáng qua đống đồ sau xe, hỏi: "Một mình em xách được từng này không?"
Lý Nhạc Nhất do dự: "Hay là, em xách một ít, còn lại anh mang về cho bà nội."
Kỳ Hàn tức muốn cười: "Đồ không có lương tâm này."
Lý Nhạc Nhất tưởng hắn đồng ý, cậu vui vẻ định xuống xe, lại nhìn thấy Lý Diễm Thanh bước ra khỏi nhà, đang nhìn ngó tìm kiếm qua bên này.
Cậu ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu nhìn Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn ra vẻ vô tội, nghiêm túc phân tích cho cậu: "Có thể là động cơ xe quá lớn tiếng, cho nên chị em nghe được."
Không còn cách nào khác, Lý Nhạc Nhất và Kỳ Hàn cùng mở cửa xuống xe, cậu muốn giúp xách đồ nhưng Kỳ Hàn đã nhanh tay hơn: "Em qua chào chị trước đi, để anh."
Lý Nhạc Nhất ngoan ngoãn xoay người bước từng bước đến chỗ Lý Diễm Thanh, đến trước mặt cô, Lý Nhạc Nhất nhẹ giọng gọi chị một tiếng, giọng cậu giống hệt như mỗi lần cậu mắc sai lầm chuẩn bị nhận lỗi.
Lý Diễm Thanh đứng tại chỗ đánh giá Lý Nhạc Nhất tỉ mỉ, em trai của cô, sao cô không nhận ra từng biểu tình trên khuôn mặt cậu được. Đã hai tháng không gặp, nhìn thoáng qua cũng đủ thấy trạng thái của cậu khá hơn nhiều so với lần gặp trước, mà cô cũng biết rõ đây là công lao của ai.
Kỳ Hàn xách đồ đi đến, tiếng bước chân của hắn rất nhẹ, cũng rất vững vàng, đến nơi, hắn hơi cong lưng cúi người trước Lý Diễm Thanh: "Chị Diễm Thanh."
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, đèn đường đã sáng lên, trời bắt đầu mưa phùn tạo thành từng vệt sáng mờ nhấp nháy thật nhanh rồi biến mất dưới ánh đèn. Lý Diễm Thanh nhìn Kỳ Hàn đứng bên cạnh Lý Nhạc Nhất, hóa ra hắn cao hơn em trai cô nhiều đến vậy, mưa rơi nghiêng, phần lớn đều rơi vào người hắn, trên mặt đất cũng chỉ hiện được cái bóng của hắn.
Lý Nhạc Nhất được hắn che chắn bên cạnh, hàng mi dài rũ xuống, lời đã đến bên miệng mà không dám nói ra.
Lý Diễm Thanh nhàn nhạt ừ một tiếng, nói: "Gọi chị thôi."
Lý Nhạc Nhất sửng sốt, Kỳ Hàn bên cạnh gật đầu, giọng hắn không còn trang trọng như khi nãy nữa, mang theo vài phần ôn hòa: "Chị, em đưa em ấy về rồi, bên ngoài lạnh quá, mọi người vào nhà đi."
Lý Nhạc Nhất đưa túi cho Lý Nhạc Nhất, Lý Diễm Thanh xách hai túi, nói: "Cậu cũng về đi, từ sáng bà cứ nhắc đến cậu mãi."
Kỳ Hàn cười cười, gật đầu. Lý Diễm Thanh thấy có túi đựng cá tươi, cô sợ nếu không xử lý nhanh nó sẽ chết mất, cô vào nhà trước để làm cá. Lý Nhạc Nhất thấy cô đi rồi, đầu quay qua quay lại hai lần, lần cuối dừng trước mặt Kỳ Hàn, hắn duỗi tay gãi gãi cằm cậu, thấp giọng nói: "Mau về đi, ngày mai gặp lại."
Lý Nhạc Nhất nhún vai cười rất vui vẻ, xoay người chạy vào nhà.
Chiều hôm sau Lý Nhạc Nhất mới qua nhà hắn, mang theo bát xôi nếp. Khi cậu vào nhà, Kỳ Hàn đang ngồi trên hành lang giúp bà nội nhặt rau, bà nội nói mắt bà mờ không nhìn thấy sâu lẫn trong rau, nhưng hôm qua Kỳ Hàn bị gai đâm vào tay, bà nội chỉ liếc một cái là thấy ngay.
"Nhạc Nhất à?" – Xuân Thành ngồi gần cửa, nhìn thấy cậu trước.
Nghe vậy Kỳ Hàn ngẩng đầu lên, nhìn cậu, không nói lời nào, khóe môi cười cong cong.
"Bà ạ." – Lý Nhạc Nhất ngoan ngoãn chào bà, đưa bát xôi cho và: "Chị cháu nấu xôi, bảo cháo mang sang cho bà ăn thử."
"Còn anh?" – Kỳ Hàn chen lời.
Bà nội liếc xéo hắn, lại cười tủm tỉm nói với Lý Nhạc Nhất: "Cảm ơn Nhạc Nhất, cháu với Diễm Thanh phải nói với bà một tiếng chứ, để bà sai cháu bà sang, trời lạnh thế này, cháu đi lại bên ngoài lỡ bị ốm thì sao."
Kỳ Hàn bẻ gãy một cọng rau phát ra tiếng vang giòn tan. Hắn bình tĩnh vẩy vẩy tay, đứng dậy vào phòng: "Lạnh quá."
"Lại đây." – Bà nội vờ mắng hắn, nhét túi sưởi trong áo bà vào tay hắn, rồi kéo Lý Nhạc Nhất vào trong nhà, vừa đi vừa nói Kỳ Hàn: "Lạnh thì tập thể dục nhiều vào, chẳng lẽ sau này cháu muốn để Nhạc Nhất chăm sóc cho cháu?"
"Không đâu." – Kỳ Hàn thành khẩn bảo đảm, một tay hắn bưng rổ rau, một tay đưa túi sưởi cho Lý Nhạc Nhất rồi cầm bát xôi vào bếp: "Cháu đi chuẩn bị cơm tất niên."
Cơm đã bày lên bàn, bên ngoài vang lên tiếng bắn pháo hoa.
Thôn An Dương thường bắn hai đợt pháo hoa ngày tết, một vào giờ ăn cơm, một vào 12 giờ đêm. Vào giờ cơm tối, Lý Diễm Thanh nhận được điện thoại của Xuân Thành, đồng ý với bà năm sau sẽ cùng ăn cơm tất niên. Vào 12 giờ đêm, Lý Nhạc Nhất nhận được điện thoại của Kỳ Hàn, ngoài cửa sổ là ánh sáng ngợp trời của pháo hoa, Lý Nhạc Nhất nằm trong chăn, dùng chăn che kín mũi ủ ấm, màng tai như chứa hơi nước khiến tim cậu đập vừa chậm vừa nặng.
Quả pháo cuối cùng bắn lên trời, cậu nghe được tiếng nói trầm thấp của Kỳ Hàn: "Anh yêu em."
Chứa đựng tình cảm thắm thiết.
Hơi nước quanh thân bị tách ra, tim đập và hô hấp cùng sống lại, Lý Nhạc Nhất kéo một góc chăn xuống, nhìn ra ngoài.
Một năm mới đã đến.
Đêm đó trời đổ tuyết, sáng mùng một đã đọng một lớp tuyết rất dày, Lý Nhạc Nhất chỉ ăn vội hai miếng cháo, quàng khăn rồi chạy ra ngoài. Cậu vui như đứa trẻ đã lâu không được nhìn thấy tuyết, chạy đến một nơi có thể nhìn thấy bóng dáng Kỳ Hàn mới dừng lại.
Tối qua Kỳ Hàn đã nói hôm nay sẽ sang đưa cho cậu bánh gạo nếp bà nội làm.
Đợi mãi không thấy Kỳ Hàn, Lý Nhạc Nhất ngồi xổm xuống làm người tuyết mini. Cậu đắp một người tuyết cao cao, đắp xong còn chọc chọc nó rồi cười, sau đó lại đắp thêm một người tuyết lùn đặt cạnh người tuyết cao cao, làm xong mới thấy một người đang bước đến chậm rãi.
Cơ thể Lý Nhạc Nhất phản ứng nhanh hơn đầu óc, ngay lập tức đứng dậy muốn đi đến chỗ hắn, không ngờ do cậu ngồi xổm lâu, máu không kịp lưu thông, còn chưa bước được bước nào đã nghiêng người ụp về phía trước.
Đúng lúc đó một cánh tay đỡ lấy Lý Nhạc Nhất, mang theo sức lực của chủ nhân nó, vững vàng đỡ được Lý Nhạc Nhất.
Khắp nơi phủ tuyết trắng, Lý Nhạc Nhất thở ra khói trắng rồi nhanh chóng tiêu tán, trước mặt cậu là khuôn mặt của Kỳ Hàn, ngón tay hắn chạm đến tay Lý Nhạc Nhất, nắm lấy, đan xen, đầu ngón tay hơi lạnh nhưng lòng bàn tay rất ấm.
Kỳ Hàn nhìn Lý Nhạc Nhất, cười, dịu dàng nói: "Đừng bị ngã."
- -------------------
Tác giả: Đến đây là kết thúc rồi, cảm ơn các tình yêu đã đọc!【 khom lưng 】
Truyện này do tui tự dưng tâm huyết dâng trào viết vào một buổi tối, không có dàn ý, cứ tưởng không được nổi 50000 từ, ai ngờ được hẳn 70000 từ, trong quá trình viết tui đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ của mọi người, mỗi một cái tim, một bình luận, một lượt lưu truyện đều khiến tui thấy vui rất lâu, chiếc đèn nhỏ của tui sáng lên một giây làm tui có cảm giác nó sáng lên cả ngày luôn.
Vậy nhé, gặp được nhau là có duyên, duyên nằm trong chén rượu này ~【 cụng ly 】
Vẫn là lời tâm sự của editor lười gõ:
Cảm ơn tác giả đã viết một bộ truyện rất hợp gu mình. Cảm ơn mọi người đã
đọc và ủng hộ chính chủ. Mình mong mọi người có những giây phút thoải mái khi
đọc truyện nhà mình edit 💚. Các bạn hãy đọc
trên guột pờ rẹt nhà mình để đọc được bản beta đầy đủ nhất (khi mình rảnh)
nhé!!!
Cảm ơn các bạn ăn cắp như truyện phò, truyện wiki1... đã ăn cắp truyện nhà
mình, chúc các bạn một đời bình an táo bón. Cảm ơn các bạn biết bọn phò ăn cắp
nhưng vẫn cố tình đọc, chúc các bạn một đời ia chảy vui vẻ. Nếu các bạn xóa
dòng tâm sự này thì chúc cho cả bạn và cả hội chị em bạn dì của bạn cùng táo
nheeee. Yêu 💚
Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều!!!
Nếu ai thích ngọt (siêu) ngắn thì hãy tiếp tục ủng các truyện khác của mình
nhaaaaa