Kỳ Hàn buông tay, túi nilon rơi xuống, đồ vật bên trong cũng rơi ra ngoài, Lý Nhạc Nhất chưa kịp nhìn rõ là cái gì đã bị Kỳ Hàn khiêng lên, ném vào giường.
Giường Lý Nhạc Nhất là kiểu giường gỗ cứng, cho dù đã lót một chiếc chăn bông nhưng cũng không có tác dụng giảm xóc, Lý Nhạc Nhất bị ném lên phát ngốc, đang định ngồi dậy, Kỳ Hàn đã chặn đầu gối giữa hai chân cậu.
Kỳ Hàn nhìn cậu từ trên cao, duỗi tay chậm rãi kéo khóa áo khoác, cởi ra. Hắn lấy chiếc hộp trong túi quần ra ném bên cạnh Lý Nhạc Nhất.
Lý Nhạc Nhất nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là một hộp áo mưa.
"Không thổi nến phải không?" – Kỳ Hàn cúi người, rướn qua người cậu lấy điều khiển điều hòa, mở điều hòa, lại ném điều khiển sang một bên.
Lý Nhạc Nhất quằn quại trườn ra sau, trước giờ cậu chưa từng thấy dáng vẻ này của Kỳ Hàn, Lý Nhạc Nhất hơi sợ. Cậu khe khẽ gật đầu.
"Không thổi?" – Kỳ Hàn nhíu mày, ra vẻ rất khó xử: "Vậy bánh kem của anh phải làm sao? Anh đã làm rất lâu đấy."
Lý Nhạc Nhất không biết bánh kem do hắn tự làm, chiếc hộp màu lam nằm yên tĩnh trên chiếc bàn đối diện giường, bên trên còn buộc nơ con bướm rất đẹp.
Lý Nhạc Nhất bỗng thấy hối hận, cậu muốn nhìn xem chiếc bánh kia trông như thế nào, Kỳ Hàn có vẻ không hài lòng vì cậu cứ nhìn đi nơi khác, hắn duỗi tay bóp mặt Lý Nhạc Nhất để cậu nhìn thẳng vào mình. Hắn nhận ra được sự sợ hãi trên khuôn mặt Lý Nhạc Nhất.
Kỳ Hàn cười khẽ một tiếng: "Anh luôn hy vọng em đừng sợ anh, cho nên anh vẫn luôn chiều em. Bây giờ anh chỉ hy vọng em có thể sợ anh một chút, em sợ anh một chút, sẽ ngoan hơn một chút."
Lý Nhạc Nhất vẫn cứ giãy giụa lui ra sau, điều hòa trong phòng dù đã lâu không được sử dụng nhưng vẫn còn hoạt động tốt. Cả căn phòng đã ấm hẳn lên.
Kỳ Hàn tóm lấy đùi Lý Nhạc Nhất, kéo mạnh cậu về, nghiêm túc hỏi: "Vẫn muốn chạy?"
Lý Nhạc Nhất không thể trả lời, miệng cậu đã bị Kỳ Hàn chặn lại, hai tay bị hắn tóm chặt giữ trên đỉnh đầu, tay Kỳ Hàn lại vói vào quần áo cậu.
"Lần này sẽ không bắn nhanh đấy chứ?"
Lý Nhạc Nhất nhíu mày hừ hừ, không nhịn được cựa quậy một chút, đổi lấy được giam cầm càng nặng từ bàn tay người kia.
"Lý Nhạc Nhất, em đúng là không ngoan."
"Đừng..."
"Đừng cái gì? Chỉ biết từ chối, chỉ biết trốn phải không?"
Kỳ Hàn cởi quần, đeo bao cho mình, kéo một chân Lý Nhạc Nhất sang, không do dự thọc vào trong.
"Á!" – Lý Nhạc Nhất bị đâm hét lên một tiếng.
Quá đầy, quá đau.
Nước mắt sinh lý trượt ra từ khóe mắt, bị Kỳ Hàn hôn đi. Hắn cũng không chịu nổi, Lý Nhạc Nhất quá chặt, hắn nhẹ nhàng húc lên trên, Lý Nhạc Nhất lập tức khóc lóc.
"Đau... A.."
"Nhẹ.. Nhẹ.."
"Nhẹ cái gì?"
"Lý Nhạc Nhất, bên dưới của em ngoan hơn em nhiều."
Lý Nhạc Nhất nói không nên lời, cậu nắm lấy tay Kỳ Hàn, ngón tay ấn mạnh vào da thịt hắn.
Lý Nhạc Nhất vốn đã trắng, bị Kỳ Hàn ăn thành màu hồng nhạt, xương cánh bướm xinh đẹp hiện trên lưng kích thích thị giác của Kỳ Hàn.
Cuối cùng, trong một tiếng kêu rên, cậu và Kỳ Hàn cùng bắn ra.
- -------------------
Tác giả: Điểm trừ lớn nhất của chương này là tác giả không biết viết H.