Ôn tuyền nơi này vốn không phải dùng để nghỉ dưỡng, trong nhà nhỏ không có quá nhiều vật dụng.
Tuy rằng ngay cả giường cũng không có mà chỉ có thể tìm hai cái chăn lót đất nằm, nhưng Sở Khanh càng vui hơn, bởi vì có thể chủ chung với Sở Yến.
Sáp lại gần Sở Yến nằm xuống, trong đầu hắn đều là nụ hôn thực hiện được và chưa được mới nãy.
Không đủ không đủ không đủ! Hôn một lần căn bản không ngủ!
Tự nghĩ đến phiền, hắn rít khẽ một tiếng bò dậy.
Động tĩnh của tiểu ma vương quá lớn, Sở Yến muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ mở mắt ra: "Sở Khanh?"
"Muốn hôn sư tôn nữa..."
Nói như đã chịu ấm ức lớn bằng trời mà toàn thế giới đều bạc đãi hắn vậy.
Kìm chế nỗi xấu hổ bỏng mặt, Sử Yến định giải thích: "Sở Khanh, cách biểu đạt yêu thích có rất nhiều loại, không nhất định phải hôn môi..."
"Nhưng con thích hôn môi với sư tôn!" Cứ như chê Sở Yến chưa đủ ngại, Sở Khanh còn đặc biệt nhấn mạnh, "Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vì con thích sư tôn."
Sở Yến vô thức nắm chăn muốn dịch ra ngoài, nhưng bị tiểu ma vương nhà y nhìn ra đầu mối, kéo thẳng vào lòng.
Không cựa quậy được, Sở Yến vẫn bày ra phong thái của trưởng bối lớn tuổi: "Ngoài miệng con nói thích thích, con biết thích như thế có nghĩa là gì không? Nếu không biết thì không thể nói bừa..."
"Con biết." Sở Khanh nói đến là hợp lí, "Là kiểu thích muốn độc chiếm sư tôn đồng thời làm chuyện chỉ có người yêu với nhau mới làm với sư tôn."
Dừng lại, hắn đâm thủng lớp giấy mỏng mà Sở Yến không dám thừa nhận: "Sư tôn cũng biết, vậy nên mới cố ý đưa con tới đây cùng con vượt qua kì phát tình không phải sao?"
Không nhận được câu trả lời của Sở Yến, Sở Khanh liền quấy, quấy như coi mình thành trẻ lên ba.
Dụi rồi lại gãi, kế đó là ngang ngược ngậm ngón tay của Sở Yến vào miệng.
Sự ẩm ướt và cảm xúc bất thình lình dọa Sở Yến giật mình, sau đấy mắng khẽ: "Con còn nhỏ à?!"
Vừa mút, Sở Khanh vừa nhắc nhở với vẻ vô tội: "Không phải vừa rồi sư tôn còn nói với Giang thống lĩnh con là con nít hở?"
"..." Đào hố cho mình nhảy thật mà!
Lo chọc tức y sẽ ném hắn lại nơi thâm sơn cùng cốc này một mình, Sở Khanh cũng không dám quá đáng.
Mặc dù biết đủ thì dừng, nhưng trước khi bỏ tay Sở Khanh ra, hắn vẫn quyến luyến liếm mấy cái.
Hắn làm rất tự nhiên, toàn thân Sở Yến run rẩy, thầm nghĩ: rõ ràng hành động tương tự, nhưng hai mươi năm trước và hai mươi năm sau, cơ thể y lại sinh ra phản ứng khác nhau.
Không muốn nghĩ sâu hơn, y hạ lệnh hòng bịt tai trộm chuông: "Ngủ."
Nhưng Sở Khanh không được hôn lần này không dễ dỗ như vậy nữa, kéo tay áo y làm nũng:
"Sư tôn... Hôn cái đi..."
"Con không ngủ được..."
"Rõ ràng sư tôn tới cùng con vượt qua kì phát tình mừa, hôn một cái..."
Hết cách, Sở Yến chỉ có thể ra hiệu Sở Khanh cúi đầu hôn trán hắn một cái.
Hành động giống như đêm lễ trưởng thành, nhưng trong lòng y biết rõ đã có thêm rất nhiều suy nghĩ và tâm tư không nên có.
Cứ tưởng lần này tiểu ma vương nhà y sẽ hài lòng, nhưng ngờ đâu đối phương nhân lúc y không phòng bị, lại hôn lên môi y.
"Con!"
Không phải tức giận cũng không phải không tình nguyện, Sở Yến chỉ cảm thấy y thân là sư tôn ngàn năm tu hành sao có thể không nhìn thấu mánh khóe nhỏ này chứ?!
Tiểu ma vương đánh úp thành công làm bộ không nghe thấy, ôm chặt Sở Yến trong lòng vờ ngủ: "Ngủ!"
Lần này không cần lo vấn đề hai đại nam nhân chen chúc một cái giường sẽ rớt xuống sàn, hai người ngủ yên thẳng đến gần sáng sớm, Sở Yến bị nóng tỉnh.
Sở Khanh chính thức tiến vào kì phát tình cơ thể càng ngày càng nóng, nhìn tiểu ma vương nhà y ngột ngạt toát mồ hôi mỏng, Sở Yến muốn dậy tìm khăn lông lau mồ hôi cho hắn, nhưng bị người kia giam chặt.
"Sở Khanh, buông sư tôn ra, sư tôn đi tìm khăn lông cho con."
Sở Khanh nghe thì nghe thấy, nhưng rốt cuộc có nghe hiểu không, Sở Yến tỏ vẻ còn phải chờ quan sát, bởi vì tiểu ma vương nhất quyết không thả y ra, ngược lại vì nhận ra y muốn đi mà càng ôm y chặt hơn.
"Sư tôn..." Sở Khanh nhập nhèm buồn ngủ dùng đầu mình ủi Sở Yến, "Ở bên con..."
Biết bây giờ tiểu ma vương nhà y chính là nhóc dính người tính trẻ con, Sở Yến vỗ lên đầu hắn hai cái: "Nghe lời sư tôn, đi ngâm ôn tuyền, ép khô nóng trong người ra thì không khó chịu nữa."
Sở Khanh lơ mơ gật đầu, vươn tay ôm cổ y: "Sư tôn bế."
"..."
Bế người tới ôm tuyền thả xuống, tiểu ma vương nhà y cứ nhìn y, rồi cúi đầu nhìn quần áo mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn y.
Vẻ mặt mê mang như đang hỏi: không cởi quần áo ạ?
Bó tay, Sở Yến ngồi xổm xuống bắt đầu cởi quần áo cho hắn.
Vừa cởi vừa đỏ mặt nghi ngờ nhân sinh: y là sư tôn thật sao?! Thật sự có sư tôn theo cạnh hầu hạ đồ đệ mình như vậy ư?!
Cởi bỏ áo ngoài và áo trong của Sở Khanh, y chỉ thị tiểu ma vương chỉ mặc quần lót ngâm trong ôn tuyền: "Con ngoan ngoãn nhập định trong đó, sư tôn truyền tiên khí cho con."
Mười ngón tay thon dài đặt trên bả vai không một mảnh vải của Sở Khanh, y chỉ cảm thấy vóc dáng của nam nhân rắn chắc đến mức bỏng tay.
May mà Sở Khanh cũng không càn quấy, nghe lời ngâm trong ôn tuyền vừa nhập định vừa tiếp nhận tiên khí Sở Yến truyền cho hắn.
Một khắc sau, cảm giác cáu kỉnh trong người Sở Khanh dần lui đi.
"Được rồi, sửa sang lại bản thân, ăn sáng rồi theo sư tôn đi luyện kiếm..." Sở Yến dặn dò, vốn muốn hỏi Sở Khanh có muốn ăn cái gì không, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc xuống dưới.
Nhận thấy tầm mắt của Sở Yến, Sở Khanh xấu hổ rụt "ùm" về trong hồ: "Con không cố ý..."
Sở Yến cũng xấu hổ, y quay người muốn che giấu hai má nóng bừng của mình, tiểu ma vương nhà y lại tưởng y muốn cứ như vậy bỏ mình lại, vậy là sốt sắng kéo tay y: "Sư tôn!"
Ban ngày ban mặt, hơn nữa hai người còn tỉnh táo, Sở Yến thật sự không thể thuyết phục mình mặc kệ tiểu ma vương nhà y coi y như đối tượng tiết dục như lần trước được.
Quay đầu lại, Sở Khanh trong ôn tuyền muốn nói lại thôi, chỉ có bàn tay nắm lấy y càng kéo càng chặt.
Lúc lâu sau, y ngồi xổm xuống, lấy một chiếc khăn tay trắng trong áo trong ra: "Cái này đủ không...?"
Tiểu ma vương trong kì phát tình thật ra rất dễ dỗ, một chiếc khăn tay là đã làm hắn mãn nguyện, hí hửng hôn mu bàn tay Sở Yến: "Đủ, cảm ơn sư tôn."
"Vậy thì tốt, sư tôn đi chuẩn bị bữa sáng." Nhân lúc gò má chưa đỏ gay, Sở Yến rút tay về, vội vàng rời đi.
Biết Sở Yến tạm thời sẽ không đến làm phiền hắn, Sở Khanh dựa vào mép ôn tuyền, đưa chiếc khăn tay không dễ có được kia đến trước mũi hít sâu một hơi.
Là mùi của sư tôn và hương hoa nhài thoang thoảng.
Ngửi hơi đầu tiên là thoải mái, ngửi một hơi nữa là cảm thấy máu toàn thân đang tuôn xuống.
Trong ôn tuyền lộ thiên vắng người, nhắm mắt lại, ngoài tiếng chim hót giữa rừng, hắn còn có thể nghe thấy âm thanh Sở Yến chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp cách đấy không xa -- đầu tiên là cắt trái cây, sau đó là lấy dĩa...
Cuối cùng còn có tiếng thở dốc ngày một dồn dập của chính hắn.
Không bao lâu sau, nhìn chằm chằm khăn tay bị làm bẩn, trong lòng Sở Khanh dâng lên một cảm giác thỏa mãn dị thường.
-
@yu: không, sư tôn không nuôi đồ đệ, sư tôn nuôi ông trời con mới đúng =))))