Càng miễn bàn đến bóng dáng của tiểu ma vương nhà y.
Nhìn bóng tối không người, Sở Yến lẩm bẩm: "Không phải bảo con đừng kích động, nghĩ thêm cho sư tôn, thông cảm cho sư tôn sao?"
Sống hơn ngàn năm, lần đầu tiên y bất lực muốn tát mình một bạt tay.
Đứng như trời trồng, Yến Yến hiếm khi bay vào lòng y.
Cúi đầu nhìn, chóp mũi Sở Yến cay xè: "Là nó bảo ngươi ôm ta đúng không?"
Vùi mặt vào bộ lông của Yến Yến, y hít sâu mấy hơi mới buông điểu yêu quý báu của tiểu ma vương nhà y ra.
"Ngươi thay ta chăm sóc nó, biết chưa?"
"Lăn lộn thế nào cũng có thể, chỉ cần đừng chết. Yêu cầu này đã thấp lắm rồi, có thể làm được chứ?"
Sở Yến cười còn khó coi hơn khóc.
Rõ ràng là bảo bối mà y yêu thương nâng trong lòng bàn tay!
///
Trời chưa sáng, phòng ngủ của tiên tôn Tiên giới truyền ra tiếng đập vỡ đồ đạc điên cuồng.
Sau đó, chuyện tiểu ma vương quý báu nhất của sư tôn biến mất truyền đi khắp Tiên giới.
Trong đại sảnh, một đám người đang quỳ không dám thở mạnh.
Mà mấy tiên nhân theo Sở Khanh làm nhiệm vụ tối qua mặt trắng như tờ, lắp bắp khai báo chuyện đã xảy ra.
Trán của tiên nhân cấp ba dẫn đội cũng đã chạm đất luôn rồi: "Xin sư tôn tha tội, ta, ta không nên để lại mình hắn ở đó..."
Thấy người sắp khóc tới nơi, Sở Yến nhắm mắt kìm nén nỗi chua xót ở họng, trầm giọng nói: "Bỏ đi, không liên quan tới các ngươi, là nó tự muốn đi..."
Sau đó Nguyên Ý Vi và Giang Hòa tới, tự đề cử thâm nhập Ma giới đưa người về.
Ngẩng đầu khỏi chồng văn kiện, Sở Yến vô cảm trả lời:
"Ngươi? Thêm cả ngươi? Nếu như nó tự nguyện rời đi, ngươi định đưa nó về thế nào? Đánh ngất rồi trói lại?"
"Không phải ta chê, nhưng dựa vào công lực của nó bây giờ, chỉ cần nó sử dụng ma khí, nói không chừng hai người các ngươi còn không phải đối thủ của nó, trói thế nào?"
Bị mắng không nói nên lời, Nguyên Ý Vi lúng túng nói: "Vậy không thì bọn ta giúp ngài trông chừng Tiên giới mấy ngày, ngài đích thân đưa hắn về?"
Quay đầu qua, Sở Yến hít sâu một hơi, nói khẽ: "Nó bảo ta đừng tìm nó."
Chuyện bỏ lại cả Tiên giới thâm nhập Ma giới đưa hắn về, tiểu ma vương nhà y biết y không làm được.
Giống như y đã sớm biết, tiểu ma vương nhà y không thể trơ mắt nhìn từng đứa trẻ mất mạng vì hắn.
Kết quả thế này y đã lường trước được, chẳng qua thời gian sớm hơn y tưởng tượng, tiểu ma vương nhà y cũng lương thiện và mềm lòng hơn y tưởng tượng.
Thấy hai người không nói gì nữa, y mời người ra ngoài: "Cứ vậy đi, sau này đừng nhắc nữa."
Ngày thứ năm Sở Khanh rời đi, Sở Yến kéo ngăn kéo bàn làm việc ở thư phòng, lấy hết gần trăm tờ giấy bên trong ra.
[Sư tôn con muốn ăn bánh quế hoa!]
[Cảm ơn bánh hạnh nhân của sư tôn, chờ con về nhà nha!]
[Đội trưởng nói hôm nay có thể tan làm sớm, sư tôn có thể tới đón con tan làm không?]
[Mua kẹo đậu phộng cho sư tôn! Tổng cộng 6 viên, sư tôn đếm xem có thiếu không, thiếu thì là Yến Yến ăn vụng!]
Đều là giấy sau khi Sở Khanh gia nhập bộ Cảnh vụ truyền với y qua Yến Yến, cũng không phải việc quan trọng gì, nhưng hai người vẫn viết hăng say.
Đọc lại hết từng tờ, Sở Yến tìm một rương gỗ, đặt tất cả vào.
Cuối cùng, y lấy ra tờ giấy chưa kịp gửi đi tối hôm ấy trong túi trong.
[Ăn chút đồ ăn khuya, kẻo đói.]
Nhìn một hồi, cuối cùng cũng bỏ vào, sau đó đóng hộp gỗ lại.
Đặt hộp gỗ cạnh chăn gối gấp ngay ngắn của Sở Khanh, Sở Yến vừa khóa phòng của tiểu ma vương nhà y lại vừa nhẩm trong lòng: sư tôn chờ con về nhà.
Biến mất theo Sở Khanh còn có tiểu điểu yêu như hình với bóng của hắn.
Trẻ con bị tàn sát giảm đi, bộ Cảnh vụ cũng không cần thay ca ngày đêm nữa.
Tiên giới dần dần bình yên trở lại.
Chỉ là dường như sư tôn của họ đã mất đi khả năng "cười".
Cuối cùng, "Sở Khanh" và "Yến Yến" đã trở thành cấm kỵ không được phép nhắc tới trong Tiên giới.