Lúc được cho hay sư tôn hắn hẹn gặp đại tiểu thư Triệu Tri Âm của Triệu gia, mặt hắn thối hoắc, lại mặt dày dạn đi theo.
Thấy sư tôn sắc trắng quanh năm của hắn mặc áo có hoa văn đỏ, hắn ganh tị lải nhải suốt dọc đường: "Hồi lễ trưởng thành của con sư tôn cũng không ăn mặc trang trọng xinh đẹp thế kia."
"Không phải, bộ ta mặc lúc đó không phải do con chọn sao?" Sở Yến dở khóc dở cười nhắc nhở, "Ta nói rồi, nếu như con không thích không vui, vậy thì đừng đi theo, về nhà đi."
"Con không về." Sở Khanh tiếp tục phụng phịu: Hắn phải coi coi là hồ ly tinh nào muốn giành sư tôn của hắn với hắn!
Thấy Triệu cô nương rồi, Sở Khanh chán nản hơn.
Bởi vì người ta trông rất đẹp, phong thái dịu dàng đoan trang, lần đầu tiên gặp hắn thoải mái tự nhiên, không giống một số hạ nhân trong phủ lúc Sở Yến không nhìn thấy liền nói lời cay nghiệt thậm chí còn đùa dai với hắn.
Không bắt bẻ được, đứng chung với Sở Yến cũng rất xứng đôi.
Cho dù mấy năm nay hắn tu hành tiến bộ nhanh chóng, nhưng cách một đoạn, hắn vẫn không nghe rõ hai người kia nói cái gì, chỉ biết sư tôn luôn lãnh đạm trước mặt người ngoài của hắn nom rất vui vẻ.
Từ xa nhìn hai người cười cười nói nói, Sở Khanh chua đến sủi bọt.
Giờ cơm trưa, Sở Yến và Triệu Tri Âm dừng chân tại một quán cơm.
Không muốn làm người thứ ba xấu hổ, hắn giận dỗi trốn ra xa, nhưng Sở Yến lại đến xách hắn tới trước bàn ăn: "Giận dỗi thì bỏ cơm luôn à?"
Triệu Tri Âm ngồi đối diện Sở Yến, vì vậy Sở Khanh không ngần ngại ngồi bên trái sư tôn hắn.
Rõ ràng trước đó hai người nói chuyện rôm rả suốt đường, mà lúc này ai cũng im lặng, vậy nên hắn chỉ có thể giương mắt nhìn bàn ăn chờ tiểu nhị lên món.
Khó lắm mới lên đủ món, lại thấy Triệu Tri Âm đối diện cầm đũa lên gắp thức ăn cho Sở Yến: "Sở công tử, mời."
Sở Khanh mở to mắt, mặc kệ lễ nghi bàn ăn cũng cầm đũa lên gắp cây nắm hương đen Triệu Tri Âm vừa mới đặt vào chén của Sở Yến bỏ vào mồm: "Sư tôn không ăn nấm hương!"
Sở Yến - chưa từng biết mình không ăn nấm hương: được rồi, tiểu ma vương nhà y đã nói vậy, hôm nay y chỉ đành không ăn nấm hương thôi.
Cuối cùng Sở Yến cũng động đũa, mà ánh mắt của Sở Khanh theo sát miếng khâu nhục Sở Yến gắp lên: trước đây sư tôn chỉ gắp thức ăn cho hắn, hôm nay liệu có đặt miếng thịt kia vào chén của Triệu Tri Âm ngay trước mặt hắn không?!
Nếu như thế thật, hắn cảm thấy mình có thể bật khóc ngay tức thì.
"Ngẩn ngơ gì đấy? Ăn."
Khâu nhục xuất hiện trong chén hắn.
Sở Khanh mừng rơn, cho Triệu Tri Âm một cái nhìn đắc ý như trẻ con.
Triệu Tri Âm sao không biết Sở Khanh đang ra oai với mình, nhưng nàng chỉ cười khẽ: "Trước đây luôn nghe nói Sở công tử rất thương cậu đệ tử trong phủ, xem ra không giả chút nào."
"Chỉ có một đứa, không nhọc lòng sao được?" Sở Yến nhoẻn môi, ý cười chạy thẳng vào mắt.
Sau bữa cơm, hai người tiếp tục dạo chợ, giữa chừng Sở Yến còn dừng lại mua đồ, làm cho Sở Khanh oán thầm suốt: lần đầu gặp mặt đã để sư tôn tiêu pha trả tiền, nữ nhân xấu!
Không đi được bao lâu, bầu trời trong xanh đột nhiên tụ mây đen, bắt đầu lất phất mưa rơi.
Chạy đến cửa tiệm gần đó muốn mua ô, nhưng nhìn hai cái ô còn lại, Sở Khanh buồn bực: ngay cả ông trời cũng muốn làm mối sư tôn hắn với nữ nhân kia?
Ô chỉ có hai cái, Sở Yến lấy một cái cho Triệu Tri Âm cầm, đưa người về phủ đệ Triệu gia.
Theo sau hai người, Sở Khanh nhìn Sở Yến ướt hơn nửa vai, trong lòng mắng: Khi nào Yến Yến học bay được rồi, kêu nó tới mổ nữ nhân này! Mổ trụi cô ta!
Đến trước phủ đệ Triệu gia, Sở Yến nhường ô cho Triệu Tri Âm: "Ta không vào, hôm nay gặp nhau rất vui, ngày khác gặp lại."
"Việc Sở công tử phân phó, Triệu gia nhất định sẽ dốc toàn lực." Triệu Tri Âm mỉm cười, vẫy tay tạm biệt Sở Yến, trước khi đi còn hơi cúi chào với Sở Khanh cách đó không xa.
Một giây trước Triệu Tri Âm vừa quay người, một giây sau, Sở Khanh đã tới bên cạnh Sở Yến.
Cởi áo khoác ngoài khoác lên người Sở Yến, hắn phàn nàn: "Ướt hết rồi..."
"Cũng đâu thể để cô nương người ta ướt mưa đúng không?" Sở Yến nắm chặt áo ngoài vẫn còn vương hơi thở của Sở Khanh, trong lòng ấm áp.
Sở Khanh không đáp, chỉ là sau khi về đến phủ giục Sở Khanh đi tắm nước nóng: "Sư tôn, con xả nước ấm rồi, người mau đi tắm đi, kẻo bị bệnh."
"Con đi trước đi, căn cơ ta tốt hơn con, không dễ bệnh vậy đâu."
Hai người đàn ông một cái ô, Sở Khanh cũng ướt một nửa vai, hắn không thèm chớp một cái: "Sư tôn bị ướt mưa, vậy nên sư tôn tắm trước."
Lười tranh cãi thêm với Sở Khanh, Sở Yến bước vào phòng tắm, quần áo cởi được một nửa mới nhớ trong ống tay áo cất bánh hạnh nhân.
Vừa rồi đi ngang qua nhìn thấy sạp hàng, bèn vô thức muốn mua cho Sở Khanh, dẫu sao tiểu ma vương nhà y thích ăn cái này.
"Sở Khanh?"
Nghe Sở Yến gọi, Sở Khanh chạy bước nhỏ tới.
Trước cửa phòng tắm, Sở Yến chỉ mặc áo trong, tay cầm một túi bánh hạnh nhân. Bởi vì ướt mưa, vải mỏng màu trắng nửa ướt nửa trong suốt dính vào lồng ngực hơi phập phồng của y.
"Cái này cho con."
Đưa tay nhận bánh hạnh nhân, đầu tiên Sở Khanh cười thầm hoá ta vừa nãy Sở Yến dừng lại không phải mua thứ đồ không biết tên lấy lòng Triệu Tri Âm, sau đó lại cảnh giác hỏi: "Triệu Tri Âm cũng có?"
"Không có." Sở Yến bó tay, "Chỉ mua cho con."
Trong lòng hài lòng muốn vỗ tay cho Sở Yến, nhưng ngoài mặt Sở Khanh vẫn đỏng đảnh hừ một tiếng: "Sư tôn đừng hòng mua chuộc con! Vô ích thôi!"
Sở Yến hỏi chấm đầy đầu quay người bắt đầu tháo dây áo vừa lẩm bẩm: "Sư tôn mua chuộc con làm gì..."
Áo được cởi xuống, dáng người mảnh khảnh ngàn năm tu hành đập vào mắt Sở Khanh.
Cho dù chỉ là một bóng lưng, xương cánh bướm xinh đẹp vẫn khiến hắn dõi theo như bị quỷ ám.
Đến khi Sở Yến nhận ra, tiểu ma vương nhà y đã theo y tới phòng tắm: "Sư tôn thích Triệu Tri Âm sao?"
Quần áo đã đã cởi cũng không thể mặc lại, vậy nên y chỉ có thể để trần thân trên, định thản nhiên đón lấy cái nhìn của Sở Khanh: "Ta và nàng ta gặp mặt chỉ vì có việc cần bàn bạc với Triệu gia."
"Nhưng cô ta không gọi danh xưng của sư tôn." Sở Khanh nhỏ mọn chỉ ra.
Nếu không phải người thân thiết hoặc bối phận trên Sở Yến, người bình thường đa số đều gọi y là "sư tôn".
"Tuy bọn ta không cùng môn phái không cùng sư phụ, nhưng cũng coi như bạn học, nàng không cần phải gọi ta sư tôn..."
Sở Khanh tiến thêm một bước dài, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người: "Sư tôn sẽ thành hôn với cô ta ư?"
Thích hay không là một chuyện, nhưng có thể làm Sở Yến trăm công ngàn việc dành ra nửa ngày gặp riêng nàng ta, có thể thấy sức nặng của Triệu Tri Âm hay còn nói là Triệu gia ở trong lòng Sở Yến không hề bình thường.
Câu hỏi lần này của tiểu ma vương hoặc ít hoặc nhiều lẫn thêm chút hăm dọa, tất nhiên Sở Yến nhận ra đồng thời có ý định cảnh cáo.
Y không ngại chiều chuộng tiểu ma vương nhà y mãi như thế này, nhưng xã hội Tiên giới này sẽ không, bất kể là tiểu ma vương của y hay là tính tình trẻ con của tiểu ma vương, bọn họ đều sẽ không bao dung.
Vậy nên dù biết sẽ khiến Sở Khanh buồn lòng, Sở Yến vẫn chọn nói ra: "Nếu như cần thiết."
Y từng nghĩ tiểu ma vương nhà y sẽ giận dữ đập cửa bỏ đi, hoặc là lại hờn dỗi chiến tranh lạnh với y, cáu gắt đủ kiểu.
Chỉ không ngờ được mình chọc giận tiểu ma vương, đối phương lại đỏ hoe mắt nhào lên gặm môi y.
Ngàn năm qua không gần nữ sắc, chứ đừng nói chi là nam sắc, lúc bị Sở Khanh ngậm trong miệng, đầu óc y rỗng tuếch.
Là người đàn ông bất khả chiến bại của Tiên giới thì sao? Là sư tôn lại thế nào?
Cuối cùng vẫn bại trên người tiểu ma vương một tay mình nuôi lớn đấy thôi.