• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hộ tống cung tiễn về bộ Cảnh vụ suôn sẻ đã là đêm khuya, Sở Khanh không về thẳng nhà mà quay đầu lao vào trong mây mù đen không thấy đáy.

Yến Yến đi theo cạnh hắn bối rối nhưng không ho he: thế mà lại không gấp gáp về nhà tìm sư tôn thơm thơm?

Men theo con đường nhỏ trong trí nhớ, Sở Khanh thuận lợi tìm thấy căn nhỏ nhỏ bí mật kia.

Không giống lần trước đã dự đoán trước được, lần này lão ma y rất ngạc nhiên: "Là ngươi?"

Đại phu? A bá? Tiền bối?

 

Xoắn xuýt một hồi không biết nên xưng hô thế nào, Sở Khanh dứt khoát ngậm miệng không nói gì hết.

"Nửa đêm nửa hôm, sư tôn ngươi biết ngươi tới tìm ta đây không?" Thấy hắn nín thinh, lão ma y lên tiếng trước.

Sở Khanh lắc đầu.

"Được, ta biết rồi, bảo ta giả bộ không biết gì hết đúng không? Ta hiểu mà, ngươi chờ đó." Lão ma y cười khà khà, quay người vào căn phòng chữa trị cho Sở Khanh khi đó.

Sở Khanh bối rối vô thức đi theo: hả? Người này nói gì vậy? Phải giả bộ không biết gì chứ?

Lục trong tủ sách cả buổi, cuối cùng lão ma y rút ra một cuốn sổ dày bìa ngoài đóng bụi ra: "Cầm lấy, khỏi cảm ơn."

Sở Khanh vẫn chẳng hiểu mô tê gì nhận lấy, mở tập tranh nhìn xem, suýt thì run tay, trực tiếp ném sách đi.

"Không cần ngại, chỉ là chuyện giường chiếu giữa người yêu thôi mà." Lão ma y rất thoáng, chỉ mấy trang đầu nói, "Bất cứ chuyện gì cũng phải chú ý tiến hành từng bước, mới đầu đừng chơi quá mức, bắt đầu từ đơn giản thôi!"

Liếc vội qua tư thế chồng nhau của hai nam nhân trong bức vẽ, mặt Sở Khanh đỏ au, dúi tập tranh nóng bỏng tay lại cho lão ma y, nói nhỏ: "Ta không tới vì chuyện này."

"Ồ?" Lão ma y bừng tỉnh, "Xem ra là ta đã hiểu sai ý!"

Trong đầu vẫn còn bị hình ảnh quấn quýt giao hoan chiếm giữ, Sở Khanh lúng túng bấu ngón tay, "Vốn dĩ là..."

"Được, vậy ngươi nói." Lão ma y ra hiệu hắn ngồi xuống, bắt chéo chân, "Có cái gì quan trọng hơn chuyện giường chiếu của ngươi với sư tôn ngươi?"

Cố gắng kìm nén sự xấu hổ muốn sập cửa đi ngay, Sở Khanh ép mình đi vào chủ đề chính: "Hôm qua lúc bộ Cảnh vụ hộ tống vũ khí mới bị một đám Ma tộc tấn công, nhưng rương cung tên mới kia bọn chúng lại không dòm ngó, có vẻ không hề hứng thú."

"Ồ, cho nên?"

"Chuyện này có liên quan tới ta không?" Nắm tay trên đùi Sở Khanh siết chặt rồi buông ra, buông ra lại siết chặt.

"Khó nói." Lão ma y nhún vai, "Nhưng dạo này Ma giới không mấy yên bình cũng là thật."

Quay đầu nhìn Sở Khanh không tiếp lời, ông bất đắc dĩ nói: "Sư tôn ngươi chưa từng nhắc chuyện Ma giới với ngươi?"

Sở Khanh lắc đầu.

"Ha, cũng phải, nhìn cái điệu như bao che con cái kia của hắn, có lẽ chỉ mong sao bảo vệ ngươi suốt đời."

Cười gượng mấy tiếng, lão ma y trở lại chủ đề: "Ma giới không yên bình do nội chiến, bởi vì gần đây có một thế lực mới đang trổi dậy, người dẫn đầu có thể nói là anh họ của ngươi."

"Thế lực mới?" Sở Khanh cau mày.

"Phải, thế lực mới chủ trương uống máu người nâng cao Ma lực."

"Uống gì cơ...?"

"Máu người."

Thấy Sở Khanh kinh hãi, lão ma y thờ ơ xua tay:

"Đừng kinh ngạc như vậy, người Ma tộc vốn có truyền thống uống máu người, chỉ là không lưu hành trong vương thất thôi."

"Khác với Tiên giới, ma tôn không phải được chọn ra, mà là dựa vào huyết thống cha truyền con nối, vậy nên vương thất vẫn luôn coi thường việc uống máu người khác làm bẩn dòng máu cao quý của họ."

"Nhưng lần này anh họ ngươi đề nghị khiến cho thành viên vương thất cũng gia nhập đội ngũ uống máu này, trong cung đương nhiên chia thành hai phe phái."

Trong chốc lát tiếp nhận quá nhiều thông tin, đầu Sở Khanh hơi to ra.

"Tất nhiên, chỉ cần bọn chúng không đưa những nội đấu này tới Tiên giới, ai thắng ai thua không liên quan tới ngươi hết." Lão ma y dừng lại, "Nếu Sở Yến đã không muốn ngươi biết những chuyện này, ngươi cũng đừng quản, đằng nào nếu thật sự có một ngày ngươi bị cuốn vào trong, ngươi muốn chạy cũng không chạy được."

Cúi đầu lặng người rất lâu, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Sở Khanh hỏi: "Ông cũng từng uống sao?"

Lão ma y thành thật gật đầu: "Từng uống, máu người rất hữu hiệu với Ma tộc sắp chết, trong tủ đá của ta còn vài bình tồn kho, muốn thử không?"

Sở Khanh đứng bật dậy: "Không, cảm ơn."

Trước khi quay người bỏ đi, lão ma y còn cười tít mắt cầm cuốn xuân cung đồ kia lên huơ: "Chắc chắn không đem nó theo? Không lấy tiền của ngươi đâu!"

Thẹn quá hóa giận, Sở Khanh bỏ lại một câu liền đỏ mặt chạy đi: "Ta và sư tôn không có như thế!"

"Đừng nghĩ lung tung, nói không chừng không có liên quan gì với ngươi đâu!"

Lão ma y ở phía sau hét.

Sở Khanh về tới chỗ ở của hắn và Sở Yến đã là giờ Dần, cho dù hắn rón rén trèo vào từ cửa sổ phòng hắn, Sở Yến vẫn bị đánh thức: "Về rồi à?"

Hết cách, Sở Khanh ngoan ngoãn đến trước mặt Sở Yến: "Vâng, con xin lỗi, đã đánh thức sư tôn."

"Lần sau đi đàng hoàng, về nhà sao còn trèo cửa sổ?" Quan sát kĩ lưỡng bảo đảm tiểu ma vương nhà y về nhà lành lặn, Sở Yến cũng không tức giận, chỉ véo tay hắn nhắc nhở, "Sáng mai là ngày nghỉ đúng không? Đi nghỉ ngơi đi."

Trở tay ôm lấy Sở Yến, tiểu ma vương xin xỏ: "Hôm nay có thể ngủ chung với sư tôn không?"

Chung quy là tiểu ma vương của mình, nhiều ngày không gặp, Sở Yến cũng không đành lòng vừa mới gặp đã từ chối yêu cầu của tiểu ma vương, vì vậy hòa nhã đồng ý: "Ngủ đi."

Cởi áo ngoài xong, Sở Khanh xoay người lên giường, ôm chặt Sở Yến hắn nhớ nhung hít một hơi thật sâu.

Thơm.

Máu tóc suông dài mềm mại tản mát sau lưng của Sở Yến tỏa ra hương thơm thoang thoảng, Sở Khanh vùi đầu ở hõm vai y, kìm lòng không đậu dùng chóp mũi dụi, sau đó thè đầu lưỡi liếm láp một cách yêu thương.

Là bởi vì có tật xấu hút máu trong xương tủy, vậy nên mới hay cảm thấy Sở Yến đâu đâu cũng thơm ngon ngọt miệng ư?

Nỗi sợ hãi trong lòng tiểu ma vương không tài nào nói ra, Sở Yến chỉ coi hành động như cún con của hắn là bởi vì lâu quá không gặp: "Nhớ nhà rồi?"

Ôm chặt người trong lòng hơn, Sở Khanh lắc đầu: "Là nhớ sư tôn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK