Trên du thuyền, Bé Câm và Tổng Giám Đốc đã trải qua phần lớn thời gian bên nhau. Bọn họ làm những việc mà các cặp đôi bình thường hay làm, như cùng nhau cảm nhận làn gió biển, lúc mặt trời lên cao thì trở về xem phim, còn cùng nhau đi ăn tối tại nhà hàng.
Khi chuyến du lịch kết thúc, Bé Câm cảm thấy những ngày ở trên du thuyền như một giấc mơ vậy. Lần này, Tổng Giám Đốc nắm tay Bé Câm bước vào biệt thự, điều này đã làm cho quản gia rất ngạc nhiên. Quản gia nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu.
Bé Câm thấy hơi ngại, cậu định buông tay Tổng Giám Đốc ra, nhưng ngay khi cậu có ý định đó thì Tổng Giám Đốc càng nắm tay cậu chặt hơn.
"Ngại gì chứ? Chúng ta đã kết hôn rồi mà."
Lời nói của Tổng Giám Đốc làm Bé Câm vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ.
Ngày đầu Bé Câm đến đây, Tổng Giám Đốc đã coi cậu như không khí. Dù vậy nhưng Bé Câm vẫn không trách Tổng Giám Đốc.
Kể từ khi Tổng Giám Đốc nhận ra cảm xúc của mình, thái độ của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc đi làm về, Tổng Giám Đốc luôn nắm tay Bé Câm, đến giờ nghỉ trưa thì lại gọi điện rủ Bé Câm đi ăn cơm trưa cùng.
"Em gầy quá, nên ăn thêm đi." Tổng Giám Đốc gắp vài miếng sườn vào bát của Bé Câm. Hắn thấy Bé Câm quá gầy, cậu đã lớn rồi nhưng ngoại hình thì cứ như học sinh vậy, hắn nhất định phải vỗ béo cậu mới được.
Cứ như vậy Bé Câm luôn ăn trưa với Tổng Giám Đốc, một là đặt đồ ăn ngoài, hai là xuống căn tin công ty ăn.
Việc hai người cùng nhau xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người trong công ty, dẫn đến việc có rất nhiều tin đồn về Tổng Giám Đốc và vợ của Tổng Giám Đốc.
Ngay cả đồng nghiệp của bọn họ cũng bắt đầu trêu chọc Bé Câm về việc cậu được Tổng Giám Đốc yêu thương, điều này làm Bé Câm thấy rất ngại.
Bé Câm thử hỏi Tổng Giám Đốc: [Mai mốt em có thể đi ăn một mình được không?]
"Không được, lo ăn đi." Tổng Giám Đốc lấy điện thoại của Bé Câm đặt sang một bên rồi gắp thêm một miếng thịt cho cậu.
Trước đây Tổng Giám Đốc đã thấy Bé Câm một mình đi ăn cơm ở đây, khi ấy cậu chỉ gọi toàn đồ chay, gần như là không có thịt, cậu gầy như vậy cũng là điều đương nhiên nên hắn từ chối đề xuất của Bé Câm ngay lập tức.
"Có chuyện gì sao? Không muốn ăn trưa với anh nữa à?"
Bé Câm vừa nhai thức ăn vừa lắc đầu.
Tổng Giám Đốc hỏi: "Vậy tại sao? Mấy lần trước anh thấy em chỉ ăn rau với đậu hũ, chẳng có chút dinh dưỡng nào."
Lúc Bé Câm mới vào công ty, đôi khi cậu cũng gặp Tổng Giám Đốc trong căn tin, nhưng không nghiêm trọng như Tổng Giám Đốc nói, cậu cũng gọi thịt, chỉ là gọi hơi ít mà thôi.
Bé Câm dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: [Người khác] [nhìn thấy] [em và anh].
"Không muốn người khác thấy anh và em đi cùng nhau sao?" Bây giờ Tổng Giám Đốc đã có thể hiểu một số từ ngữ cơ bản trong ngôn ngữ ký hiệu, ngoài trừ những câu dài ra thì Tổng Giám Đốc có thể đoán ra được những từ đơn giản.
Bé Câm gật đầu. Cậu thật sự không muốn người khác thấy mình và Tổng Giám Đốc ở cạnh nhau, sợ người khác sẽ bàn tán về Tổng Giám Đốc.
Tất nhiên là Tổng Giám Đốc không đồng ý với lý do này rồi: "Sợ cái gì chứ? Chúng ta đã kết hôn rồi, em là vợ anh, họ thấy thì thấy thôi, bộ có ai bắt nạt em sao?"
Bé Câm lắc đầu. Không ai bắt nạt cậu cả, nhưng sẽ có người bàn tán về Tổng Giám Đốc.
"Vậy là tốt rồi. Đi làm chúng ta đi cùng một xe, đi về cũng vậy, người ta đã sớm biết rồi, không cần phải che giấu gì đâu. Trưa mai anh sẽ đưa em đi ăn bánh cuốn và vịt nướng."
Bé Câm gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp không thôi.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
63
Vì không muốn tiến triển quá nhanh và làm Bé Câm thấy không thoải mái nên hiện giờ Tổng Giám Đốc và Bé Câm vẫn ngủ riêng. Tổng Giám Đốc nói rằng bọn họ có thể từ từ làm quen với nhau, bắt đầu từ việc các cặp đôi bình thường hay làm rồi dần dần phát triển tình cảm.
Đến tối, Tổng Giám Đốc và Bé Câm thường dành thời gian bên nhau, cùng xem phim hoặc tivi. Tối hôm đó, sau khi xem tivi đến 9 giờ, lúc bọn họ chuẩn bị về phòng, Tổng Giám Đốc gọi Bé Câm lại: "Chờ chút, em quên gì rồi phải không?"
[Quên gì ạ?] Bé Câm quay lại khó hiểu nhìn Tổng Giám Đốc.
Tổng Giám Đốc chỉ muốn đùa Bé Câm một chút thôi: "Không cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon sao? Các cặp đôi khác đều làm như vậy mà?"
Bé Câm thật sự bước tới gần Tổng Giám Đốc rồi hôn nhẹ lên má hắn.
Sau khi hôn xong, Bé Câm chuẩn bị rút lui nhưng Tổng Giám Đốc lại giữ lấy cánh tay của cậu: "Hôn chúc ngủ ngon đâu phải chỉ hôn lên má? Phải như thế này."
Tổng Giám Đốc dạy Bé Câm cách hôn chúc ngủ ngon giữa các cặp đôi.
"Học được chưa?"
Bé Câm ngượng ngùng gật đầu.
"Vậy em thực hành đi."
Bé Câm do dự nhìn hắn.
"Thôi, không đùa em nữa, mau đi ngủ đi." Tổng Giám Đốc vuốt tóc Bé Câm, sau đó buông tay cậu ra.
Bé Câm lập tức kéo áo của Tổng Giám Đốc rồi hôn lên môi hắn một cái.
Khi đôi môi của Bé Câm chạm vào môi của Tổng Giám Đốc, mặt Bé Câm bắt đầu đỏ lên, cậu nhắm chặt hai mắt lại.
Tổng Giám Đốc cười cười, hắn vòng tay ôm lấy đầu Bé Câm, biến nụ hôn đó thành nụ hôn sâu.
Hôn xong, Bé Câm đỏ mặt nhanh chóng chạy về phòng của mình.
Tổng Giám Đốc nhìn cửa phòng của Bé Câm đóng lại rồi mới bước vào phòng của mình.
64
Tổng Giám Đốc thấy Bé Câm là một người rất dễ xấu hổ, nhưng cậu lại rất ngoan; mỗi khi Tổng Giám Đốc đưa ra bất cứ yêu cầu gì, Bé Câm đều vâng lời và cẩn thận làm theo.
Tuy nhiên, Tổng Giám Đốc cũng phát hiện rằng Bé Câm có một vấn đề nhỏ, đó là cậu không bao giờ chia sẻ với hắn nỗi buồn hay khó khăn mà mình gặp phải. Cậu luôn giữ mọi thứ cho riêng mình.
Tổng Giám Đốc đã nhận ra điều này qua ba tình huống sau:
Lần đầu tiên là khi bố của Bé Câm đến công ty rồi mắng cậu một trận, làm cho tâm trạng Bé Câm không được tốt. Nhưng Bé Câm không hề đề cập việc này với Tổng Giám Đốc, mà Tổng Giám Đốc chỉ biết qua lời kể của chị Chu. Tổng Giám Đốc tưởng rằng là do công việc quá nhiều nên cậu mới như vậy, nhưng chị Chu nói rằng là do bố Bé Câm đến làm phiền, cả hai đã tranh cãi rất nảy lửa.
Sau đó, vì đã biết được bộ mặt thật của gã nên Tổng Giám Đốc không mở các dự án hợp tác với bố của Bé Câm nữa, nhưng bố của Bé Câm lại ép cậu phải gửi tiền trợ cấp hàng tháng cho gã, mặc dù gã không hề thiếu tiền.
Lần thứ hai là khi Bé Câm bị ốm vì làm việc quá sức, do ban đêm thường xuyên nhận các công việc làm thêm nên cậu ngủ không đủ giấc.
Khi Tổng Giám Đốc đưa cậu đến bệnh viện, bác sĩ cho biết Bé Câm bị rối loạn giấc ngủ. Khi ấy Tổng Giám Đốc mới biết được việc Bé Câm làm thêm và bị bố đe dọa. Tổng Giám Đốc vừa tức giận vừa đau lòng vì Bé Câm không chịu chia sẻ những khó khăn này với hắn.
Hắn đã lén hỏi một bác sĩ tâm lý về lý do Bé Câm không chịu chia sẻ những nỗi đau của mình. Bác sĩ giải thích rằng có thể là do môi trường sống của Bé Câm, từ nhỏ cậu không có ai giúp đỡ và cũng sợ làm phiền người khác, không muốn gây thêm rắc rối cho người khác nên mới như vậy.
Lần thứ ba là khi Tổng Giám Đốc nghe Hiệp Huy nói về việc Bé Câm và Bạch Diệp vào một nhà hàng nói chuyện. Tổng Giám Đốc không hề biết gì về việc này. Hắn đã cố gắng hỏi Bé Câm các vấn đề liên quan đến ăn uống, liệu có ai gây phiền phức cho cậu hay có ai đe dọa cậu không, nhưng Bé Câm không nhắc đến việc gặp Bạch Diệp.
Tổng Giám Đốc quyết định phải tìm hiểu rõ ràng, vì vậy hắn gọi điện cho Bạch Diệp để hỏi rõ. Tổng Giám Đốc chất vấn cậu ta: "Tại sao ba ngày trước cậu lại gặp Bé Câm nhà tôi? Tôi đã nói là chúng ta không thể quay lại rồi mà, tại sao cậu lại tiếp cận người của tôi? Cậu đã làm gì em ấy?"
Bạch Diệp không giấu diếm gì mà nói thẳng: "Em nói gì à? Em nói với cậu ta là em cho cậu ta tiền, hai năm sau nhất định phải ly hôn với anh. Cậu ta nhận tiền rồi, chứng tỏ cậu ta không thật lòng với anh đâu."
Tổng Giám Đốc cúp máy, hắn không tin những lời Bạch Diệp nói, nhưng hắn quyết định phải nói chuyện với Bé Câm để làm rõ mọi chuyện.