Sau khi Hoa Khê nhận được tín hiệu cầu cứu của tiểu điểu yêu lập tức gấp rút đuổi tới biên giới, sau đó nhìn thấy nam nhân trọng thương thoi thóp dựa trên thân cây.
Đã hơn ba ngàn tuổi, già đến độ quên mất rốt cuộc mình đã già bao nhiêu, Hoa Khê chỉ cảm thấy bất lực: "Tư Tư à, rốt cuộc các con đã nợ hắn cái gì...?"
Hai trăm năm trước, đồ nhi ông yêu thương nhất chết trên tay hắn.
Bởi vì nàng, ông ẩn cư, trở thành đại phu trung lập, chỉ cần là người bệnh, dù là yêu là ma hay tiên, ông đều cứu.
Nhưng bây giờ, đứa trẻ duy nhất nàng gửi lại nhân thế cũng không thoát khỏi số mệnh như vậy sao?
Vất vả ôm nam nhân lên xe kéo, Hoa Khê cầm máu cho hắn, sau đó từng bước một quay về.
Về tới nhà gỗ nhỏ bí mật, Hoa Khê xé quần áo dính sát máu thịt, vết thương bên dưới đập vào tầm mắt.
Ông vừa xử lý vết thương vừa lẩm bẩm: "Sư tôn của ngươi phải xót chết."
Nghiêng đầu, ông ngẫm hồi lâu mới nhớ ra: "Tên Sở Khanh phải không?"
Yến Yến trông ngay bên cạnh Sở Khanh gật đầu "chíp", coi như trả lời thay chủ nhân nó.
Xử lý vết thương diện tích lớn phần lưng trước, Hoa Khê lấy kim chỉ ra, nhưng chợt bỏ xuống như nhớ tới gì đó.
"Thuốc tê đâu? Nó rất đau!"
"Tóm lại là nó đau!"
Mặc dù đã hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn bôi chút thuốc tê thì hơn, kẻo bệnh nhân không đau mà ai kia ở tận chân trời xa đau lòng.
Động thủ bắt đầu khâu vết thương cho Sở Khanh, Hoa Khê khâu kĩ từng đường kim mũi chỉ.
Khâu chưa được mấy kim, ông ngẩng đầu lên bởi vì không chịu nổi ánh mắt nóng rực của con chim nào đó: "Ta nói mi này, Sở Yến không ở đây thì mi thay mặt có đúng không?"
Không hiểu lời chế nhạo của ông, Yến Yến còn kiêu ngạo ưỡn ngực vỗ cánh: đúng! Sư tôn đã nói, y vắng mặt thì nó phụ trách chăm sóc chủ nhân!
"Mi nhìn như vậy ta rất áp lực, hễ áp lực ta sẽ khâu tùy tiện, kết quả của khâu tùy tiện là nội tạng của nó có thể sẽ rớt ra!"
Hoa Khê thuận miệng hù dọa nhưng lại làm Yến Yến mở to mắt, sau một hồi xoắn xuýt lịch bịch nhảy về sau ba bước nhỏ như thỏa hiệp.
Lùi về sau xong, tiểu điểu yêu nghiêng đầu kêu: "Chíp!"
Như đang hỏi: thế này đủ xa chưa?
Hoa khê: "..."
Một tiếng rưỡi sau, lão ma y buông kim chỉ, dùng cổ tay áo lau mồ hôi trước trán.
Thở dài, ông tự giễu: "Già thật rồi, mới có lát mà đã phải nghỉ ngơi."
Yến Yến gấp gáp bay tới bên cạnh Sở Khanh nhìn trái ngó phải, giống như đang kiểm tra Hoa Khê có nghiêm túc khâu hết vết thương cần khâu hay không.
Nhìn bộ dạng căng thẳng của nó, Hoa Khê phì cười: "Ta đã cố gắng hết sức, vết thương to như vậy, để lại sẹo là chắc chắn rồi, ta chỉ hi vọng vết sẹo đó đừng có xấu quá."
Nghe ông nói vậy, Yến Yến lộ ra biểu cảm đau lòng, lại gần dụi bên má Sở Khanh.
"Nhìn thằng nhóc này nuôi mi có nhân tính chưa kìa." Hoa Khê cười khẽ, vỗ đầu Yến Yến, "Được rồi, tiếp theo mới là khâu quan trọng, ra kia cầu nguyện cho chủ nhân ngươi đi."
Lật Sở Khanh lại ngửa mặt lên, ông thăm dò dịch băng vải che lỗ hổng trên lồng ngực hắn, mà quả nhiên máu lại chảy ra ào ạt.
"Kì lạ..."
Tuy rằng là chuyện tốt, nhưng Hoa Khê không nhịn được nghĩ sâu hơn: sao có thể có trái tim bị đâm xuyên mà vẫn còn sống tạm lâu như như vậy?
Cho dù ông lợi dụng ma khí ngấm vào băng vải cưỡng ép cầm máu tạm thời cho hắn, nhưng dấu hiệu sinh mạng sát rìa tử vong nhưng không tiếp tục trở nên suy yếu hơn là thế nào?
Căn cứ vào tốc độ mất máu này, bây giờ lẽ ra hắn phải gần thành xác khô rồi mới đúng?
Lòng bàn tay ấn lên lồng ngực Sở Khanh, Hoa Khê vốn vì để thăm dò xương ngực và xương sườn có gãy hay không, nhưng kết quả khiến ông rất sốc.
Mở to hắn, ông không dám tin dò lòng bàn tay tới ngực phải của Sở Khanh lần nữa: "Không có, thật sự không có... Lẽ nào...?"
Đôi tay từng cướp vô số người khỏi tay tử thần run rẩy dời sang ngực trái của Sở Khanh, nhịp tim yếu ớt chứng minh suy đoán lớn gan của ông.
Sau khi xác nhận lại, ông cúi đầu cười khẽ: "Người trẻ tuổi, mạng ngươi rất lớn!"
Thân là Ma tộc, Sở Khanh lẽ ra phải có trái tim ở ngực phải lại lớn lên thành dị loài.
Trái tim của hắn ở tâm nhĩ trái giống như tiên nhân.
Là bởi vì tiên khí Sở Yến truyền cho từ nhỏ ảnh hưởng hay là vào thời khắc then chốt cuối cùng Sở Khanh sử dụng tiên khí ép trái tim lệch sang trái không thể biết được, nhưng chỉ có thể nói bởi vì vậy, hắn đã nhặt được một mạng.
Nếu không Tân Thụy đã sớm đâm xuyên tim hắn, mà nếu là như thế, dù cho Hoa Khê là Hoa Đà tái sinh cũng vô phương cứu chữa.
Giải quyết được thắc mắc này, Hoa Khê vẫn còn một nan đề.
Bởi vì bị thương quá nặng, bất luận ông truyền ma khí cho Sở Khanh ra sao, cơ thể của đối phương không thể hấp thu được chút gì, chẳng mảy may phản ứng với ma thuật trị liệu của ông.
Làm đi làm lại nửa ngày, thử vô số ma thuật và dược thủy, tình trạng của Sở Khanh không hề chuyển biến tốt đẹp.
Hết cách, Hoa Khê lấy hai bình đỏ trong băng giám ra.
"Ta biết ngươi không muốn, nhưng không còn lựa chọn khác, đây là cách phục hồi chức năng cơ thể hiệu quả nhất."
"Đừng lo, đây là kho máu ta chuẩn bị để cấp cứu khẩn cấp, máu của chính ta, không làm hại ai cũng không có người chết."
"Người già rồi, máu cũng không còn tươi, ngươi dùng tạm vậy."
Rõ ràng là một kẻ trọng thương sắp chết, nhưng Hoa Khê không cạy miệng hắn ra được, máu đút xuống cũng chảy ra dọc khóe môi.
Thử vài lần, ông bất đắc dĩ nói.
"Còn muốn về nhà gặp sư tôn ngươi không?"
"Nếu muốn về thì uống cái này."
"Chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng ngươi, sư tôn ngươi sẽ đồng ý."
Thấy hàng mi cong dài dường như thoáng run rẩy, Hoa Khê khuyên lơn như dỗ con nít: "Cố đến tận bây giờ rồi, đừng từ bỏ. Sư tôn và tiểu điểu yêu của ngươi đều đang chờ ngươi về nhà đấy."
Thử đút máu cho Sở Khanh lại, miệng người kia không còn cứng đến thế nữa, miễn cưỡng có thể nhét được một cái ống nhỏ.
Từ từ bơm máu vào, Hoa Khê nói tiếp: "Về nhà đi, đừng để sư tôn ngươi uổng công đợi chờ nhiều năm."
Máu tanh đỏ dọc theo ống hút tiến vào khoang miệng Sở Khanh, mà nhìn kĩ, khóe mắt hắn có một vệt ẩm trong suốt.