Đang trên đường về nhà, Tổng Giám Đốc bỗng nhận được điện thoại từ Hiệp Huy. Hiệp Huy nói rằng anh thấy Bé Câm bị hai cấp dưới của Vương Diệp Lộ dẫn đến khách sạn, bảo Tổng Giám Đốc lập tức đến khách sạn.
Tổng Giám Đốc cảm thấy rất lo lắng, lẽ ra Bé Câm đã về nhà với bố cậu rồi mà, sao lại bị người của gã họ Vương đưa đến khách sạn chứ? Hắn vội vàng yêu cầu tài xế quay xe đến khách sạn nơi Hiệp Huy đang ở.
Chưa đầy mười lăm phút sau, Tổng Giám Đốc đã vội vàng đến phòng của Hiệp Huy. Vừa bước vào phòng, hắn thấy Bé Câm nằm co ro trên ghế dài, cậu nhắm mắt cắn chặt môi.
Tổng Giám Đốc thấy có điều gì đó không ổn. Khuôn mặt của Bé Câm đỏ ửng. Hắn sờ trán và mặt của Bé Câm, mặt và trán cậu rất nóng.
"Cậu ta bị bỏ thuốc ư?" Tổng Giám Đốc nhìn tình trạng của Bé Câm thì biết ngay là cậu đã bị bỏ thuốc.
Hiệp Huy gãi đầu: "Gì cơ? Tôi không biết, tôi tưởng cậu ấy bị dọa sợ."
Sau khi dẫn Bé Câm vào phòng mình, Hiệp Huy chỉ để cậu ngồi đó, anh hỏi cậu có muốn uống nước không, nhưng Bé Câm lắc đầu, sau đó cậu ngồi co rúm trên ghế, anh tưởng Bé Câm bị hai người kia dọa sợ nên mới như vậy.
Lúc này, Bé Câm đã không còn tỉnh táo nữa. Cậu chỉ nhớ rằng mình bị bạn của Tổng Giám Đốc kéo đi. Bé Câm cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của Tổng Giám Đốc.
Một cảm giác an toàn không thể diễn tả bằng lời bỗng trào dâng, nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra.
Cậu muốn rời khỏi ghế, nhưng vừa chạm chân xuống đất là cậu lại xiêu xiêu vẹo vẹo không thể đứng vững được.
Tổng Giám Đốc lo lắng hỏi: "Cậu thấy khó chịu ở đâu? Họ có làm cậu bị thương không?"
Hắn bế Bé Câm lên rồi nói với Hiệp Huy: "Giúp tôi gọi điện cho Lý Viên, báo cáo tình hình với cô ấy rồi bảo cô ấy 15 phút nữa đến nhà tôi. Tôi đưa nhóc câm về nhà trước, cảm ơn cậu."
Hiệp Huy gật đầu làm theo, Lý Viên là bác sĩ riêng của nhà Tổng Giám Đốc, cho nên Hiệp Huy cũng có số điện thoại của cô.
Bây giờ Bé Câm cảm thấy rất khó chịu, cơ thể cậu nóng ran, toàn thân yếu ớt, nhưng điều làm cậu đau đớn hơn là cảm giác bị bỏ rơi, bị chính bố ruột của mình dùng để đổi lấy lợi ích.
Bé Câm ôm chặt cổ Tổng Giám Đốc, vùi đầu vào hõm cổ của hắn.
Tổng Giám Đốc đưa Bé Câm lên xe, sau đó nói với tài xế: "Về biệt thự."
Tài xế thấy vậy cũng rất sốc, không biết tại sao Tổng Giám Đốc lại bế Bé Câm ra từ khách sạn? Nhưng tình hình trông có vẻ khẩn cấp, tài xế không dám hỏi thêm, lập tức đạp ga, nhanh chóng chạy về biệt thự của Tổng Giám Đốc.
Trên xe, Bé Câm vẫn không buông tay khỏi người Tổng Giám Đốc. Hắn vuốt ve mặt Bé Câm, cảm thấy tay mình đã ướt đẫm nước mắt.
34
Về tới biệt thự, bác sĩ riêng của Tổng Giám Đốc đã chờ sẵn ở đó.
"Mau xem cho cậu ta đi!"
Bác sĩ kiểm tra cho Bé Câm một lượt, sau đó tiêm cho cậu một mũi thuốc: "Giám đốc Hiệp cũng đã nói sơ tình hình cho tôi rồi. Có vẻ cậu ấy bị tiêm thuốc kích dục. Nhưng tình trạng không quá nghiêm trọng, tôi đã tiêm thuốc giảm triệu chứng cho cậu ấy rồi."
"Còn vấn đề gì khác nữa không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Không phát hiện ra thêm bất kỳ vết thương nào."
Sau khi bác sĩ rời đi, Bé Câm nằm xuống giường, cậu kéo chăn lên che kín đầu.
Tổng Giám Đốc thấy vậy liền kéo chăn ra: "Đừng che mặt như vậy, sẽ khó thở."
Lúc chăn được kéo ra, Tổng Giám Đốc thấy mặt Bé Câm đã đẫm lệ.
Hắn lo lắng đưa điện thoại cho Bé Câm: "Cậu thấy khó chịu sao? Nói với tôi đi, tôi sẽ gọi bác sĩ quay lại."
Trong lúc Tổng Giám Đốc định gọi bác sĩ quay lại thì Bé Câm nắm lấy tay hắn.
Bé Câm cầm điện thoại nhưng không gõ chữ, cậu chỉ lắc đầu. Sau đó, những cảm xúc tích tụ bỗng trào ra, cậu bắt đầu khóc nức nở. Cậu không thể khóc thành tiếng, chỉ phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào.
Tổng Giám Đốc cảm giác trái tim mình như có ai đó bóp chặt lấy vậy. Hắn biết Bé Câm đã trải qua khoảng thời gian vô cùng tồi tệ.
Hắn ngồi xuống giường ôm Bé Câm vào lòng, để đầu cậu dựa vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Bé Câm.
"Không sao đâu, thật sự không sao đâu. Tôi sẽ đòi lại công bằng cho cậu."
Hắn nghĩ rằng nếu mình an ủi như vậy có thể làm Bé Câm cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng không ngờ Bé Câm lại khóc nức nở hơn nữa, nước mắt gần như thấm ướt áo hắn.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
35
Bé Câm thấy rất uất ức. Không ngờ người mà cậu gọi là bố lại muốn đưa cậu lên giường của người khác, còn dùng lý do về trường cũ để lừa cậu.
Bao nỗi bất công mà cậu phải chịu đựng trong suốt những năm qua bỗng nhiên bùng nổ. Từ nhỏ đã bị hai người anh trai bắt nạt, bố thì không quan tâm, một mình vất vả học tập để tốt nghiệp, cuối cùng lại bị gia đình ép kết hôn, còn bị hai anh trai nói rằng nếu ly hôn, cậu có thể sẽ bị tặng cho giám đốc của tập đoàn X.
Cậu vốn nghĩ chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút, tiết kiệm đủ tiền rồi có thể rời bỏ nhà họ Giang đến một thành phố khác sinh sống. Nhưng không ngờ người bố tệ bạc của cậu lại không chờ nổi mà đưa cậu lên giường người khác. Cậu không thể chịu đựng được nữa.
Bé Câm chưa bao giờ chia sẻ những điều này với ai, vì cậu không thể nói chuyện và cũng không có ai muốn nghe cậu nói cả. Nếu cậu là người bình thường thì tốt biết bao, có thể bố cậu sẽ không chán ghét cậu như vậy, hoặc nếu cậu không bị đưa về nhà mà sống ở trại trẻ mồ côi thì sao, hoặc nếu như cậu không xuất hiện trên thế giới này thì sao?
Những cảm giác thất vọng và tuyệt vọng như dây leo phủ kín lòng Bé Câm, cậu hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu bỗng tràn ra như một trận lũ không tài nào ngăn lại được.
Tổng Giám Đốc chỉ biết ôm chặt Bé Câm và vỗ về an ủi cậu. Một lát sau, thuốc giảm triệu chứng mà bác sĩ tiêm vào đã có tác dụng, nó làm Bé Câm buồn ngủ. Cậu đã thiếp đi trong vòng tay của Tổng Giám Đốc.
Tổng Giám Đốc nhìn người đang ngủ trong lòng mình rồi thở dài. Hắn thật sự không thể chịu đựng được cảnh Bé Câm khóc như vậy. Không biết tại sao, mỗi khi Bé Câm khóc, trái tim hắn lại cảm thấy rất đau đớn.