"Được rồi, đi luyện kiếm đi, tập trung tinh thần sẽ không khó chịu..."
Sở Yến nói được một nửa thì thấy tiểu ma vương nhà y kéo tay y lại, nhét một thứ vào lòng bàn tay y.
Mở tay ra, đó là một chiếc khăn tay, nếu không phải hoa văn chìm khác, y còn tưởng tiểu ma vương nhà y trả chiếc khăn hồi nãy cho y.
"Của con." Tiểu ma vương nói rất chi bá đạo, nhưng có thêm chút ngây ngô, "Cho sư tôn."
Sở Yến không biết tiểu ma vương nhà y đang suy tính cái gì: "?"
"Trao đổi với sư tôn." Tiểu ma vương càng nói càng nhỏ, cuối cùng cúi đầu, "Hồi nãy làm bẩn chiếc kia rồi..."
"..."
"可以吗?"
"Được không ạ?"
"Ừm." Cất khăn tay vào lòng, Sở Yến coi nhẹ trái tim bị trêu chọc đang gào thét điên cuồng, giả vờ bình thường tỏ ý, "Luyện kiếm đi."
Nếu như nói trong tiên giới kiếm pháp của ai giống với Sở Yến nhất, nếu Sở Khanh đứng thứ hai, vậy chắc không ai dám nhận thứ nhất.
Đường đường là sư tôn, cách chăm trẻ đương nhiên khác với người khác, từ nhỏ đến lớn, lúc người khác nghịch bùn chơi trốn tìm, Sở Khanh ở một bên nhìn y múa kiếm.
Lớn hơn chút, võ công và kiếm thuật của hắn đều do Sở Yến cầm tay dạy dỗ.
Nhiều năm như vậy, dáng người và nhịp chân động tác của Sở Yến đều khắc vào trong đầu.
Không học giống mười phần, vậy cũng phải giống chín phần.
Về sau nữa, Sở Khanh học được cách lấy tinh hoa trong ma khí dung hòa với tiên khí, tốc độ và phản ứng lại tiến bộ thêm một bậc.
Thỉnh thoảng còn có thể duy trì được mấy chén trà trong tay Sở Yến.
Bởi vì kiểm soát thành thạo tiên khí và kiếm thuật của mình, Sở Yến chưa từng làm tiểu ma vương nhà y bị thương trong lúc luyện tập và so tài.
Nhưng hôm nay rất rõ ràng Sở Khanh không nhập tâm.
Đòn tấn công bình thường hắn chắc chắc sẽ hóa giải được, hắn không tránh thành công.
Cho dù Sở Yến vội vàng thu công lực đổi hướng kiếm công, bảo kiếm vẫn có thể sượt rách tay áo của Sở Khanh, cắt lên cánh tay hắn một vết thương.
Sở Yến chưa từng làm tiểu ma vương nhà y bị thương đau lòng cũng khó chịu, vừa cầm máu trị thương cho Sở Khanh vừa xin lỗi: "Xin lỗi, là sư tôn không chống chế được lực độ, làm đau con."
"Không phải lỗi của sư tôn, là do con phân tâm." Sở Khanh nhận trách nhiệm, nhưng không dám nói mình phân tâm là vì thèm thuồng cơ thể sư tôn.
Khoảnh khắc Sở Yến cầm bảo kiếm nhảy lên, y trang nhẹ nhàng tung bay theo động tác của y.
Rõ ràng tốc độ và sức mạnh không thể xem thường, nhưng hắn nhìn eo lưng dẻo dai và tay chân mảnh khảnh của Sở Yến lại sinh ra dục vọng.
"Không sao, đáng ra sư tôn nên lo con đang trong kì phát tình, cơ thể vốn đã không thoải mái." Sở Yến cau mày lắc đầu, vẫn cảm thấy là lỗi của mình.
Tiểu ma vương nhà y xưa nay không ham chơi cũng không sợ khổ, hôm nay chắc chắn là vì cơ thể không thoải mái mà còn gắng gượng luyện tập nên mới thất thần.
"Sư tôn không cần cố tình nhường, con ứng phó được."
Nếu như chỉ nghe Sở Khanh nói vậy, người khác phải cho rằng hắn tự tin thật hoặc chí khí hiên ngang, nhưng Sở Yến rất hiểu tiểu ma vương nhà y.
Vì vậy y nâng mặt Sở Khanh lên, quả nhiên nhìn thấy hai con mắt cún đã dâng hơi nước, trên gương mặt tuấn tú viết rõ: sư tôn làm con đau, khó chịu quá!
Thổi thổi vết thương cho Sở Khanh, Sở Yến nhanh chóng hôn lên trán hắn một cái, dịu giọng dỗ dành: "Lỗi của sư tôn, sư tôn xin lỗi."
"Con nói rồi mà, con không sao." Sở Khanh lắc đầu, nhưng khóe môi đã toét sắp chạm tới mang tai.
Sở Yến: làm bộ đi, con cứ làm bộ đi, đuôi sắp vểnh lên trời rồi kìa!
Cả một ngày tiếp theo, Sở Khanh không phải luyện kiếm luyện tiên thuật với Sở Yến thì là ngâm ôn tuyền nhập định, chuyện ma khí mất kiểm soát và kì phát tình mất khống chế đều không xảy ra.
Cho đến buổi tối, Sở Khanh mới lôi kéo Sở Yến làm nũng:
"Sư tôn, hôm nay con biểu hiện tốt không?"
"Hửm?"
"Ngoan không?"
"Ừm." Thật ra tiểu ma vương nhà y ngày nào cũng siêu ngoan.
"Có được thưởng không?"
Sở Yến nghe ra ý ngoài lời của hắn, bắt đầu cảnh giác: "Con muốn thưởng gì?"
Mắt tiểu ma vương sáng lấp lánh: "Có thể ngâm ôn tuyền cùng với sư tôn không?"
"..."
"Không thể sao ạ...?"
Thấy tiểu ma vương nhà y lập tức héo queo, cuối cùng Sở Yến vẫn không đành lòng.
Kì phát tình của Ma tộc nhà người khác từ sáng tới tối đều ở trên giường, tiểu ma vương nhà y chẳng những tịnh tâm ngồi thiền còn cùng y luyện kiếm nấu cơm, bây giờ xin ngâm chung ôn tuyền thôi mà, đứa nhỏ ngoan biết mấy!
Vì vậy Sở Yến - cố gắng không nghĩ lệch - đã đồng ý: "Được... rồi."
"Không được nói dối, con chờ sư tôn đó!" Được Sở Yến nhận lời, tâm trạng của Sở Khanh tốt đến bất thường, ngay cả giọng cũng bay bổng.
Ôn tuyền lộ thiên sau nhà nhỏ, Sở Khanh giống như buổi sáng chỉ chừa một cái quần lót đã chui vào hồ, sau đó nhìn Sở Yến chậm rãi cởi quần áo không chớp mắt.
Một chiếc, hai chiếc... chỉ hai chiếc.
Không cởi lớp áo trong cuối cùng trên người, Sở Yến giả vờ bình tĩnh bước vào ôn tuyền, ngồi xuống.
Tầm mắt của nam nhân bên cạnh quá nóng rực, y không thể làm như không có gì xảy ra, vì vậy dứt khoát nhắm mắt lại bắt đầu nhập định.
Thế nhưng một giây sau, tiểu ma vương bắt đầu kháng nghị: "Sư tôn! Đã hứa cùng con ngâm ôn tuyền mà!"
"Ta ngâm rồi." Sở Khanh mở một con mắt.
Lúc này Sở Khanh đã tới trước mặt y, nói năng hùng hồn: "Vậy sư tôn không được nhập định! Người phải nhìn con!"
"Nhìn con làm gì?" Y bật cười.
Sở Khanh chẳng qua là muốn Sở Yến ở bên cạnh hắn có hơi đuối lí: "Thì... ở bên con."
Bộ dạng chơi xấu làm Sở Yến không nhịn được cười thành tiếng, xoa sừng ma của tiểu ma vương nhà y cảm thán: "Sao vẫn còn y hệt con nít thế này!"
Nhớ năm đó, tiểu ma vương nhà y cũng bám y sát rạt, mới có câu chuyện y đưa em bé tới đại sảnh.
Lại bị Sở Yến nhìn như con nít, Sở Khanh không vui lắm: "Không phải con nít nữa!"
Miệng thì nói mình không phải con nít nữa, nhưng cách hờn dỗi lại giống hệt trước kia: nắm ngón tay Sở Yến bắt đầu gặm cắn.
Chỉ là bây giờ lớn rồi, gặm ngón tay dường như đã không thể thỏa mãn giai đoạn miệng của hắn, vậy nên chẳng mấy chốc đã gặm từ ngón tay đến bả vai.
Cách lớp áo trong trong suốt dính sát da của Sở Yến, hắn hôn bả vai xinh xắn mượt mà của người kia, đau lòng phàn nàn: "Sư tôn gầy quá, sau này phải ăn nhiều vào, đừng bận đến hỏng người."
"Ta nói rồi, ta không gầy, tiên nhân không giống Ma tộc, dáng người đều thiên cao gầy." Chịu đựng cảm giác tê dại khác thường truyền tới ở vai, Sở Khanh giải thích.
"Không đúng, người xem, con bế sư tôn nhẹ nhàng chưa này, chắc chắc là do quá gầy."
Sở Khanh nói rồi liền ôm eo Sở Yến bế y lên, đặt lên đùi mình.
Cảm thấy mình bị nâng lên giống như búp bê, Sở Yến đỏ mặt kinh hô: "Sở Khanh?! Thả sư tôn xuống!"
Nhưng Sở Khanh cứ như không nghe thấy, thậm chí còn siết chặt tay: "Bây giờ con biết kiếm tiền rồi, có thể mua cho sư tôn rất nhiều đồ ăn ngon."
"Không phải vấn đề ăn hay không ăn, con thả ta xuống trước...!" Xấu hổ quá đi mất!
Hai tay đặt trước ngực Sở Khanh, Sở Yến vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của hắn.
"Ôm một cái đi sư tôn ơi..." Sở Khanh không nghe, ôm Sở Yến vùi đầu vào hõm vai y, chóp mũi cọ lung tung ở cổ y.
Bị cọ làm hơi thở bắt đầu trở nên không quy luật, Sở Yến cau mày: "Có thể ôm, nhưng không phải như thế này..."
Vặn vẹo hạ thân định dùng nhu khắc cương thoát khỏi cái ôm gọng kìm của Sở Khanh, y giãy dụa nhưng vô ích.
Y vẫn tách chân ngồi trên đùi Sở Khanh như con chim nhỏ nép vào người, nhưng cự long ngủ say lại bị đánh thức.
Y giật mình, gò má vốn đã đỏ bừng lại lần nữa không che giấu được.
"Sư tôn đừng lộn xộn nữa..." Sở Khanh trước ngực ngẩng đầu lên, ánh mắt quyến rũ và phong tình chỉ có trong kì phát tình, "Bị sư tôn... cả rồi."
"Không, không động đậy nữa, con thả sư tôn xuống." Sở Yến hiếm khi cà lăm.
Không muốn để con cá lớn đã đến tay bơi đi như vậy, Sở Khanh không nghe lời, mà kéo mảnh vải trên vai phải Sở Yến xuống.
Bả vai bất thình thình lộ ra trước cái lạnh lẽo về đêm, Sở Yến hơi rụt lại, sau đó lập tức cảm nhận được môi lưỡi ấm nóng trùm lên xương quai xanh của mình.
Y kinh ngạc không cất nên lời, sự ấm áp đó dịch sang vai trái y từng chút một.
Sở Yến ngồi cứng đơ, Sở Khanh lại bắt đầu cởi áo trong của y.
Không biết cơ thể mình bị gì, nhưng Sở Yến cảm thấy mình giống như con mèo mặc tiểu ma vương nhà y nựng, lười nhác, có hơi nóng nảy, nhưng thật ra không muốn phản kháng đến cùng.
Miệng bên này còn chưa ứng phó được, tiểu ma vương nhà y lại không dừng tay, bắt đầu lột y phục bên phải của y.
Chỉ trong mấy giây, áo trong bị cởi xuống hoàn toàn mắc trên eo, mà nửa người trên của y trần như nhộng bày ra trước mắt tiểu ma vương nhà y.
"Sư tôn đẹp quá..." Sở Khanh ngây ngất tán thưởng, trong đôi mắt mờ mịt chứa sự si mê.
Biết tiểu ma vương nhà y đã động lửa dục, Sở Yến lại che hai mắt người kia như đà điểu: "Đừng nói bậy..."
Sở Khanh vẫn ôm y, chỉ là bớt một tay thò xuống bụng dưới của y: "Con hôn sư tôn thoải mái không?"
"..." Sở Yến cắn môi, không nói nên lời.
Cúi đầu, đầu y rối như tơ vò.
Thoải mái, bằng không sao ngay cả người tu hành ẩn nhẫn kiềm chế là y cũng không nhịn được mà có phải ứng chứ?