Có lẽ do bị bố yêu cầu trả tiền nên Bé Câm cảm thấy việc không kiếm đủ tiền trong hai năm là việc không thể chấp nhận được. Vì vậy, Bé Câm bắt đầu thức khuya nhận bản vẽ, chỉ cần có đơn hàng là cậu sẽ không từ chối.
Kết quả là, sau vài ngày thức khuya làm việc, ban ngày Bé Câm có hơi uể oải, cả người chẳng có chút tinh thần nào.
Hôm đó, lúc đến công ty, Bé Câm đi theo sau Tổng Giám Đốc. Cậu đi chẳng chú ý đường nên đã va vào lưng của Tổng Giám Đốc.
Đụng phải Tổng Giám Đốc, Bé Câm cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn hẳn. Cậu vội vã cúi đầu xin lỗi Tổng Giám Đốc.
Tổng Giám Đốc bị dáng vẻ hoảng hốt của Bé Câm làm cho buồn cười: "Chỉ là đụng nhẹ thôi mà, bộ cậu tưởng tôi sẽ ném cậu xuống biển làm mồi cho cá mập hay sao mà hoảng hốt vậy?"
Bé Câm theo bản năng gật đầu, rồi lập tức lắc đầu.
Nếu Tổng Giám Đốc vẫn giữ thái độ như lần đầu gặp mặt thì cậu chắc chắn sẽ bị ném xuống biển cho cá mập ăn. Nhưng bây giờ thái độ của Tổng Giám Đốc không còn tệ như trước đây nữa, ít nhất là hắn không còn cố tình lờ cậu đi.
Nghĩ kỹ lại thì Tổng Giám Đốc vẫn khá tốt. Việc kết hôn với Tổng Giám Đốc đã làm đảo lộn nhịp sống của cậu.
Tổng Giám Đốc đã nói với cậu rằng, chính người bố tệ bạc của cậu đã dùng hợp đồng đất đai để đưa ra điều kiện với gia đình hắn, thế nên Tổng Giám Đốc phải miễn cưỡng chấp nhận kết hôn với cậu dưới áp lực của ông Phi.
Mặc dù Bé Câm cũng không muốn như vậy, nhưng cậu vẫn vô thức cảm thấy rất có lỗi với Tổng Giám Đốc.
Cậu đứng lặng một lúc, đến khi Tổng Giám Đốc gọi cậu lên xe thì cậu mới lấy lại tinh thần.
"Mấy ngày qua cậu làm gì mà trông mệt mỏi thế?" Đây không phải là lần đầu tiên Tổng Giám Đốc thấy vẻ mặt uể oải của Bé Câm: "Bộ phận thiết kế giao quá nhiều việc cho cậu à?"
Bé Câm lắc đầu, cậu gõ chữ cho Tổng Giám Đốc.
[Buổi tối em bị mất ngủ.]
Đột nhiên cậu nhớ tới việc bố cậu yêu cầu cậu và Tổng Giám Đốc cuối tuần này về nhà ăn cơm, nếu cậu không về, gã sẽ bắt cậu trả tiền cho gã.
Bé Câm không biết nên mở lời với Tổng Giám Đốc thế nào, vì dường như Tổng Giám Đốc thật sự rất ghét cuộc hôn nhân này, làm sao hắn có thể về nhà với cậu được?
Nhưng nếu Tổng Giám Đốc không về cùng cậu, nếu chỉ có một mình cậu về nhà, có thể cậu sẽ bị người bố tệ bạc của mình đánh đập.
Sau một hồi suy nghĩ, Bé Câm vẫn quyết định hỏi Tổng Giám Đốc.
[Không biết cuối tuần này anh có rảnh không? Em muốn về nhà một chuyến, anh có thể về với em không?]
Tổng Giám Đốc đáp: "Về nhà à? Có thời gian, được."
Bé Câm không ngờ Tổng Giám Đốc lại đồng ý nhanh như vậy, cậu ngạc nhiên nhìn Tổng Giám Đốc.
Tổng Giám Đốc cũng nhìn thấy sự nghi ngờ trong ánh mắt của Bé Câm, hắn chủ động giải thích: "Gần đây tôi có một ít công việc liên quan đến bố cậu, vừa hay có dịp gặp ông ta bàn bạc."
[Việc gì?]
"Tôi không nghĩ là cậu hiểu được." Tổng Giám Đốc định lảng tránh câu hỏi của Bé Câm, nhưng khi thấy ánh mắt long lanh của cậu, hắn lại vô thức giải thích thêm.
"Bố cậu muốn hợp tác với tôi. Tôi sẽ đi làm rõ với ông ta rằng việc hợp tác của ông ta chỉ liên quan đến ba tôi, chẳng hề liên quan gì đến tôi cả. Tôi sẽ không giúp ông ta đi cửa sau đâu."
Nghe Tổng Giám Đốc nói vậy, Bé Câm cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cậu thấy Tổng Giám Đốc nói rất đúng.
Cậu đã đưa Tổng Giám Đốc về nhà theo yêu cầu của gã rồi, vậy thì sau này, nếu ông bố tệ bạc đó còn yêu cầu thêm gì nữa thì cũng sẽ không liên quan gì đến cậu.
Bé Câm âm thầm quyết định sẽ giữ khoảng cách với bố mình.
13
Đến ngày "về nhà", Tổng Giám Đốc lái xe đến nhà của Bé Câm. Người bố tệ bạc và hai người anh của Bé Câm đã đứng ở cổng chờ sẵn. Bọn họ nhiệt tình mời Tổng Giám Đốc và Bé Câm vào nhà, người bố tệ bạc hôm nay rất niềm nở với Bé Câm: "Ninh Ninh về rồi à, còn có Tổng Giám Đốc Phi nữa, mau vào nhà đi, để tôi giới thiệu với Tổng Giám Đốc, đây là hai anh trai của Ninh Ninh, Giang Lão Đại và Giang Lão Nhị."
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
Tổng Giám Đốc không để ý nhiều đến sự nhiệt tình thái quá của gã, hắn có thể thấy được ánh mắt mờ ám của gã. Hắn cũng đoán rằng hôm nay không chỉ đơn giản là cùng nhau ăn một bữa cơm, mà người bố tệ bạc này sẽ tìm cách thảo luận về việc hợp tác. Tuy nhiên, hôm nay Tổng Giám Đốc đến đây là để từ chối việc đó.
Gã đã bày một bàn đầy rượu và món ăn ngon để tiếp đãi Tổng Giám Đốc. Sau khi Tổng Giám Đốc ăn uống xong xuôi, gã gợi ý: "Tổng Giám Đốc, chúng ta lên lầu trò chuyện một chút nhé?"
Tổng Giám Đốc mỉm cười: "Vừa hay tôi cũng định như vậy."
Người bố tệ bạc dẫn hai người anh của Bé Câm và Tổng Giám Đốc lên phòng trên lầu để bàn bạc. Bé Câm thì quay lại phòng của mình ở tầng một. Cậu lo lắng không biết Tổng Giám Đốc sẽ nói gì với ông bố tệ bạc của mình nữa. Bố cậu có vẻ rất quan tâm đến hợp đồng này, nếu Tổng Giám Đốc không đồng ý thì không phải bọn họ sẽ cãi nhau sao?
Bé Câm dọn dẹp mấy món đồ mà trước đây cậu không mang theo. Cậu nghĩ có lẽ mình sẽ không về đây thường xuyên nữa, nên quyết định mang thêm một số quần áo.
Khi Bé Câm đang xếp quần áo vào ba lô, không biết anh hai đã xuống từ khi nào, thấy Bé Câm thì chỉ vào mặt cậu rồi bắt đầu trách móc: "Mày đã nói gì với Tổng Giám Đốc thế? Sao hắn lại cương quyết từ chối bọn tao vậy?"
Bé Câm lắc đầu, cậu không nói gì cả, vì quyết định của Tổng Giám Đốc đã được định sẵn từ trước rồi, cậu không thể thay đổi được.
Nhưng anh hai lại đổ lỗi việc Tổng Giám Đốc từ chối hợp tác cho Bé Câm, anh ta tiếp tục trách móc: "Nếu không phải mày vô dụng, không thể phục vụ tốt cho Tổng Giám Đốc thì làm sao hắn lại không giúp bọn tao được?"
Bé Câm không thể phản bác, cậu không có cách nào để đáp trả anh ta và anh ta cũng không bao giờ đợi Bé Câm gõ chữ.
Anh hai tiếp tục than phiền: "Mày có biết bố tức giận đến mức nào không? Mày có thể nào phát huy một chút giá trị đi được không? Bảo mày đi quyến rũ hắn mà mày cũng không làm được? Đúng là nuôi mày phí công mà!"
Bé Câm siết chặt tay thành nắm đấm.
Thấy Bé Câm không phản ứng lại, anh hai đẩy cậu ngã xuống đất: "Nói mày đấy, mày nhìn tao bằng ánh mắt gì thế?"
Anh hai thấy Bé Câm nhìn mình bằng ánh mắt không hài lòng, anh ta định đá Bé Câm một cái, nhưng ngay lúc đó, một lực mạnh mẽ đã đẩy anh ta vào tường.
"Cậu đang làm gì cậu ta vậy?" Tổng Giám Đốc vừa đi xuống. Hắn không còn gì để nói với người bố tệ bạc của Bé Câm nữa, hắn đang chuẩn bị đưa Bé Câm về. Không ngờ khi xuống lầu lại không thấy Bé Câm đâu mà chỉ nghe thấy tiếng của người anh hai.
Lần theo hướng phát ra tiếng nói, Tổng Giám Đốc đi về phía phòng của Bé Câm và chứng kiến cảnh anh hai đẩy Bé Câm ngã xuống đất, hơn nữa anh ta còn chuẩn bị đá cậu.
Lửa giận trong lòng Tổng Giám Đốc bỗng dâng lên. Hắn đặt tay lên vai anh hai rồi mạnh mẽ đẩy anh ta vào tường.
Sau đó, Tổng Giám Đốc đỡ Bé Câm dậy, hắn nghiêm giọng hỏi: "Bọn họ đối xử với cậu như vậy sao?"
Thấy Tổng Giám Đốc đến, không biết vì sao hai mắt Bé Câm có hơi đỏ lên. Cậu tủi thân gật đầu.
Người bố tệ bạc chạy đến, gã giả vờ quan tâm đến Bé Câm: "Ninh Ninh, sao con lại bất cẩn quá vậy?"
Tổng Giám Đốc lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: "Không phải bất cẩn, là con trai của ông đẩy cậu ta."
Người bố tồi tệ thấy Tổng Giám Đốc bảo vệ Bé Câm như vậy, gã vội vàng xin lỗi: "Là tôi không dạy bảo được bọn chúng, anh em với nhau đùa giỡn thì việc té ngã là điều không thể tránh khỏi."
Tổng Giám Đốc nhíu mày, rõ ràng là hắn thấy người anh hai đang bắt nạt Bé Câm: "Nhà các ông đùa giỡn kiểu gì mà lại đẩy người ta ngã xuống đất thế này?"
Thấy Tổng Giám Đốc không dễ dụ như vậy, người bố tệ bạc vội vàng nói: "Thằng hai, còn không mau xin lỗi em trai con đi?"
Anh hai thấy bố mình kiên quyết như vậy, anh ta miễn cưỡng nói một câu xin lỗi, nhưng giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được.
"Tổng Giám Đốc, cậu xem..." Gã vẫn cố gắng thuyết phục Tổng Giám Đốc.
"Tránh ra, tôi đã trình bày rất rõ ràng rồi, việc ký kết hợp đồng sẽ theo quy trình, không có cửa sau cho ai cả. Bây giờ chúng tôi phải về rồi."
Bé Câm cố gắng đứng dậy nhưng vì mắt cá chân bị đau nên cậu suýt thì ngã xuống. Tổng Giám Đốc lập tức bế Bé Câm lên.
Bé Câm cố gắng đẩy Tổng Giám Đốc ra, nhưng câu nói "Đừng nhúc nhích" lạnh lùng của hắn đã làm cậu sợ hãi, cậu thu mình nép vào lòng Tổng Giám Đốc.
Tổng Giám Đốc bế Bé Câm trở lại xe rồi lái xe về biệt thự, suốt đoạn đường trở về sắc mặt hắn vẫn đen kịt, hắn không nói gì với Bé Câm.
Bé Câm thấy Tổng Giám Đốc có vẻ không vui nên ngồi im chẳng dám nói gì với hắn. Có phải Tổng Giám Đốc đã cãi nhau với bố cậu không? Nghe giọng điệu của anh hai, cậu cũng đoán được cuộc trò chuyện khi ấy cũng chẳng mấy vui vẻ.
Bé Câm sợ Tổng Giám Đốc giận cậu nên cậu cố gắng thu mình lại, giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân.
Về đến biệt thự, Tổng Giám Đốc không rời đi ngay mà đi vòng qua ghế phụ, một lần nữa bế Bé Câm lên.
Người quản gia thấy vậy liền bước đến hỏi: "Thưa cậu, cậu ấy bị sao vậy?"
"Cậu ta bị trẹo chân, mau mang thuốc đến đây."
Trong lúc quản gia gấp gáp đi lấy thuốc, Tổng Giám Đốc đặt Bé Câm xuống ghế sofa.