• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

54

Tổng Giám Đốc gọi thêm một ly rượu khác. Hắn hỏi Bé Câm có muốn uống gì nữa không, Bé Câm lắc đầu từ chối.

Tổng Giám Đốc hỏi: "Thế có muốn uống nước trái cây không?"

Lần này Bé Câm gật đầu đồng ý.

Trong lúc chờ đợi nước được dọn lên, Tổng Giám Đốc đề nghị Bé Câm dạy hắn một số ngôn ngữ ký hiệu cơ bản. Giọng nói nghiêm túc của Tổng Giám Đốc khiến Bé Câm thấy hắn thật sự rất muốn học.

"Như thế này có đúng không? Xin chào, cảm ơn, không có gì..."

Tổng Giám Đốc học rất nhanh, chẳng mấy chốc hắn đã biết được nhiều ký hiệu đơn giản. Bé Câm tiếp tục dạy hắn các từ đơn giản như là: "Chào buổi sáng", "Chào buổi trưa", "Chào buổi tối". Tổng Giám Đốc học rất nhanh, Bé Câm vui vẻ khen ngợi hắn: [Anh giỏi quá!]

Tổng Giám Đốc thắc mắc: "Cái đó có nghĩa là gì vậy?"

Hiệp Huy ngồi bên cạnh nói đùa: "Ý nói là cậu ngốc đó."

Tổng Giám Đốc ngạc nhiên hỏi: "Tôi làm sai ở đâu sao?"

Nhìn thấy nụ cười không mấy thiện chí của Hiệp Huy và động tác xua tay của Bé Câm, lúc này hắn mới nhận ra là Hiệp Huy đang trêu chọc mình.

"Được rồi, đó là khen cậu giỏi lắm. Vân Ninh, nhanh tay chỉ cho Phi Duật cách làm đúng đi."

Bé Câm cười cười rồi chỉ cho Tổng Giám Đốc cách làm đúng.

Bỗng tiếng chuông điện thoại của Hiệp Huy reo lên. Hiệp Huy nhìn điện thoại, sắc mặt anh bỗng trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Nhưng ngay sau đó, anh đã khôi phục lại biểu cảm thường ngày của mình, anh đứng dậy rồi nói: "Tôi có việc gấp cần phải giải quyết, tôi về phòng trước đây."

Sau khi Hiệp Huy rời đi, Tạ Ý lầm bầm: "Ra ngoài chơi rồi mà lúc nào cũng công việc, công việc. Thôi... tôi cũng về phòng tắm đây."

Tạ Ý cảm nhận được bầu không khí mờ ám giữa Tổng Giám Đốc và Bé Câm, anh kết luận rằng Tổng Giám Đốc đã thay đổi rất nhiều, hắn đã quan tâm cậu nhiều hơn rồi.

Âm nhạc vẫn tiếp tục vang lên, các ca sĩ đang đến phần hát theo yêu cầu, nếu yêu cầu bài họ biết hát thì họ sẽ hát bài đó.

Hai người đã ở đây được khoảng một tiếng rưỡi. Tổng Giám Đốc nhìn đồng hồ rồi nói: "Bây giờ đã là chín giờ rưỡi rồi. Chúng ta về phòng nghỉ ngơi một tiếng rồi đi ăn khuya nhé?"

Khoảng mười một giờ tối sẽ có một khu vực phục vụ đồ ăn khuya với nhiều món ăn đặc sắc. Tổng Giám Đốc dự định dẫn Bé Câm đến đó để thưởng thức.

Bé Câm gật đầu đồng ý.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)

Tắm rửa xong xuôi, Bé Câm nằm ngửa trên giường, cậu nhớ lại những khoảnh khắc ở cùng Tổng Giám Đốc ngày hôm nay. Bọn họ đã cùng nhau đi ăn ở hai nhà hàng rất ngon, cùng nhau xem phim, tham dự buổi hòa nhạc của ban nhạc A, xin chữ ký và chụp ảnh với bốn thành viên của ban nhạc, học ngôn ngữ ký hiệu với hắn.

Tất cả đều là những hoạt động trải qua cùng Tổng Giám Đốc, Bé Câm không khỏi ấm lòng. Cậu nằm trên giường thầm đếm số ngày còn lại trước khi rời khỏi du thuyền, cậu thầm cầu mong giá như con tàu này có thể ở trên biển thêm vài ngày nữa để cậu có thể ở bên Tổng Giám Đốc lâu hơn thì tốt biết mấy.

Mặc dù cả hai sống cùng nhau, nhưng Bé Câm chưa bao giờ gần gũi với Tổng Giám Đốc như vậy cả.

55

Bé Câm nằm trên giường một lúc, một tiếng sau, Tổng Giám Đốc gõ cửa phòng cậu như đã hứa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Bé Câm vội vàng bật dậy rồi chạy ra mở cửa.

"Đã đến giờ rồi, cậu có muốn đi ăn khuya không?"

Bé Câm gật đầu. Từ khi Tổng Giám Đốc nói về những món ăn khuya, Bé Câm đã rất mong được thử những món ăn đó.

Tổng Giám Đốc và Bé Câm đi đến khu vực ăn khuya. Đây giống như một khu phố ăn vặt trong nhà vậy, nhưng khác là những "quầy hàng" này rất sang trọng và miễn phí.

Đúng như Tổng Giám Đốc đã nói, ở đây có đủ loại thức ăn. Tổng Giám Đốc dẫn Bé Câm đi một vòng, Bé Câm ăn rất nhiều món. Mặc dù có hơi no nhưng cậu vẫn muốn tiếp tục đi dạo để ăn thử các món khác.

Bỗng điện thoại của Tổng Giám Đốc rung lên. Hắn nhận cuộc gọi, nói chuyện điện thoại xong, Tổng Giám Đốc nói với Bé Câm: "Hiệp Huy gọi tôi có việc. Cậu đi dạo một mình được không. Tôi phải đến chỗ Hiệp Huy một lát, cậu có thể tự về được mà đúng chứ?"

Bé Câm gật đầu sau đó vẫy tay chào Tổng Giám Đốc.

Khi Tổng Giám Đốc vào phòng của Hiệp Huy, Hiệp Huy kéo hắn đến trước màn hình máy tính.

"Những thông tin về Vân Ninh mà cậu yêu cầu đã được thu thập xong, tất cả đều ở trong tệp tài liệu này."

Tổng Giám Đốc ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu, Hiệp Huy đứng bên cạnh giải thích cho hắn. Hắn vừa lật tài liệu vừa nghe lời giải thích của Hiệp Huy, sắc mặt của Tổng Giám Đốc dần trở nên u ám.

"Ban nãy tôi nói mình có việc chính là việc này đây, lúc ấy cấp dưới của tôi gửi cho tôi những tài liệu này."

[Giám đốc Hiệp, những thông tin mà ngài cần đã được gửi qua rồi. Tôi muốn nhắn nhủ ngài một câu, nhà họ Giang thật sự không đáng tin cậy. Vụ việc ở khách sạn hôm đó là do chính bố của Giang Vân Ninh sắp xếp.] Đây cũng là lý do khiến sắc mặt của Hiệp Huy hầm hầm như vậy.

"Tất cả những thứ này là thật phải không?" Tổng Giám Đốc nhìn vào tệp tài liệu, trái tim hắn cứ như có dao cứa vào vậy, đau đớn khôn cùng. Trước khi được đưa về nhà họ Giang, Bé Câm đã trải qua cuộc sống rất khó khăn, sau khi được đưa về rồi thì cuộc sống của cậu cũng không khá hơn là bao.

Hồi còn nhỏ, Bé Câm thường xuyên bị hai anh trai đánh đập và mắng mỏ. Tài liệu còn chứa một đoạn ghi âm của một người giúp việc đã làm việc lâu năm cho nhà họ Giang ghi lại, Hiệp Huy đã cử người đi tìm và hỏi về những sự việc liên quan đến Bé Câm hồi bé.

Đoạn ghi âm cho biết Bé Câm thường xuyên bị hai anh trai khóa trong tủ quần áo, mỗi lần như vậy đều do người giúp việc phát hiện rồi cứu cậu ra. Khi đó, hai người anh còn đe dọa rằng nếu người giúp việc tiết lộ chuyện này cho bố biết, bà sẽ bị đuổi việc. Dù vậy, bà vẫn báo cho bố của Bé Câm, nhưng thứ mà gã làm chỉ là mắng cho có lệ mà thôi. Từ đó thái độ và hành động của hai người anh càng ngày càng tệ và còn nhiều sự việc khác nữa...

Giờ đây Tổng Giám Đốc mới biết nguyên nhân tại sao Bé Câm phải mất một thời gian mới có thể hồi phục sau sự cố thang máy. Rõ ràng là Bé Câm bị những ảnh hưởng từ thuở nhỏ dẫn đến chứng sợ không gian hẹp.

Bé Câm đã trải qua một cuộc sống rất tồi tệ. Thiếu sự quan tâm của người lớn cộng với việc bị hai người anh bắt nạt đã đủ để làm cho cuộc sống của Bé Câm trở nên vô cùng khó khăn. Quan trọng hơn là gần đây, vụ việc Bé Câm bị đưa đến khách sạn lại do chính ông bố tệ bạc của Bé Câm thỏa thuận với Vương Diệp Lộ. Theo kết quả điều tra, có nguồn tin cho biết nếu Bé Câm không kết hôn với Tổng Giám Đốc, thì có lẽ cậu đã bị đem tặng cho gã họ Vương.

Đọc hết toàn bộ tài liệu, Tổng Giám Đốc siết chặt tay thành nắm đấm, cơn giận trong người càng lúc càng dâng cao.

"Có thể nói việc cậu kết hôn với cậu ấy là một điều may mắn, ít nhất là cậu đối xử với cậu ấy tốt hơn nhà họ Giang."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK