"Ngày mai em phải đi làm, còn phải đi học nữa."
"Cho nên em đang từ chối anh?" – Kỳ Hàn hỏi.
"Không phải." – Lý Nhạc Nhất đang trần thuật sự thật.
"Vậy ngày mai em cũng tan làm lúc 7 giờ?"
"Vâng."
"10 giờ tan học?"
Trong mắt Lý Nhạc Nhất hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu không biết Kỳ Hàn làm thế nào mà biết được giờ tan học của cậu, cậu gật đầu: "Đúng vậy."
Kỳ Hàn cười dịu dàng: "Hôm qua anh gặp em chắc là em vừa mới tan học."
Cho nên hắn biết giờ, Kỳ Hàn lại nói: "Ngày mai 7 giờ anh đến tìm em, đưa em đi học, sau đó 10 giờ đến đón em, được không?"
"7 giờ 10 em đi học." – Lý Nhạc Nhất muốn nói rằng giờ tan làm và giờ đi học của cậu gần sát nhau, không cần Kỳ Hàn đưa cậu đi. Kỳ Hàn lại gật đầu, nói: "Yên tâm, anh sẽ không đến muộn."
Hắn bước lên hai bước, xoa xoa đầu Lý Nhạc Nhất: "Đúng là tóc em mềm thật, nhưng nếu thường xuyên bị xoa đầu sẽ làm tóc xấu đi, cho nên đừng để người khác thường xuyên xoa đầu em."
Kỳ Hàn nghiêm túc nói xong, quay người ra cửa, đi được vài bước hắn quay đầu lại nhìn Lý Nhạc Nhất, nói: "Muốn tiễn anh đi không?"
Lý Nhạc Nhất còn đang đắm chìm trong dư vị lời nói của hắn, cậu không thường xuyên cho người khác xoa đầu, hôm nay bị đồng nghiệp xoa đầu do cậu không tránh kịp, không biết có phải Kỳ Hàn đang ám chỉ lần đó không.
Lý Nhạc Nhất đi đến phía cửa, trước khi đi cậu liếc qua cốc nước trên bàn, Kỳ Hàn không uống. Cậu vừa đi đến cạnh cửa, Kỳ Hàn cản cậu lại: "Đến dây thôi, bên ngoài lạnh, em đừng ra."
Lý Nhạc Nhất gật đầu, muốn nhìn hắn xuống lầu, Kỳ Hàn đỡ lấy khung cửa: "Hay là đóng cửa lại đi, đừng để hơi ấm trong phòng bay ra ngoài."
Kỳ Hàn vào phòng cậu một hồi lâu mà chưa tháo khăn ra, có lẽ là do nhiệt độ trong phòng Lý Nhạc Nhất. Trong những con ngõ nhỏ thế này, phòng ốc đều không lắp sẵn lò sưởi, chỉ có thể dùng điều hòa bật mức nhiệt cao nhất, mà điều hòa trong phòng Lý Nhạc Nhất chỉ như vật trang trí, điều khiển ở đâu cậu cũng quên mất rồi.
Nghe hắn nói vậy, Lý Nhạc Nhất mím môi, cậu nghĩ nếu thực sự có lần sau, cậu phải tìm được điều khiển điều hòa, rồi mở điều hòa từ trước.
"Lý Nhạc Nhất, đừng nghĩ linh tinh." – Nhìn biểu tình này của Lý Nhạc Nhất, Kỳ Hàn đoán phần lớn là cậu đang nghĩ ngợi vớ va vớ vẩn, hắn nói: "Em có vấn đề gì đều có thể hỏi thẳng anh, đừng tự nghĩ linh tinh."
Thật sự có thể hỏi sao?
Lý Nhạc Nhất cẩn thận ngước mắt lên, hàng mi cậu tạo thành cái bóng dưới mắt, cậu hỏi: "Thật sự có lần sau sao?"
"Lần sau cái gì?"
"Thì là những lần sau mà anh nói, có thật không?"
"Đương nhiên." – Lý Nhạc Nhất nhìn cậu, nghiêm túc trả lời: "Em đừng từ chối anh, anh nói lần sau thì sẽ thực hiện."
Lý Nhạc Nhất có vẻ rất vui, nhưng cậu không dám cười quá rõ, chỉ hơi hơi cong môi lên. Vẫn là Kỳ Hàn chúc cậu ngủ ngon trước, sau đó đóng cửa lại.
-
"Nhạc Nhất ăn cơm chưa?" – Lại là nhân viên nam hôm qua, lại là câu hỏi hôm qua, trong tay còn xách theo một cốc trà sữa nóng.
Để phòng ngừa anh ta đưa trà sữa cho mình giống hôm qua, Lý Nhạc Nhất trả lời: "Ăn rồi."
"À, thế thì tráng miệng bằng trà sữa đi." – Anh ta đang định đưa trà sữa cho Lý Nhạc Nhất, cánh cửa mở ra, Kỳ Hàn đi vào.
Nhìn thấy hành động của hai người, hắn nhướn mày: "Quấy rối nhân viên trong giờ làm việc, có thể bị kiện."
Nhân viên nam hiển nhiên còn nhớ rõ Kỳ Hàn, anh ta đặt trà sữa xuống, giọng điệu đông cứng: "Hiểu lầm thôi, tôi cũng là nhân viên, tôi thay ca cho em ấy."
Kỳ Hàn gật đầu, nghiêng đầu hỏi Lý Nhạc Nhất: "Đi luôn không?"
Lý Nhạc Nhất vội vàng đáp lời, thay đồng phục, không liếc đến cốc trà sữa kia đã theo Kỳ Hàn ra ngoài.
Ra bên ngoài, Kỳ Hàn lấy một thứ từ trong áo lông vũ ra cho cậu.
"Đây là cái gì?" – Lý Nhạc Nhất hỏi, qua hai lớp túi nilon trắng, cậu không nhìn rõ vật bên trong.
"Cơm nắm, của một bà bán hàng sau trường, bà chỉ bán mỗi chủ nhật thôi. Anh thấy ngon nên mua cho em ăn thử."
Lý Nhạc Nhất nhận lấy, vẫn còn ấm, cơm nắm có nhiệt độ cơ thể của Lý Nhạc Nhất, ủ ấm lòng bàn tay của Lý Nhạc Nhất.
"Nếu ăn không vô thì đừng ăn." – Kỳ Hàn lo cậu đã ăn cơm tối từ trước rồi.
"Ăn được." – Lý Nhạc Nhất chưa ăn tối, bình thường cậu đều tranh thủ ăn một chiếc bánh mì trong mười phút này.
"Vậy em ăn thử xem. Nếu em thích tuần sau anh lại mua cho em."
Lần sau biến thành tuần sau, có thời gian cụ thể, Lý Nhạc Nhất không khỏi nhìn hắn: "Tuần sau anh lại đến đón em à?"
Kỳ Hàn cười nhạt, nói: "Tuần sau lâu quá, ngày mai anh đón em được không? Anh mua món ngon khác cho em."
Lý Nhạc Nhất ngây thơ mở to mắt, cậu cảm giác được Kỳ Hàn càng lúc càng kết giao với cậu nhiều hơn, nhưng cậu cũng không ghét hắn đến gần cậu, chỉ là tạm thời cậu vẫn chưa biết lý do Kỳ Hàn làm như vậy.
"Lý Nhạc Nhất, hôm nay cậu rất mất tập trung đấy." – Chuông tan học vang lên, Lý Đồng nói với cậu như vậy.
"Ừ." – Lý Nhạc Nhất đáp lại qua loa theo thói quen, bắt đầu vội vàng thu dọn đồ, Lý Đồng đè tay xuống một cuốn vở của cậu, nhíu mày lo lắng hỏi: "Cậu làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?"
"Không." – Lý Nhạc Nhất thử kéo vở, không kéo được, cậu chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Lý Đồng cường điệu lại một lần: "Không, thật đấy."
Lý Đồng bán tín bán nghi buông lỏng tay, cô biết tính cách của Lý Nhạc Nhất, thực ra không phải chuyện gì cậu cũng có thể mở miệng nói, cô đành đi phía sau Lý Nhạc Nhất, muốn nhìn xem lý do cậu vội vàng như vậy là gì.
Lớp học tối không có nhiều học sinh như giờ chính quy, nhưng trên cầu thang vẫn có không ít người. Lý Nhạc Nhất tránh tốp năm tốp ba học sinh, nhanh chóng đi xuống cổng trường.
Tấm biển tuyển sinh vẫn sáng đèn, đèn đường chiếu vào những khuôn mặt học sinh vui tươi sáng ngời. Lý Nhạc Nhất nhìn một vòng, không thấy Kỳ Hàn.
Cậu cúi đầu lấy điện thoại ra.
22:05.
Kỳ Hàn nói sẽ không đến muộn, buổi chiều hắn cũng không đến muộn, hay là... Lý Nhạc Nhất không dám nghĩ đến trường hợp này, cậu thà rằng Kỳ Hàn đến muộn cũng không muốn Kỳ Hàn gặp phải bất cứ sự cố gì trên đường.
Lý Nhạc Nhất cảm giác mình chỉ chờ một lúc nhưng cậu không biết mình chờ bao lâu. Trái tim vừa mới kích động chờ mong mà nhảy lên thình thịch dần dần trầm xuống, mùa đông Nam Thành thường không mưa liên tục, nhưng thỉnh thoảng sẽ mưa một trận nhỏ làm mặt đất luôn ẩm ướt.
"Lý Nhạc Nhất, cậu đang đợi ai à?" – Lý Đồng xuống dưới, thấy Lý Nhạc Nhất đứng bên đường như đứa trẻ không ai đến đón, cô tiến lên hỏi.
Lý Nhạc Nhất quay sang một bên, đúng lúc một chiếc xe lái đến gần, đèn xe chiếu vào mắt làm cậu híp mắt lại, đến khi mở mắt ra nó đã dừng trước mặt cậu.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt Kỳ Hàn lộ ra, hắn nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi, bên này nhiều người quá, anh tắc đường."
Lý Nhạc Nhất lại nhìn giờ. 22:08.
Cậu không chờ lâu lắm.
Lý Nhạc Nhất lắc đầu, nói với Lý Đồng: "Tớ đi trước đây."
Sau đó cậu đi đến chiếc xe, định kéo cửa sau ra ngồi phía sau, nhưng cửa xe đã bị khóa, cậu đành phải lên trước ngồi ghế phụ.
"Em chờ lâu không?" – Nơi này không được đỗ xe quá lâu, chờ Lý Nhạc Nhất ngồi xong Kỳ Hàn lập tức khởi động xe.
"Không." – Lý Nhạc Nhất nhìn phần đường bị ánh đèn xe chiếu sáng, nhẹ giọng trả lời.
"Bởi vì tối nay có vài việc phải làm, cho nên anh lái xe đến." – Kỳ Hàn giải thích, chiếc xe khéo lẽo rẽ vào một hướng.
Lý Nhạc Nhất gật đầu, thậm chí còn không hỏi Kỳ Hàn đi đâu, cứ thế để Kỳ Hàn lái đưa đi.
"Không sợ anh bán em hả?"
"Anh muốn bán em a?" – Lý Nhạc Nhất nghiêng đầu sang hỏi.
Kỳ Hàn cười khẽ: "Đúng đấy."
Lý Nhạc Nhất nghe ra đây là một câu đùa, hoặc là cậu vốn chẳng hề để ý, cậu ngoan ngoãn ngồi yên, để Kỳ Hàn đưa đến một nơi không biết tên.
Khoảng 15 phút sau, xe dừng trước một tòa nhà, Lý Nhạc Nhất xuống xe, phát hiện đây là một phòng khám mắt.
Cậu ngẩn người, dùng ánh mắt dò hỏi Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn đưa cậu vào trong, nói: "Hôm qua anh thấy em hay híp mắt nhìn đồ vật, cho nên đưa em đến kiểm tra một chút, đừng lo."
Lý Nhạc Nhất vừa bước vào, một mùi đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi cậu. Lý Nhạc Nhất hơi muốn bỏ chạy, từ lần xuất viện vào nửa năm trước, Lý Nhạc Nhất chưa từng đến bệnh viện, cậu không thích mùi của nó, mùi hương sẽ kéo cậu về cảnh tượng tại lối thoát hiểm đêm hôm ấy. Cậu cho rằng đó là lần cuối cậu và Kỳ Hàn gặp nhau.
Kỳ Hàn nhận thấy Lý Nhạc Nhất nhích lại gần phía mình, hắn cúi đầu, nhỏ giọng, mang theo ý dỗ dành: "Chỉ kiểm tra mắt một chút thôi, nếu không sao chúng ta sẽ về ngay, nếu em cận chúng ta cắt kính rồi đi ngay, được không?"
Lý Nhạc Nhất chậm chạp gật đầu.
Quả nhiên cậu bị cận thị, cũng không nặng lắm, hai mắt đều cận 1,5 độ. Lý Nhạc Nhất phát hiện khi cậu đang đeo thử gọng kính, Kỳ Hàn ở bên cạnh rõ ràng đang cười, cậu tưởng gọng xấu, muốn nhanh chóng tháo nó xuống.
Kỳ Hàn nắm lấy cố tay cậu, nói: "Đẹp lắm, rất hợp với em."
Gọng kính bằng kim loại đen, Kỳ Hàn vốn mảnh khảnh, đeo nó lên có vẻ sạch sẽ ngoan ngoãn hơn, khiến Kỳ Hàn muốn véo má cậu một cái, nhưng đây là nơi công cộng, hắn chỉ có thể nắm chặt tay, trượt nhẹ một cái trên cổ tay cậu.
Chờ cắt kính xong, bác sĩ nói: "Lần đầu đeo kính sẽ không quen, có thể đeo một thời gian trước cho quen dần."
Kỳ Hàn nghiêng đầu hỏi ý Lý Nhạc Nhất, Lý Nhạc Nhất nhận lấy, tự đeo cho mình. Bởi vì vừa nãy Kỳ Hàn nói cậu đeo đẹp, hình như đây là lần đầu tiên hắn khen cậu đẹp.
Ngồi trên xe, Lý Nhạc Nhất mới mở miệng: "Cái kính này, bao nhiêu tiền?"
Kỳ Hàn nhìn cậu, phát hiện cậu không nhìn hắn mà chỉ nhìn vào chùm sáng đầu xe. Kỳ Hàn chỉnh sáng lên hai nấc, Lý Nhạc Nhất hơi giật mình quay lại nhìn hắn.
Kỳ Hàn cười cười, nói: "Tặng em, được không?"
"Là quà sinh nhật sao?"
"Có thể coi là vậy."
Vậy tức là vẫn còn món quà khác. Lý Nhạc Nhất không nghĩ được hắn sẽ tặng cậu món quà gì. Ban nãy cậu đã nhìn qua giá của chiếc kính này, cậu phải làm việc rất rất rất lâu mới có thể tặng lại hắn món quà tương đương.
Lý Nhạc Nhất không nói gì nữa, Kỳ Hàn cũng không quấy rầy cậu, hắn lái chậm lại, dừng xe gần cửa hàng tiện lợi cậu làm việc.
"Ngõ bên kia quá hẹp, anh chỉ dừng được ở đây thôi." – Kỳ Hàn vừa tháo dây an toàn vừa nói.
Lý Nhạc Nhất gật đầu, cũng nhanh chóng tháo dây an toàn, nói: "Anh đừng xuống, bên ngoài lạnh lắm. Em tự lên cũng được."
"Nhưng anh vẫn chưa đón sinh nhật cùng em mà." – Kỳ Hàn nói rất tự nhiên khiến Lý Nhạc Nhất không hiểu mình nhầm lẫn ở đâu, chẳng lẽ hôm nay hắn đưa cậu đi làm này kia không phải đón sinh nhật cùng cậu rồi sao?
"Anh mua bánh kem." – Kỳ Hàn lấy chiếc hộp vuông màu lam từ sau xe ra, nhẹ nhàng nhấc nhấc: "Không chia cho anh một miếng hả?"
Rõ rành bánh là do hắn mua, giờ lại biến thành Lý Nhạc Nhất không chia cho hắn nổi một miếng.
Không đợi Lý Nhạc Nhất do dự, cậu ấm Kỳ hiếm khi bày ra dáng vẻ trẻ con, kéo dài giọng: "Đi~~, còn không đi là bánh kem lạnh không ăn nổi đâu đấy."
Lý Nhạc Nhất đi sau Kỳ Hàn vào phòng cậu, Lý Nhạc Nhất vừa mở cửa, nước bên trong đã tràn ra xối ướt giày cậu. Lý Nhạc Nhất phản ứng nhanh bỏ lại một câu 'Anh đừng vào' với Kỳ Hàn rồi vào trước, đóng cửa phòng lại.
Kỳ Hàn đứng bên ngoài, nhìn vũng nước bên chân mình phản chiếu ánh sáng yếu ớt trong bóng đêm, hắn nhíu mày, rút điện thoại gọi một cuộc.
Khoảng năm phút sau, Lý Nhạc Nhất mới mở cửa ra, trên mặt và tóc ướt nước, mắt kính đã được cậu tháo ra trước khi vọt vào nên mới may mắn thoát nạn.
"Xin lỗi, vòi nước bị vỡ, em vừa đi đóng van nước."
Kỳ Hàn nhìn chằm chằm mái tóc ướt đẫm của Lý Nhạc Nhất, hỏi: "Trước kia cũng từng bị? Cho nên em mới phản ứng nhanh như vậy."
Lý Nhạc Nhất gật đầu, nhà cũ mà, vòi nước đã lâu đời lắm rồi, lần đầu tiên vòi nước bị vỡ là khi Lý Nhạc Nhất đang ở nhà, chỉ nghe thấy tiếng nước xì xì từ phòng bếp, gọi cho chủ nhà không ai nghe, Lý Nhạc Nhất chỉ biết mất công tốn sức ngồi bịt vòi.
Sau đó chủ nhà đến thay vòi cho cậu, cậu mới biết hóa ra phải đóng van nước trước. Tháng đó Lý Nhạc Nhất phí mất mấy chục tệ tiền nước. Tạm thời Lý Nhạc Nhất không muốn gọi chủ nhà lên thay vòi nước luôn, nước trong nhà đã ngập hai ba centimet, Lý Nhạc Nhất bị nước bắn vào người rất chật vật, cậu chỉ muốn Kỳ Hàn về nhà trước.
"Anh đừng vào, anh về trước đi." – Lý Nhạc Nhất xin lỗi cố gắng cười với Kỳ Hàn một cái không thể coi là đẹp.
Kỳ Hàn mặt không cảm xúc kéo cửa ra bước vào, đặt bánh kem trên bàn, nói với Lý Nhạc Nhất: "Trong nhà có khăn lông khô không? Em lau tóc đi, hay là để anh cởi quần áo ra lau cho em."
Lý Nhạc Nhất nghe vậy trợn tròn mắt, lắp bắp: "Có... Em đi lấy."
Lý Nhạc Nhất vừa đi tìm khăn, Kỳ Hàn đã cầm chổi quét nước vào phòng vệ sinh.
"Để em làm." – Lý Nhạc Nhất muốn giành chổi, bị Kỳ Hàn giơ tay cản lại, hắn liếc nhìn Lý Nhạc Nhất, không rõ biểu tình: "Sang bên kia khô lau tóc đi, lát nữa nhân viên công ty điện nước sẽ đến."
Mười phút sau nhân viên đến, lưu loát thay vòi nước, dọn sạch sàn nhà ướt sũng, cuối cùng còn nhờ hai người đánh giá năm sao.
Kỳ Hàn khách sáo tiễn họ đi, xoay người lại nói với Lý Nhạc Nhất: "Em đi tắm, người ngợm ướt sũng."
Lý Nhạc Nhất chỉ cách hắn một khoảng không đến hai mét, cậu mơ hồ cảm nhận được giọng điệu Kỳ Hàn không giống bình thường: "Anh đang giận à?"
Kỳ Hàn cười một tiếng, hắn bị chọc tức. Hắn đi tới bóp má Lý Nhạc Nhất, kéo nhẹ mấy cái, nói: "Em cho anh một lý do không tức giận đi, xảy ra chuyện, việc đầu tiên em làm là ném anh ở bên ngoài, ai dạy em làm thế?"
Chẳng lẽ không nên làm vậy sao? Lý Nhạc Nhất ngây người, trong phòng toàn là nước, cậu không muốn Kỳ Hàn vào bị ướt cùng cậu, giày ướt cũng không được.
Kỳ Hàn không muốn nói nhiều với cậu, hắn kéo Lý Nhạc Nhất sang, nói: "Đi tắm nhanh lên, lát nữa anh sẽ tính sổ với em."
Biết chính mình phản kháng cũng không có tác dụng gì, hơn nữa quần áo ướt dính vào người rất không thoải mái, Lý Nhạc Nhất không thể bị cảm thêm lần nữa. Cậu nghe lời đi lấy quần áo, Kỳ Hàn thuận thế ngồi lên ghế dựa gần bàn học, trên bàn bày đầy sách vở bút thước của cậu.
"Đống sách này của em, anh đọc được không?"
Lý Nhạc Nhất nhìn thoáng qua trên bàn, nói: "Đều là sách giáo khoa, không có gì hay đâu."
"Vậy tức là được đọc." – Kỳ Hàn tiện tay lấy một quyển, rất có hứng thú lật sách.
Lý Nhạc Nhất không muốn lãng phí thời gian vào việc tắm rửa, cậu cầm quần áo vào phòng vệ sinh, đến khi tắm xong, cậu mới phát hiện trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng lật sách cũng không có.
Lý Nhạc Nhất nhìn Kỳ Hàn, hắn đang cúi đầu đọc gì đó, nhìn độ dày không giống sách giáo khoa cho lắm, hình như là——
Lý Nhạc Nhất ý thức được đó là cái gì, đúng lúc Kỳ Hàn ngẩng đầu lên, trong tay hắn cầm sổ nhật ký của Lý Nhạc Nhất. Cách một khoảng cách không xa, Lý Nhạc Nhất có thể thấy rõ ràng hai mắt Kỳ Hàn đỏ hồng, cổ họng cậu như nghẹn lại, Lý Nhạc Nhất đứng yên tại chỗ nói không nên lời.
Thật lâu sau, cậu mới nghe được một giọng nói khàn khàn, đang cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào.
"Tên, viết sai rồi."